Lúc này, Thẩm Nguyệt đang rảnh rỗi, liền đến phòng bếp đi loanh quanh, thấy trong bếp có sữa bò, nên quyết định làm bánh sinh nhật cho Liên Thanh Châu.
Đám nữ đầu bếp trong phòng bếp bị nàng chỉ huy đánh trứng, động tác càng nhanh càng tốt, mệt thì đổi sang người khác.
Lúc này, chuyện Hương Phiến rơi xuống nước làm phủ tướng quân rối tinh rối mù lên.
Ngọc Nghiên chạy từ bên ngoài vào, nói: “Công chúa, Liễu thị và Hương Phiến đang đánh nhau ngoài đình kìa, kết quả Liễu thị đẩy Hương Phiến ngã xuống hồ đấy, Hương Phiến sảy thai rồi”.
Thẩm Nguyệt nghe nói thì cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ nhướng mày lên: “Chắc là một vở kịch hay lắm, tiếc là công chúa ta không thể đi thưởng thức”.
Ngọc Nghiên hưng phấn nói: “Nghe đồn rằng đánh nhau ác liệt lắm ạ, Liễu thị không phải lúc nào cũng yếu ớt như gà sao, thế mà lần này suýt nữa lấy mạng Hương Phiến luôn đấy”.
Sau đó Ngọc Nghiên còn kể lại quá trình hai người đánh nhau mà nàng ta nghe được từ nha hoàn khác, nước miếng văng tung tóe.
“Thời thế thay đổi, không ngờ lại thay đổi nhanh đến thế”, Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười: “Sau này phủ tướng quân chúng ta bắt đầu sẽ có những ngày rối tinh rối mù rồi đây”.
Lúc này Thẩm Nguyệt đang bận rộn trong bếp, công chúa đích thân xuống bếp nên đám nữ đầu bếp đều rất tò mò, hiếm thấy có một phen vui vẻ hòa thuận.
Mà trong viện của Hương Phiến lúc này thì không lạc quan được như thế.
Đứa bé đã mất, vui quá hóa buồn, cả viện phủ một màu tang thương.
Liễu Mi Vũ cho là bản thân chỉ cần khóc lóc nhận sai như bình thường thì sẽ được bỏ qua.
Ai ngờ Tần Như Lương tuy rằng không giận dữ với nàng ta nhưng đã lạnh mặt với nàng ta lần đầu tiên, không nói câu gì mà phất tay áo rời đi.
Trong lòng Tần Như Lương, dù thế nào thì Liễu Mi Vũ đã hại chết con của hắn ta.
Tâm trạng của Tần Như Lương rất tệ, còn chưa ra khỏi viện được bao xa thì hạ nhân đã chạy đến báo: “Tướng quân, không ổn rồi! Phòng bếp cháy rồi ạ!”
Gân xanh đã nổi đầy trán Tần Như Lương, hắn nói: “Làm sao mà cháy bếp?”
“Là công, công chúa đích thân muốn xuống bếp… kết quả bất cẩn đốt cháy luôn ạ!”
Lần này gân xanh đã nổi đầy trán Tần Như Lương, không thể nào kìm xuống.
Hắn ta đi nhanh như gió đến bếp.
Trời nắng nóng, mọi thứ khô hanh, bếp bị đốt lên liền cháy phừng phừng, khó mà khống chế.
Chờ Tần Như Lương đi đến đó thì bếp đã cuồn cuộn khói đen, vừa vặn Tần Như Lương thấy được hai dáng người đen như mực lảo đảo chạy ra.
“Công chúa cẩn thận chút ạ!”, người lên tiếng chính là Ngọc Nghiên toàn thân đen xì, nàng ta mặc kệ mọi thứ mà kiểm tra toàn bộ Thẩm Nguyệt một lượt, chỉ sợ Thẩm Nguyệt bị thương.
Bóng dáng đen đúa còn lại chính là Thẩm Nguyệt.
Mặc dù cả người cháy đen, nhưng nàng cũng không quan tâm lắm, quệt mặt một cái, trên mặt toàn tro nồi, giống như bị úp một cái nồi đen vào đầu vậy.
Nàng che chở một thứ trong ngực, cúi đầu thấy vẫn hoàn hảo thì không khỏi nở nụ cười.
Nàng cười lên để lộ hàm răng trắng, trông càng nổi bật dưới ánh mặt trời.
Thẩm Nguyệt nói: “Vẫn có kết quả còn gì? Thử mấy lần, cuối cùng cũng nướng được một chút bánh ngọt”.
Ngọc Nghiên rụt cổ, nhìn đám gia nô đang cứu hỏa đằng kia, khẽ nói: “Nhưng dường như chúng ta vừa mới đốt bếp rồi ạ…”
“Suỵt”, Thẩm Nguyệt nói: “Đừng nói bậy, như thế rất dễ rước họa vào thân biết không? Chúng ta có đốt bếp đâu, ngọn lửa đó vừa tự tràn từ trong lòng bếp ra ngoài, mắc mớ gì đến chúng ta? Nhân lúc mọi người còn đang vội vàng cứu hỏa thì mau đi thôi”.
Cuộc trò chuyện của hai chủ tớ này hoàn toàn lọt vào tai của Tần Như Lương.
Nếu không nghe thấy thì hắn ta có thể sẽ không quá tức giận.
Nhưng cái đồ đáng chết này, đốt bếp xong lại còn muốn bỏ chạy!
Thẩm Nguyệt đang định chạy trốn, mới đi được hai bước thì đã bị một bóng người chặn lại.
Khí thế lạnh lẽo này thậm chí còn có tác dụng giải nhiệt!
Thẩm Nguyệt chậm rãi ngước gương mặt đen đúa lên nhìn.
Kết quả nhìn thấy mặt của Tần Như Lương không hề bị bôi tro mà lại còn đen hơn cả mặt của nàng…
Tần Như Lương lộ ra một biểu cảm như quỷ dữ, nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt: “Nghe nói cô đã đốt bếp lại còn muốn bỏ chạy à?”
Thẩm Nguyệt kinh ngạc hỏi: “Ơ kìa, nghe nói Mi Vũ với Hương Phiến đánh nhau ghê lắm, một người bị thương còn một người sảy thai, thế mà Tần tướng quân vẫn rảnh rỗi đi loanh quanh à?”
Thẩm Nguyệt rất thích chọc vào nỗi đau của hắn ta.
“Xem ra cô làm sai còn không biết hối lỗi nhỉ!”
Thẩm Nguyệt đoan trang nói: “Cái bếp này vốn dĩ là nơi dễ cháy, ta chỉ đi vào có một lúc mà đã cháy rồi, ta làm gì được đây? Cũng may ta bình an vô sự, đây chẳng phải là của đi thay người hay sao? Chẳng lẽ ta còn không quan trọng bằng cái phòng bếp à?”
Tần Như Lương giận quá hóa cười: “Cô bớt đánh giá cao bản thân đi!”
Thẩm Nguyệt nghiêng đầu cười với Tần Như Lương: “Ta cứ đánh giá bản thân cao như vậy đấy thì sao nào?”
Ngực Tần Như Lương phập phồng một chút, nhìn chằm chằm cái bánh trong lòng Thẩm Nguyệt, lạnh lùng hỏi: “Cái gì đây?”
Thẩm Nguyệt yên bình nói: “Bánh sinh nhật cho Liên hồ ly nhà ta, tránh ra, ta còn phải đến nhà Liên Thanh Châu để đón sinh nhật với hắn đây”.
Tần Như Lương nhất thời giận dữ: “Chỉ vì làm cái này mà cô đốt bếp nhà chúng ta à? Đã thế lại còn muốn đến đón sinh nhật nhà người ta nữa!”
Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng đáp: “Ta vốn định tặng quà sinh nhật cho hắn nên mới làm cái này mà”.
Tần Như Lương cảm thấy phổi mình sắp nổ tung vì tức giận: “Chờ quản gia tính toán xong tổng thiệt hại của bếp, rồi xem xem nên trách phạt thế nào theo gia pháp, cô lĩnh phạt đã rồi đi! Để ta xem hôm nay cô có chân đi ra khỏi nơi này không!”
Không bao lâu sau, quản gia đi tới, Tần Như Lương lạnh lùng hỏi: “Công chúa đốt bếp, theo gia pháp thì nên xử thế nào?”
Quản gia tìm hiểu tiền nhân hậu quả chút rồi lắp bắp nói: “Bẩm tướng quân, lão nô nghe nói công chúa đích thân xuống bếp nên mới bất cẩn đốt bếp, chỉ cần công chúa khỏe… là được ạ”.
Ánh mắt Tần Như Lương sắc như đao, nhìn chằm chằm quản gia..