Thâm Sơn Có Quỷ

“Nếu ta nói, ta không muốn nàng gặp lại y, nàng có bằng lòng không?”

Khi Tiểu Xuân nhận ra Lý Thanh đang đứng ngay sau lưng nàng, đầu óc nàng đã trở nên rối bời, mà khi nghe được câu nói này của hắn, nàng lại có thể hiểu rõ lời ấy một cách rất thần kỳ. Tiểu Xuân ngoảnh đầu sang nhìn Lý Thanh và nói: “Huynh muốn làm gì?”

Lý Thanh: “Nàng đồng ý chứ?”

Tiểu Xuân nghi ngờ nhìn chằm chằm Lý Thanh, nhìn từ đầu đến chân hết lần này đến lần khác, sau đó không hiểu sao lại cảm thấy căng thẳng.

Không những là căng thẳng mà trong lòng nàng còn có chút đắc ý nho nhỏ.

Tiểu Xuân nhếch nhếch miệng, lại hắng giọng một cái, nói: “Gì mà có đồng ý hay không chứ?”

Giọng nói Lý Thanh rất trầm thấp, tuy là câu hỏi nhưng ngữ điệu của hắn lại vô cùng quyết đoán, không hề chần chừ.

“Ta không muốn nàng gặp lại y.” Lý Thanh nói “Nếu nàng muốn học kiếm, ta có thể dạy nàng.”

Tiểu Xuân hứ một tiếng, thầm nói: “Bản thân mình chính là một cây kiếm mà còn đòi đi dạy người khác.”

Giọng nói của nàng tuy nhỏ, nhưng cũng không nhỏ đến mức chỉ mình nàng nghe thấy, Lý Thanh lập tức nhíu mày.

“Nàng không tin ta.”

Tiểu Xuân gẩy gẩy móng tay, nói có lệ: “Ai dám không tin Kiếm Tôn đại nhân chứ.”

Lý Thanh: “….”

Tiểu Xuân vừa gẩy móng tay vừa lén nhìn sắc mặt Lý Thanh, thấy hắn cau mày, vẻ mặt nặng nề, Tiểu Xuân suýt nữa thì không nhịn được cười.

“Nàng ở đây chờ ta.”

“?” Tiểu Xuân chớp mắt một cái đã thấy Lý Thanh đang đi về phía cửa rồi.

“Này này!” Tiểu Xuân vội chạy tới, kéo tay áo Lý Thanh: “Đi đâu vậy?”

Lý Thanh: “Nàng không tin ta, ta đi tìm y chứng minh.”

Tiểu Xuân trợn mắt: “Huynh muốn làm gì….”

Lý Thanh nói đơn giản: “So kiếm.”

“!!”

Tiểu Xuân sợ đến mức dùng sức lực toàn thân túm lấy tay áo Lý Thanh.

“Đừng đi đừng đi! Ta tin mà!”

Sức lực của nàng tất nhiên không thể khiến Lý Thanh nhúc nhích, nhưng muốn làm tay áo của hắn biến hình thì dư sức. Lý Thanh túm lấy cổ tay Tiểu Xuân trước khi quần áo mình bị phá hỏng, thản nhiên nói: “Vì sao lại tin?”

Tiểu Xuân đỏ mặt: “Tin thì tin rồi, còn hỏi gì chứ!”

Lý Thanh: “Vậy nàng có đồng ý không?”

“Không muốn!” Tiểu Xuân hất tay Lý Thanh ra, tự dùng tay quạt quạt gió cho mình.

Lý Thanh nghe thấy Tiểu Xuân bảo không muốn, chân mày lập tức nhíu lại. Hắn suy nghĩ một lúc, lại nói: “Nàng vẫn không tin ta.” Nói rồi, hắn lại muốn xông ra ngoài.

Tiểu Xuân nhấc chân, chạy đến trước mặt Lý Thanh, chuẩn bị gạt chân cho hắn ngã.

Sự thật chứng minh, nàng đã suy nghĩ quá nhiều.

Bước chân của Lý Thanh vững như núi, bước tiến về phía trước trực tiếp đá chân Tiểu Xuân qua một bên, may mà hắn phản ứng nhanh, kịp thời thu chân lại, nhưng dù là vậy thì đùi Tiểu Xuân vẫn mềm nhũn, ngã phịch lên mặt đất.

Tiểu Xuân: “….”

Lý Thanh: “….”

Lý Thanh nghe thấy tiếng động, cảm thấy đã có chuyện, vội cúi người xuống định đỡ Tiểu Xuân dậy.

“Nàng không sao chứ.”

Tiểu Xuân cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, không nói câu nào, cũng không thèm nắm lấy tay Lý Thanh.

Lý Thanh cảm thấy Tiểu Xuân đang chống đối, tay khựng lại ở giữa không trung, hơi lúng túng.

“Chắc nàng bị thương rồi.” Lý Thanh thăm dò mở miệng, hắn không biết ăn nói, cũng không biết giải thích, Tiểu Xuân bên kia vẫn không chịu nói tiếng nào. Hắn cảm thấy, có lẽ nàng đã tức giận rồi.

Lý Thanh do dự một lúc lâu, lại nói: “Ta… ta không cố ý mà.”

Tiểu Xuân vẫn không nói chuyện.

Nàng tức giận sao? Tất nhiên là không, nhưng nàng cảm thấy cảm giác hiện tại càng mãnh liệt hơn tức giận nữa kìa.

Mất mặt chết mất…..

Trong lòng Tiểu Xuân thầm run rẩy, nàng cảm thấy có thể mình đã bị bệnh rồi.

Khi nàng ở trước mặt Lý Thanh của trước đây, dù có đang vờ ngớ ngẩn nàng cũng không hề cảm thấy gì, nhưng khi nàng ở trước mặt Lý Thanh của hiện tại, dù chỉ mắc một chút sai lầm, nàng cũng hận không thể chết đi cho xong.

Mãi mà vẫn không nghe thấy Tiểu Xuân lên tiếng, Lý Thanh luống cuống, suy nghĩ một chút, hắn nói với Tiểu Xuân: “Hay là nàng cũng làm ta ngã một lần đi.”

Tiểu Xuân đỏ mặt, nghiêm giọng quát: “Ta lấy gì làm huynh ngã đây hả…!?”

Nàng đột nhiên lên tiếng khiến Lý Thanh sợ hết hồn, hắn đờ đẫn đứng tại chỗ, không phản bác được gì.

Tiểu Xuân: “…”

Nàng hận không thể chết luôn cho rồi. Tiểu Xuân bò dậy khỏi mặt đất, phủi quần áo, lắp bắp nói với Lý Thanh: “Huynh… huynh đi đi.”

Lý Thanh: “Hả?”

Tiểu Xuân: “Huynh đi đi, đừng đi tìm đại sư huynh.”

Lý Thanh: “Vậy nàng đồng ý để ta dạy kiếm pháp rồi đúng không?”

Tiểu Xuân: “Ta đồng ý con khỉ ấy!”

Lý Thanh: “….”

“Huynh đừng nghĩ nhiều.” Tiểu Xuân liếc Lý Thanh nói: “Ta không luyện kiếm cùng huynh không phải vì ta không tin kiếm pháp của huynh, ta biết huynh lợi hại.”

Lý Thanh giống như thở phào nhẹ nhõm, lưng cũng thẳng lên.

“Nhưng việc có học kiếm cùng hay không là hai chuyện khác nhau.” Tiểu Xuân nói “Cho dù huynh có lợi hại, ta cũng không thể ruồng bỏ sư môn. Ta nói rồi, đại sư huynh là ân nhân của ta.”

Lý Thanh: “Nàng không muốn học kiếm cùng ta.”

Tiểu Xuân học theo cách nói chuyện của Vệ Thanh Phong, nói một cách sâu sắc: “Có những chuyện, không phải chỉ có muốn hay không muốn là có thể quyết định.”

Lý Thanh ngẫm đi ngẫm lại nhưng hắn vẫn không muốn từ bỏ như vậy, mà chẳng có cách nào có thể thuyết phục được Tiểu Xuân, suy nghĩ một lúc rồi quyết định tạm bỏ qua chuyện luyện kiếm này.

Tiểu Xuân chuẩn bị rời đi. Nàng đi về phía trước mấy bước rồi dừng lại. Nàng cảm thấy cứ đi như thế, trong lòng tựa như có một con gà nhỏ đang vươn móng vuốt be bé ra, cào qua cào lại không ngừng khiến nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Khụ.” Tiểu Xuân thản nhiên xoay người, Lý Thanh đứng sừng sững ở đó như đang đội cả bầu trời.

“Huynh…” Tiểu Xuân ho khan hai tiếng, nói: “Lát nữa huynh định làm gì?”

“Hả?” Lý Thanh khó hiểu.

Một tiếng hả ngắn ngủn này của hắn vừa trầm thấp vừa khẽ khàng, mặt Tiểu Xuân lập tức đỏ lên.

“Ta ta ta, ta đang hỏi huynh, lát nữa huynh định làm gì?”

Lý Thanh đứng yên tại chỗ, không nói tiếng nào.

Mặt Tiểu Xuân càng đỏ hơn.

“Không phải ta đang quan tâm huynh! Ta chỉ thuận miệng…!”

“Đi theo nàng.”

“??”

Giọng nói của Lý Thanh vẫn đều đều như cũ, hắn nói: “Ta sẽ đi theo nàng.”

Tiểu Xuân trề môi: “Theo, theo, theo ta làm gì?”

Lý Thanh: “Để tìm con đường ban nãy ta đã đi.”

Tiểu Xuân: “???”

Lý Thanh không nói nữa, hắn bước lên trước hai bước, đi đến trước mặt Tiểu Xuân, khẽ cúi mặt nói: “Còn nàng, nàng định đi làm gì?”

Tiểu Xuân bừng tỉnh, nàng vốn định nói mình định đi luyện kiếm sau đó đi đốn củi, chuẩn bị cơm trưa, cuối cùng lúc nói ra miệng lại thành…

“Ta muốn đi ngắm hoa.”

Lý Thanh: “…”

Tiểu Xuân hận không thể bóp chết mình.

Lý Thanh yên lặng một lúc, lại nói: “Ngắm ở đâu?”

Tiểu Xuân kiên trì nói: “Ở, ở trong núi.”

Lý Thanh: “Trong núi có hoa à?”

Tiểu Xuân nói một cách vô cùng khó tin: “Đương nhiên là có, hoa Vân Đào lớn như miệng chén ấy, huynh không thấy à?”

Lý Thanh nói một cách đương nhiên: “Ta không nhìn thấy thật mà.”

Tiểu Xuân: “….”

Nhắc đến chuyện này nàng lại thấy bực mình.

“Không được, ta phải đi tìm Hạ Hàm Chi tính sổ!”

Tiểu Xuân còn chưa kịp nhúc nhích, thân thể Lý Thanh đã vọt đến trước mặt nàng.

Hắn kéo cổ tay nàng, nói: “Tìm y làm chi, phí thời gian. Không phải nàng muốn ngắm hoa à, chúng ta đi ngắm ở đâu?”

Tiểu Xuân ngửa đầu nhìn hắn, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đi vào cốc đi.”

Lý Thanh nâng tay Tiểu Xuân: “Đi hướng nào?”

Tiểu Xuân cầm lại tay Lý Thanh, khoa tay múa chân về phía nam, Lý Thanh khẽ nói được.

Ngay sau đó, Tiểu Xuân đã bị nhấc bổng khỏi mặt đất, nàng hoảng sợ kêu lên, nắm chặt tay áo Lý Thanh.

“Ối ối ối…!” Tiểu Xuân ngây người một lúc, sau khi kịp phản ứng thì sợ hãi kêu lên, hoảng sợ túm lấy Lý Thanh, mặt rúc trong lòng hắn, nhắm chặt hai mắt không dám mở ra.

“Thả ta xuống thả ta xuống! Ngã chết ta mất…!”

Gió bên tai đang gào thét, nhưng Tiểu Xuân vẫn có thể nghe rõ giọng nói trầm thấp chậm rãi của Lý Thanh.

“Không đâu.”

Tiểu Xuân vẫn tru lên: “Không được… không được!!”

Lý Thanh: “Đừng sợ.”

Tiểu Xuân run rẩy: “Không phải huynh cứ bảo không sợ là có thể không sợ được đâu!”

Lý Thanh do dự một chút, sau đó Tiểu Xuân cảm thấy gió bên tai dần chậm lại. Nàng thử nghiêng đầu, hé mắt nhìn ra ngoài.

Xung quanh có sương mù che phủ, đó là mây ư….

Tiểu Xuân hít sâu, cả giận nói: “Sao huynh lại dừng lại ở ngay giữa trời vậy hả!”

Lý Thanh lẳng lặng nói: “Nàng không chịu nhìn đường, ta sợ đi lộn.”

Tiểu Xuân cũng không quan tâm nữa, duỗi tay chỉ lung tung xuống dưới: “Chỗ này này, xuống đi.”

Sau đó, nàng lập tức hối hận.

Lý Thanh ôm theo nàng, trực tiếp thả người rơi xuống, Tiểu Xuân sợ đến mức suýt tè ra quần.

Vừa chạm đất, Lý Thanh buông tay, hai chân Tiểu Xuân lập tức mềm nhũn, ngồi ra đất.

Lý Thanh: “Nàng làm sao vậy?”

Tiểu Xuân đầu tóc xốc xếch, ánh mắt dại ra, lắc đầu.

Lý Thanh nhìn không thấy, lại không nghe tiếng nàng nói chuyện bèn hỏi lần nữa.

Tiểu Xuân yếu ớt nói: “Lần sau… lần sau đừng bay nữa.”

Lý Thanh: “Nhanh mà.”

Tiểu Xuân: “Chạy bằng chân cũng rất nhanh.”

Lý Thanh nói đơn giản: “Nhanh hơn.”

Tiểu Xuân thở dài, dạy bảo hắn: “Đúng là bay rất nhanh, nhưng đây không phải là điều người bình thường có thể chịu được, chưa kể, chạy cũng không chậm mà.”

Lý Thanh khẽ cau mày, như đang suy nghĩ xem chạy có nhanh hay không.

Tiểu Xuân lại nói tiếp: “Tại huynh không nhớ chuyện trước kia thôi, hồi ấy huynh chạy trốn cũng nhanh lắm, à không đúng…” Tiểu Xuân sửa lại “Hẳn là nhảy nhanh lắm mới đúng.”

Nhảy?

Vẻ mặt Lý Thanh nặng nề.

“Trước đây ta còn làm gì nữa?”

Tiểu Xuân lại khác Lý Thanh, khi nhớ lại, lòng Tiểu Xuân vẫn rất ngọt ngào hưng phấn, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng.

“Khi đó ta cũng rất ngốc, không hiểu gì cả, còn đoán huynh là yêu quái trong núi Bạc Mang nữa. Nhưng giờ thì tốt rồi, huynh khôi phục nguyên thần, coi như ta cũng có chút công lao.”

Tiểu Xuân ngồi dưới đất, cười ha ha vỗ chân Lý Thanh.

“Trước đây huynh đã từng ở Kiếm Các một thời gian, hôm nay huynh được như thế này, cũng nên quan tâm đến Kiếm Các một chút.”

Lý Thanh: “Nàng muốn ta quan tâm thế nào?”

“Ừm…” Tiểu Xuân suy nghĩ một chút, hỏi hắn: “Ngày thường huynh ở Mẫn Kiếm sơn trang làm gì?”

Lý Thanh: “Luyện kiếm phách, trấn thủ kiếm mạch.”

“Nghe có vẻ lợi hại thật.” Tiểu Xuân nói “Vậy có thể trấn giúp Kiếm Các luôn không?”

Lý Thanh: “Có thể.”

Tiểu Xuân không ngờ Lý Thanh lại dễ dàng đồng ý như vậy, nàng hưng phấn nói: “Phải làm thế nào, có cần giúp không?”

Vẻ mặt Lý Thanh bình tĩnh nói: “Không cần giúp gì cả.”

Tiểu Xuân cười hắc hắc: “Vậy thì làm phiền huynh nhé.”

Lý Thanh nói tiếp: “Chỉ cần cho ta ở đây là được.”

Tiểu Xuân: “….”

“Ở ở ở lại đây?”

Lý Thanh: “Ừ.”

Tiểu Xuân không thể phản bác, nàng cảm thấy mình đã sai lầm rồi.

Lý Thanh nói: “Nàng không muốn à?”

Tiểu Xuân khô khốc nói: “Không không phải, chỉ là nếu huynh ở lại đây, Hạ Hàm Chi phải thế nào đây? Huynh không trấn giữ cho sơn trang của y, y không giận à?”

Lý Thanh lắc đầu nói: “Không cần quan tâm đến y.”

Tiểu Xuân bĩu môi: “Sao có thể không quan tâm, tên này lòng dạ rất hẹp hòi, chắc là để huynh rời đi một hôm cũng không chịu được đâu.”

Lý Thanh bị nàng chọc cười, nói: “Y không để ý đâu.”

Tiểu Xuân còn muốn cãi lại, Lý Thanh đã chậm rãi ngồi xổm xuống, hắn nắm lấy cổ tay Tiểu Xuân, khẽ nói: “Y nghĩ thế nào cũng không quan trọng, còn nàng, có chịu để ta ở lại không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui