Thâm Tàng Bất Lộ

Khi ba người Tống Sơ Chiêu trở lại Hạ phủ thì những người bên trong đó đang uống rượu say sưa. Bởi vì có khách nên khi nghe được tin tức của bọn họ thì Hạ Công cũng không đi ra đón chào, chỉ kêu quản sự dẫn người vào đây.

Phó Trường Quân nghe thấy thông báo thì ánh mắt ông lóe lên, dùng chén rượu che đi khuôn mặt mình.

Ông không biết hiên tại có nên rời đi hay không, nhưng Hạ Công còn không mở miệng nên ông vẫn tiếp tục ngồi. Dù sao cũng có nhiều khách như vậy, những người khác cũng không dám nói linh tinh cái gì.

Sau đó Tống Sơ Chiêu nửa ôm lấy Hạ Uyển bước vào nhanh nhẹn, đoạn, hô lớn với mọi người coi như chào hỏi, hiển nhiên tâm trạng nàng rất tốt.

Hạ Công nhìn thoáng qua vết bẩn sáng tối trên vạt áo của Hạ Uyển thì hỏi: “Quần áo con làm sao vậy?”

Hạ Uyển nói: “Không cẩn thận cọ trúng, không có gì đâu.”

Hạ Công thầm nói bất cẩn kiểu gì mà có thể cọ đến mức như thế này? Cái này rõ ràng là do làm đổ mấy tô nước canh mới có thể bị ố vàng thế này. Nhưng khi ông nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Tống Sơ Chiêu, hẳn là không phải bị người ta ức hiếp nên ông cũng nhịn xuống vẻ mặt khác lạ.

Hạ Uyển thông báo một chút rồi bà trở về phòng để thay quần áo của mình. Cố phu nhân muốn mời Hạ Uyển ngồi cạnh bà nhưng bên cạnh bà là Phó Trường Quân, vì vậy bà đã kêu Cố Quốc công đổi vị trí với mình để tránh cho hai người Hạ Phó bối rối khi chạm mặt.

Cố Phong Giản đi qua đè lại bả vai của Cố Quốc công, ngăn cản động tác muốn đứng dậy của ông. Sau đó giả vờ như vô tội, hắn đi một vòng và ra hiệu cho Cố Tứ lang dịch sang một bên để tạo ra hai khoảng trống. Cuối cùng thì hắn ngồi xuống chỗ chỉ cách Phó Trường Quân một chỗ trống.

Thế nên hai bên trái phải của Phó Trường Quân đều trống rỗng.

Mọi người không rõ nguyên do.

Tống Sơ Chiêu trực tiếp nhảy vào một chỗ còn trống, kêu tôi tớ bên cạnh mang thêm một cái ghế tới.

Phó Trường Quân quay đầu lại nhìn nàng, Tống Sơ Chiêu cười với ông với thần thái rất tự nhiên. Xương trên tay của Phó Trường Quân đã nhô lên, vẻ mặt cảm động, ông đưa cho nàng một đôi đũa.

Hạ Công đoán bữa cơm kia ở Tống phủ ăn đến mức không tầm thường, chỉ ước gì lúc ấy mình có thể lên sân khấu, ông vội vàng hỏi: “Sao lại thế này?”

“Ầm ĩ lên.” Tống Sơ Chiêu nói, “Vì thế đã ồn ào một trận thật lớn đó.”

Nàng nói lại đơn giản sự tình, chỉ mô tả kết quả, để không làm mọi người mất hứng.

Hòa li được cho là một sự việc khổ sở, từ góc độ thế tục, hễ nghe ai muốn hòa giải thì mọi người cũng thổn thức thuyết phục vài câu. Thế mà tại bàn cơm này ngoại trừ tiếng thở dài cho có lệ của mọi người thì còn ẩn chứa sự vui sướng.

Cố phu nhân không có ý kiến gì về Tống Quảng Uyên, chỉ cảm thấy ông ta không phải đối tượng xứng đôi với Hạ Uyển. Có thể nhìn thấy rõ từ khi tính tình Hạ Uyển càng ngày càng trầm tĩnh. Bây giờ nghe tin Hạ Uyển ấy sắp hòa li thì bà lại thở nhẹ một hơi.

Hạ Công và Hạ phu nhân cũng sớm có chuẩn bị tâm lý, ngoại trừ tâm trạng có chút phức tạp thì cũng không nghĩ gì khác. Ông không muốn để đồ ăn nguội lạnh nên giơ đũa lên: “Nào, ăn cơm thôi, cũng đừng thất thần nữa. Chiêu Chiêu này, mấy món rau xanh hôm nay là do Cố di giúp đỡ làm ra đấy, con mau ăn đi.”

Cố phu nhân lập tức gắp cho Tống Sơ Chiêu ý bảo: “Hai món này do ta tự mình làm đấy. Chiêu Chiêu mau nếm thử xem có hợp với khẩu vị của con không.”

Vừa vặn Hạ Uyển cũng trở lại, Cố phu nhân lại lôi kéo, còn gắp đồ ăn cho bà ấy.

Mọi người trên bàn cơm ăn uống linh đình, Cố Tứ lang là người nói chuyện rất khéo, dù cho không ai nói chuyện thì hắn cũng có thể nghĩ ra một trăm câu chuyện cười, làm cho vài vị trưởng bối cười nghiêng ngả.

Đã lâu rồi trong nhà Hạ lão tướng quân không có náo nhiệt như vậy. Ông rất yêu thích Cố Tứ lang, lại nhìn nữ nhi và ngoại tôn của mình đang ngồi chỗ đó thì trong mắt ông đọng lại một làn hơi sương. Không biết là do cười hay do khóc mà có.

Tống Sơ Chiêu cũng vui mừng.

Cố Phong Giản quay đầu đi, thấp giọng hỏi: “Vui vẻ không?”

Tống Sơ Chiêu gật đầu thật mạnh: “Vui vẻ!”

Ban đầu nàng đã nghĩ năm nay sẽ là năm tồi tệ nhất mà nàng từng có, không ngờ lại trở thành năm nàng vui vẻ nhất.

Cố Phong Giản: “Nàng vui vẻ thì tốt.”

“Ta vui vẻ!” Tống Sơ Chiêu quơ chân múa tay nói, “Khi chàng xốc cái bàn kia một chút, xốc đến mức ta quá vui vẻ!”

Nàng nói xong mới phát hiện trên bàn yên tĩnh lại, mọi người đều nhìn nàng.

Tống Sơ Chiêu không khỏi xấu hổ, nàng cảm thấy chính mình xúi Cố Ngũ lang phạm sai lầm, dường như không có chừng mực rồi.

Hạ lão tướng quân uống hơi say, chỉ nghe có phân nửa nhưng ông lại cười tủm tỉm: “Chiêu Chiêu thích xốc bàn hả? Thích xốc dạng gì? Để ta làm cho con một ít.”

Tống Sơ Chiêu: “……” Ngoại tổ phụ, người thật sự say rồi.

Bữa ăn này khiến khách mời và chủ nhà đều hài lòng. Mãi cho đến khi ngoài đường vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt và màn đêm tối dần, người Cố gia mang theo hơi say trong người đứng dậy cáo từ.

Bọn họ tới cũng không ít. Khi tới thì thanh thế hiển hách, đi khi cũng mênh mông cuồn cuộn.

Hạ Uyển nắm tay Tống Sơ Chiêu đi phía sau bọn họ một đoạn đường, đoạn, đi bộ chầm chậm trở lại dọc theo con phố dài.

Cuối năm qua đi, Tống Sơ Chiêu cũng bắt đầu vội lên. Nào là chọn quần áo, chọn trang sức rồi học lễ nghi.

Đường Tri Nhu tới xem nàng một lần, nàng ấy tỏ ra tò mò về lý do tại sao nàng lại chuyển về Hạ phủ trước khi thành thân nhưng cũng không hỏi nhiều. Thấy nàng bị Hạ Uyển sai khiến, bận rộn đến độ xoay mòng mòng thì xuất phát từ đạo nghĩa giang hồ, nàng ấy đã chơi cùng nàng trong chốc lát.

Vài ngày sau, vào một buổi sáng trời trong nắng ấm, đột nhiên Hoàng hậu truyền ý chỉ, nói phải gặp mặt Tống Sơ Chiêu.

Lúc này mà muốn gặp nàng, vậy thì hơn phân nửa là…có thưởng đấy!

Tống Sơ Chiêu nói đùa với Hạ Uyển rằng của hồi môn có thể bớt đi một chút, Đế Hậu có tiền như thế thì sẽ ra tay rất hào phóng.

Hạ Uyển cười mắng nàng một tiếng, kêu nàng chú ý, đừng xung đột với quý nhân ở trong cung. Không biết Hoàng hậu có tính tình ra sao, đừng nên phản ứng quá lớn, chớ nên tự tìm phiền toái cho mình.

Tống Sơ Chiêu biết rõ mấy chuyện đó.

Nàng trở về thay đồ cho chỉnh tề, ngồi kiệu nhỏ trong cung đưa tới rồi đi theo cung nhân.

Một đường đều suôn sẻ. Tuy nhiên, những người trong cung chỉ dẫn nàng đến bên ngoài một cửa điện rồi dừng ở ngoài, ra hiệu cho Tống Sơ Chiêu tự mình bước vào.

Ngoài cửa còn có vài người cung nhân đang đứng cúi đầu cũng như thị vệ đang đứng trông coi với bội đao bên người. Nhìn nhân số thì trong điện hẳn cũng không có ai khác.

Nhưng nơi này cũng không phải là chỗ hậu cung mà là thiên điện nơi Hoàng đế làm việc. Dựa vào bộ dáng chờ lệnh của thị vệ thì cũng có thể biết người bên trong nhiên không phải là Hoàng hậu.

Tống Sơ Chiêu đi qua cửa, đúng là chỉ thấy Đường Chương Liêm đang chống cằm chờ ở sau bàn.

Tống Sơ Chiêu đoan trang thi lễ: “Bệ hạ.”

Đường Chương Liêm lên tinh thần, hắn ngồi thẳng lên: “Đúng vậy, là ta không phải Hoàng hậu. Dọa ngươi rồi chăng?”

Khóe môi Tống Sơ Chiêu run rẩy, thật đúng là hù chết mình.

“Không biết bệ hạ triệu thần đến đây là có chuyện gì?”

Đường Chương Liêm đứng lên, hắn vẫy tay: “Ngươi lại đây.”

Tống Sơ Chiêu ngẩng đầu nhìn hắn vì không rõ nguyên do, rồi nàng ngập ngừng đi về phía hắn.

“Chậc.” Đường Chương Liêm không hài lòng, “Ngươi run tay run chân cái gì? Lại đây đi! Trong điện này cũng không có người khác.”

Tống Sơ Chiêu dứt khoát bước đến bên cạnh hắn, người đó chỉ vào chiếc ghế lớn đã được đặt từ lâu và ra hiệu cho nàng ngồi.

Vì thế hai người mặt đối mặt, chỉ cách nhau nửa thước.

Đường Chương Liêm còn ngại không đủ, hắn dùng chân móc chiếc ghế của nàng và kéo về phía trước, chuyển vị trí của nàng sang một khoảng cách gần để có thể thì thầm.

……Nhưng mà trong điện hoàn toàn không có người khác mà.

Đường Chương Liêm cong lưng, đè nặng giọng, hắn nói thật thần bí: “Nghe nói ngươi phải thành thân, trẫm, tặng ngươi một phần đại lễ.”

Tống Sơ Chiêu thấy nội dung cuối cùng cũng vào đúng chủ đề nên nhướng mày vui mừng nhưng lại tỏ vẻ dối trá từ chối: “Bệ hạ thật là khách khí.”

“Không khách khí không khách khí.” Đường Chương Liêm nói, “Vàng bạc cũng là vật tầm thường, có lẽ sẽ làm ngươi chướng mắt.”

Vẻ mặt Tống Sơ Chiêu cứng đờ.

Cuộc sống vui vẻ trên đời thật ngắn ngủi.

Đường Chương Liêm lại nói tiếp: “Trẫm quyết định đưa cho ngươi một đồ vật có ý nghĩa.”

Đừng là cáo mệnh* gì gì đi. Nếu như thế thì Tống Sơ Chiêu cũng không có hứng thú gì.

*Cáo mệnh: là một tước hiệu cho phụ nữ.

Đường Chương Liêm nói: “Ngũ lang sẽ nhậm chức vào năm sau. Ngự sử công rất coi trọng hắn. Ta đã nói chuyện với hắn và thấy hắn có vẻ thích thú. Tuy nhiên chức quan trong Ngự Sử Đài này tương đối đặc biệt, thường yêu cầu sứ thần đi ra ngoài tuần sát các quận nên hiển nhiên vất vả một chút, nhưng sau này thăng chức cũng mau.”

Tống Sơ Chiêu gật đầu.

Đường Chương Liêm: “Vừa lúc ta muốn tìm người có thể tin tưởng tiến đến hỗ trợ tiếp quản mấy quận huyện phía nam. Nơi đó có dày đặc thương nhân, còn có rất nhiều công việc phức tạp, đối với Cố Ngũ lang mà nói thì đó là cơ hội rèn luyện khó có được.”

Hắn nói xong lại nhìn Tống Sơ Chiêu với ánh mắt sáng quắc.

Tống Sơ Chiêu khó hiểu nói: “Đúng…… Sau đó đâu?”

“Hai người các ngươi vừa kết hôn vui vẻ, làm sao ta có thể bằng lòng yêu cầu các ngươi chia lìa?” Đường Chương Liêm nói, “Hơn nữa nơi đó cũng là chỗ không tồi đối với ngươi. Tuy rằng cách xa kinh thành nhưng là một nơi thanh tịnh, quy củ không khắt khe như kinh thành mà người dân cũng tương đối cởi mở. Ta sẽ cho ngươi đến đó thật long trọng, chỉ cần ngươi không làm xằng làm bậy thì không ai dám động vào lông mày của ngươi. Còn tốt hơn nhiều so với nhốt trong kinh thành bị hạn chế khắp nơi như nhốt trong nhà giam đúng không?”

Tống Sơ Chiêu: “Cho nên thần cũng đi?”

Đường Chương Liêm lại than: “Nếu như ngươi đi thì mẫu thân ngươi tất nhiên sẽ cảm thấy cô đơn lạnh lẽo.”

Tống Sơ Chiêu: “…… Cho nên mẫu thân thần cũng đi?”

Đường Chương Liêm nâng cao giọng, lời nói tràn đầy đoan chính: “Hạ Công cũng chỉ có một nữ nhi! Thời trẻ hắn có ân với ta nên hiển nhiên ta sẽ bảo vệ an nguy cho gia tộc của hắn. Cao thủ bên người ta nhiều như mây, ta không thiếu vài người tài giỏi. Ngươi cứ tùy tiện chỉ ai đó thì ta sẽ cho ngươi mượn!”

Tống Sơ Chiêu chần chờ hỏi: “…… Phó thúc?”

Đường Chương Liêm lập tức nói: “Đây chính là tự ngươi nói, không phải ta ép ngươi!”

Tống Sơ Chiêu: “……” Lại có thể giả bộ đến mức thản nhiên như vậy.

“Cố Ngũ lang đã đồng ý, hắn nói xem ý tứ ngươi thế nào. Nếu như ngươi gật đầu thì việc này sẽ quyết định như vậy. Như thế nào?” Đường Chương Liêm nói, “Đi một năm rưỡi trải nghiệm một chút. Đến lúc đó dù cho ngươi có muốn ở lại hay trở về thì đều có thể lựa chọn.”

Tống Sơ Chiêu trầm ngâm suy tư: “Ừm……”

Đường Chương Liêm học bộ dáng nàng, lại học đến mức khoa trương. Hắn chu môi lên, nói hàm hồ: “Ừm……”

Tống Sơ Chiêu: “…… Người đừng học thần!”

Đường Chương Liêm bóp giọng nói kêu lên: “Người đừng học thần!”

Tống Sơ Chiêu thở hổn hển vì kinh ngạc.

Ơ, sao người này lại thế này?!

Đường Chương Liêm: “Chiêu Chiêu muội muội, ngươi nghĩ kỹ chưa?”

Tống Sơ Chiêu tức giận: “Ai là Chiêu Chiêu của người…… Chiêu Chiêu muội muội?”

Đường Chương Liêm cười to: “Ngươi muốn phản bác ta thì tốt xấu gì cũng phải nói lưu loát đã.”

Tống Sơ Chiêu bị hắn làm cho nghẹn một trận, thật là không muốn nói chuyện với hắn.

Đường Chương Liêm lại nói: “Nếu ngươi đồng ý thì ta sẽ kêu cữu cữu cho ngươi thêm trang sức hôm xuất giá.”

Tống Sơ Chiêu lại nói: “Không cần!”

Đường Chương Liêm: “Vì sao không cần? Ngươi không cần cảm thấy đau lòng thay cho hắn, hắn có muốn thì cũng không có cơ hội để đưa đâu, ai kêu dưới gối hắn không có con? Tốt xấu gì ngươi cũng cho hắn một cơ hội để vung tiền. Ngươi có muốn ta cũng cho ngươi một ít không?”

Tống Sơ Chiêu tức giận đến mức chống nạnh: “Không cần!”

Đường Chương Liêm cũng học nàng chống nạnh, bắt đầu ầm ĩ với nàng: “Vì sao vì sao? Này, ngươi muốn cãi nhau với ta đúng không?”

Tống Sơ Chiêu: “Là người đùa giỡn thần trước!”

Đường Chương Liêm: “Nhưng ngươi là người tức giận trước!”

Tống Sơ Chiêu kéo xuống bàn tay chướng mắt của hắn, nàng nói: “Người đừng có học thần!”

Đường Chương Liêm mặc kệ: “Ta cứ làm! Ngươi nhìn xem bộ dáng chống nạnh của mình giống cái gì.”

Tống Sơ Chiêu hít thở không thông, nàng gân cổ lên hô: “Phó thúc!”

“Nhìn đi!” Đường Chương Liêm nói, “Làm sao ầm ĩ với ta còn kêu thêm người nữa? Có phải ngươi cho rằng ở chỗ này của ta không có ai phải không? Ta còn có thể kêu Hoàng hậu của ta đấy.”

Tống Sơ Chiêu tiếp tục rống: “Phó thúc!”

“Hôm nay hắn không ở đây nha.” Đường Chương Liêm cười nói, “Ngươi không có cách nào khác rồi?”

Tống Sơ Chiêu sửa miệng hô: “Hoàng hậu!”

Đường Chương Liêm: “Ngươi kêu người của ta làm cái gì? Ngươi kêu nàng thì nàng cũng không trả lời ngươi.”

Hắn vừa dứt lời, ngoài cửa đã có thị vệ bẩm báo: “Bệ hạ, Phó tướng quân đã đến, đang chờ ở Ngự Hoa Viên.”

Tống Sơ Chiêu quay đầu xem hắn. Đường Chương Liêm dở khóc dở cười nói: “Quên đi. Trẫm không so đo với các ngươi. Ngươi về trước đi, nghĩ kỹ rồi lại đến nói cho trẫm. Sớm có lễ, vạn lần chớ bỏ qua.”

Đối mặt với hồ nước yên tĩnh, Phó Trường Quân nghe thấy tiếng bước chân cố ý nhẹ nhàng phía sau. Vốn ông có ý định không thèm để ý, cảm thấy đối phương quá mức ấu trĩ, đột nhiên sau lưng nặng xuống, một mảnh vải màu vàng tươi bay xuống từ người bên cạnh. Dường như người nọ đã có tự kiến trước nên siết chặt ông bằng cánh tay của mình để phòng ngừa việc sẽ bị ném xuống.

Phó Trường Quân quát lên một tiếng cảnh cáo: “Đường Chương Liêm!”

“Ngươi cõng ta thì có làm sao? Hay trước kia ngươi không cõng ta như vậy?” Đường Chương Liêm cười hắc hắc, “Ta hiểu được tất nhiên là ngươi rất muốn cõng Chiêu Chiêu muội muội, đáng tiếc Chiêu Chiêu muội muội lại không muốn. Cũng chỉ có thể để ta cố làm tạm chấp nhận một chút, để cho ngươi trải nghiệm phụ tử tình thâm là cái gì.”

Phó Trường Quân bị việc làm vô sỉ của hắn chọc cười, ông gật đầu nói: “Được được, có bản lĩnh thì ngươi cứ ăn vạ, ta kêu Hoàng hậu nhìn xem ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi xấu ở nơi này.”

Đường Chương Liêm: “Ngươi đi đi! Ta sợ ngươi hay sao?”

Phó Trường Quân cõng hắn ra khỏi hoa viên.

Hôm nay Đường Chương Liêm đã sớm có chuẩn bị nên đã đuổi mọi người ở phụ cận đi hết. Phó Trường Quân đi một đoạn đến lúc sắp ra khỏi hoa viên thì mới nghe được tiếng có người ở gần đó.

Động tác của Đường Chương Liêm còn nhanh hơn cả ông, hắn đã nhảy xuống từ trên lưng ông, sửa sang lại quần áo cho tốt rồi hừ lạnh một tiếng đi lên trước.

“Cữu cữu đi quá nhanh, ta không có đi cùng hắn!” Đường Chương Liêm nói, “Thần tử gì mà như thế? Thật là.”

Hoàng hậu bật cười nói: “Bệ hạ.”

Phó Trường Quân ôm hai tay trước ngực, cười như không cười mà nhìn hắn. Đường Chương Liêm hỏi: “Làm sao vậy? Ai cho ngươi nhìn trẫm như vậy?”

“Ta đã nghe Cố Ngũ lang nói. Hai ngày trước ngươi cố ý triệu hắn tiến cung để bàn việc này.” Phó Trường Quân ngừng lại rồi hỏi, “Vì sao như thế?”

“Vì sao? Cữu cữu, ta từng hứa với ngươi rằng sẽ đưa nàng ấy về. Hiện giờ xem ra làm hoàng đế cũng không thể muốn làm gì thì làm nên ta cũng chỉ có thể phái người qua đó.” Đường Chương Liêm khoanh tay, học bộ dáng của Phó Trường Quân rồi bắt đầu dạy bảo ông: “Sau này không có trẫm quan tâm ngươi thì ngươi cần phải tự giải quyết cho tốt đấy, đừng có nói toạc ra tùy hứng như vậy. Bằng không lại xảy ra chuyện, chờ tin tức được đưa chậm rì rì về kinh thành thì ta cũng không biết làm sao để báo thù cho ngươi.”

Phó Trường Quân cười.

Đường Chương Liêm mím môi dưới, thấp giọng nói: “Còn có, cũng đừng quên trong nhà ngươi còn người, nhớ trở về sớm.”

Phó Trường Quân tiến lên, chụp lấy bờ vai của hắn, ông nói trong sự vui mừng: “Ngươi thật sự đã trưởng thành.”

“Chỉ có ngươi sẽ cho rằng ta còn chưa lớn lên.” Đường Chương Liêm ngẩng đầu, “Đó chỉ là ta pha trò cho ngươi thôi.”

Phó Trường Quân duỗi tay như muốn ôm hắn một chút.

Đường Chương Liêm làm như chịu không nổi ông, hắn hất tay ông ra: “Hôm nay ngươi tới sớm nên ta cho ngươi một cơ hội, để Hoàng hậu giúp ngươi chọn đồ vật. Để tránh ngươi quá mức khó coi, lại không có lễ vật trong tay để đưa ra.”

Hoàng hậu ở một bên cười nói: “Mời Phó tướng quân đi theo ta.”

Cả ba người cùng nhau đi trên con đường chính rộng lớn, có cung nhân đang đợi bên ngoài rồi theo sát bước chân của họ.

Tuyết hai bên chưa tan, một mảng trắng thuần khiết bao phủ khắp xung quanh. Cành lá run rẩy theo gió lại lộ ra chút sắc xanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui