Editor + Beta: Basic Needs
Lại là một mùa Trung Thu, Tống Sơ Chiêu đến thành ở quận này đã được một tháng.
Đèn đêm đã được treo lên cao, đám đông náo nhiệt, trẻ con nắm tay nhau rượt đuổi chạy khắp phố, âm thanh chào mời đầy nhịp điệu ở các gánh hàng rong hai bên đường hòa vào không khí vui mừng của ngày hội.
Tống Sơ Chiêu đứng yên lặng ở một góc, ánh mắt không ngừng đảo qua mọi người.
Phó Trường Quân vòng lại đây, đặt hai tay trên vai Tống Sơ Chiêu, ông chỉ một phương hướng hỏi: “Thấy chưa?”
Tống Sơ Chiêu híp mắt cẩn thận nhìn trong chốc lát rồi chần chờ nói: “Không có mà.”
Phó Trường Quân: “Người nọ mặc quần áo màu xám. Hắn ta vẫn luôn lấm la lấm lét đi loạn khắp nơi, mới vừa rồi còn trộm túi tiền của một người.”
Tống Sơ Chiêu nhìn theo, nàng chỉ cảm thấy kẻ mặc áo xám có hành vi lén lút, ánh mắt né tránh.
Tống Sơ Chiêu hỏi: “Sau đó thì sao? Làm sao bây giờ?”
Phó Trường Quân: “Đuổi theo.”
“A?” Tống Sơ Chiêu nói, “Làm sao đuổi theo được đây?”
Phó Trường Quân đưa tay tạo thành một chưởng để đẩy phía sau nàng một phen: “Cứ đuổi theo như vậy!”
Bước chân của Tống Sơ Chiêu loạng choạng rồi nàng nhanh chóng điều chỉnh tốc độ để đuổi thẳng về phía người kia. Người mặc áo xám dường như cảm nhận được điều gì, vẻ mặt bỗng nhiên hốt hoảng, hắn xoay người bỏ chạy.
Đừng nhìn thân hình gầy yếu của nam tử giống như bộ dạng yếu ớt không thể nhấc tay lên nổi mà lầm. Hắn ta chui vào trong đám người mà chạy với tốc độ cực kỳ linh hoạt. Hắn khom lưng, nương theo sự che khuất của đám người, sau một lúc lâu đã không có tung tích.
Tống Sơ Chiêu đi một vòng, phát hiện người đó đã mất hút một lần nữa.
Tống Sơ Chiêu than nhẹ một tiếng, Phó Trường Quân đi theo sau và hướng dẫn nàng: “Ở bên kia.”
Tống Sơ Chiêu chạy nhanh tới. Quan sai ở nha môn chậm hơn một bước, đuổi theo phía sau Tống Sơ Chiêu, chuẩn bị thu hoạch thành quả.
…………
Chờ hai người đi ra khỏi chợ đêm thì đã gần tới giờ Hợi. Hai người đi dọc theo đường phố để đi về phương hướng nhà mình.
Cùng lắm chỉ có cách hai con phố mà bên kia là cảnh dòng người vô tận nối liền không dứt, còn bên này lại vắng tanh. Tống Sơ Chiêu xoay đầu nhìn thoáng qua chỉ thấy bóng đêm đã nhấn chìm mọi thứ trong tăm tối.
Dần dần, một mùi thơm của mỡ heo bay lượn lờ trong không khí. Tống Sơ Chiêu đi theo, nàng thấy một cái quán nhỏ vẫn đang mở cửa.
Một cái đèn lồng tối tăm treo ở bên cạnh xe đẩy, màu sương trắng chậm rãi quanh quẩn ở giữa không trung.
Tống Sơ Chiêu đã đi theo Phó Trường Quân chơi một buổi tối, lúc này nàng rất đói bụng. Nàng lập tức nói: “Con muốn ăn hoành thánh.”
Phó Trường Quân gật đầu ra hiệu cho nàng đi.
Tống Sơ Chiêu liền hô lên với chủ quán: “Hai chén hoành thánh, một chén không lấy hành!”
“Tới ngay!”
Hai người trực tiếp ngồi xuống chiếc bàn gỗ đơn sơ bên đường.
Phó Trường Quân lấy một cái khăn tay từ tay áo ra, ông lau vết dầu mỡ trên bàn một cách cẩn thận và có lực.
Tống Sơ Chiêu nghe thấy tiếng hoành thánh được múc từ trong nồi ra, lại nhìn Phó Trường Quân lấy một cái khăn tay khác ra bắt đầu lau đũa thì không khỏi mỉm cười: “Phó thúc, khi một mình đi công vụ thì thúc thường ăn gì?”
Phó Trường Quân nói: “Mì.”
Tống Sơ Chiêu: “Mì gì?”
“Mì Thanh Thủy, mì Dương Xuân*.” Phó Trường Quân nói, “Nếu không nữa thì ăn bánh mè.”
*Mì Thanh Thủy (清水面)
//
Mì Dương Xuân (阳春面)
Bánh mè (胡饼)
Tống Sơ Chiêu: “Vậy chẳng phải là quá nhạt nhẽo?” Phó Trường Quân nói: “Thuận tiện.”
Phó Trường Quân đưa đôi đũa đã lau vào tay nàng, Tống Sơ Chiêu nhận lấy, nàng bắt chéo chúng trong tay và gõ gõ, sau đó lại nói: “Nương con thích nấu mì.”
Phó Trường Quân ngẩng đầu, liếc mắt nhìn nàng một cái: “Phải không?”
“Đúng vậy.” Tống Sơ Chiêu nói, “Mì được người nhào nặn rất dai, Ngũ lang cũng nói ăn rất ngon. Nhưng mà bà ấy không hay làm vì cảm thấy mệt.”
“Nàng thích ăn thịt, không thích ăn mì.” Phó Trường Quân nói, “Trước nay nàng ấy chỉ ăn hai miếng mì thôi vì càng thích nước canh hơn.”
Tống Sơ Chiêu: “Con cũng thích ăn thịt ăn canh! Vì nương mà con phải gắp mì cho Ngũ lang ăn. Nương hầm canh gà uống ngon lắm.”
Phó Trường Quân nghe vậy thì cười một chút.
“Hoành thánh tới rồi!”
Có lẽ chủ quán vội bưng lên nên đã quên lời dặn của Tống Sơ Chiêu. Lúc ông bưng hoành thánh đến thì trên hai tô đều có hành lá xanh mượt nổi lên.
Tống Sơ Chiêu ngẩng đầu liếc nhìn lão hán kia một cái, ông lão vỗ đầu, nói bằng giọng ảo não: “Ây da, ta quên mất là ngươi không cần hành.”
Phó Trường Quân thấy thế: “Con múc cho ta đi.”
Tống Sơ Chiêu lập tức vui vẻ: “Được nha!”
Ông ta xin lỗi: “Thật xin lỗi khách quan. Mời hai vị dùng.”
Tống Sơ Chiêu dùng thìa múc từ từ phần hành lá băm nổi lên trên vào bát Phó Trường Quân, hoành thánh màu trắng bị lật lại trông khá hấp dẫn.
Tống Sơ Chiêu hỏi: “Có phải nương con cũng không thích hành như vậy không?”
Phó Trường Quân: “Nương con sống cùng với con nhiều năm như vậy mà con không biết?”
“Khi nương con nấu ăn cũng không có bỏ hành đâu.” Tống Sơ Chiêu nói, “Nương nói mình không kén ăn nên cũng không cho con kén ăn. Bà ấy không cho phép con chừa đồ ăn lại trong chén.”
Phó Trường Quân lại bật cười một lần nữa.
Tống Sơ Chiêu vừa thấy thì đã hiểu rõ, nàng kêu lên: “Bà ấy gạt con! Vì sao bà ấy có thể như vậy?!”
Phó Trường Quân nói: “Sau này con có đứa bé thì cũng sẽ lừa nó như vậy.”
“Không đời nào!” Tống Sơ Chiêu cười hì hì, “Những món con thích ăn đều là đồ ăn ngon.”
Bát hoành thánh này rất nhỏ, nhưng bởi vì đã là ban đêm nên Tống Sơ Chiêu cũng không muốn ăn quá nhiều. Nàng đặt bát đĩa xuống, lại cùng Phó Trường Quân đứng lên.
“Ăn uống no đủ.” Tống Sơ Chiêu dụi mắt: “Hiện tại con lại hơi mệt mỏi.”
Phó Trường Quân chỉ vào phía trước ra hiệu cho nàng đi nhanh một chút. Tống Sơ Chiêu lại cười nói: “Không thì Phó thúc, người cõng con trở về đi?”
Phó Trường Quân bất lực nhìn nàng một cái nhưng vẫn cúi người xuống trước mặt nàng: “Đi lên đây.”
Tống Sơ Chiêu nhảy một cái đã trèo lên lưng ông, nàng câu lấy cổ ông rồi hưng phấn chỉ về phía trước: “Đi!”
Phó Trường Quân dở khóc dở cười.
Trên đời này ngoại trừ Đường Chương Liêm, chỉ sợ cũng có mỗi Tống Sơ Chiêu dám biến ông thành ngựa. Hai người này đúng là người đứng đầu trong đám người coi trời bằng vung.
Phó Trường Quân hơi cúi người xuống vì muốn cho Tống Sơ Chiêu nằm sấp thoải mái hơn, sau đó ông giẫm khinh công, đi những bước thật nhanh.
Đoạn đường này ông đi vừa nhanh vừa ổn định nên người nọ dựa trên vai ông đã dần dần chìm vào giấc ngủ.
Người vẫn luôn náo nhiệt bỗng nhiên không còn tiếng động làm cho Phó Trường Quân còn cảm thấy quá mức yên tĩnh. Mà cổng lớn của Cố phủ cũng đã xuất hiện trước mặt ông.
Phó Trường Quân chần chừ một lát, vốn định gõ cửa đi vào nhưng lại sợ đánh thức Tống Sơ Chiêu nên ông cũng không kêu người mà đi vòng một phương hướng khác rồi trực tiếp giẫm lên thành tường, từ đầu tường phóng vào.
Ông đi vào Cố phủ, đi dọc theo đường chính rồi đến phía hậu viện một cách quen thuộc.
Hạ Uyển nghe thấy một chút động tĩnh thì đã quen với việc Tống Sơ Chiêu không một tiếng động về nhà, nên bà cầm đèn đi ra hỏi: “Là Chiêu Chiêu đã trở lại sao?”
Bóng dáng của Phó Trường Quân dưới ánh đèn đã làm cho Hạ Uyển thấy rõ diện mạo của ông. Thấy ông, Hạ Uyển ngây người rồi gật đầu.
“Ở sân bên trong.” Hạ Uyển nói, “Ngũ lang đang ở cái phòng có đèn sáng.”
Phó Trường Quân cõng người đi qua. Cố Phong Giản đang ở trong phòng đọc sách, thấy Tống Sơ Chiêu ngủ đến hôn mê thì lại đây bế nàng về giường.
Cố Phong Giản thu xếp cho Tống Sơ Chiêu thật tốt, hắn còn định kêu Phó Trường Quân tối nay ngủ lại một đêm nhưng vừa mới quay đầu lại đã không thấy ông đâu.
Phó Trường Quân vừa đi, Tống Sơ Chiêu lập tức nhảy ra khỏi giường, ngay cả Cố Phong Giản cũng không ngăn nàng được. Hắn kêu lên: “Nàng muốn đi đâu?”
Tống Sơ Chiêu làm dấu im lặng: “Ta đi tiểu tiện một chút!”
Nàng chạy ra không bao lâu lại ũ rũ chạy trở về. Cố Phong Giản còn chưa có ngồi xuống thì lại thấy nàng lén lút đóng lại cửa phòng, vẻ mặt cố chịu đựng.
Cố Phong Giản hỏi: “Vì sao nàng lại trở về?”
“Không phải vì Phó thúc còn chưa đi sao?” Tống Sơ Chiêu nói, “Ông ấy đang ở ngoài nói chuyện với nương ta, nếu như lúc này ta ra ngoài thì hiển nhiên sẽ bị ông ấy phát hiện, đến lúc đó lại phá hư chuyện tốt của hai người bọn họ.”
Cố Phong Giản bật cười: “Vậy nàng cứ chịu đựng như vậy?”
Tống Sơ Chiêu ngồi xuống với dáng ngồi oai vệ ở mép giường, nàng nói thật khí phách: “Ta chờ!”
Cố Phong Giản cười nhạo: “Người khác nhiều lắm thì rầu thúi ruột, còn nàng kêu là gì? Nhịn nát thận?”
Tống Sơ Chiêu nói: “Chỉ sợ là tâm cũng nát mà thận cũng nát, nếu hai người lại giả vờ như chưa có gì xảy ra thì uổng phí một phen khổ tâm của ta mà.”
Cố Phong Giản vẫn quan tâm đến thận của nàng nên hắn xoay người đi ra ngoài, một lát sau lại trở về nói: “Đi thôi. Hai người bọn họ đã đi chỗ khác rồi.”
Tống Sơ Chiêu cười ôm lấy hắn: “Ngũ Lang Ngũ Lang, chàng quá tốt rồi.”
Sau khi Tống Sơ Chiêu đi ra ngoài nhà xí, nàng lại lấy một ít nước để rửa mặt và thay quần áo. Mặc đồ ngủ xong, nàng ngồi xếp bằng trên giường chờ Cố Phong Giản lại đây.
Hôm nay còn sớm, ban đầu Cố Phong Giản ngồi sau bàn đọc sách lại thấy nàng cứ mãi nhìn mình nên hắn chuyển đến giường, ngồi đối diện với nàng.
Cố Phong Giản kéo chăn bảo nàng đắp lại. Lại sờ tay chân thì thấy hơi lạnh. Có lẽ sau khi tắm xong, nàng không mang vớ mà còn đi một vòng ở bên ngoài cho nên lại bị đông lạnh nữa rồi.
Cố Phong Giản đặt chân nàng lên đùi hắn, dùng một tay che lại, lại không nhịn được nói: “Gần đây thời tiết thay đổi bất thường, ta thấy gió trong thành đã trở nên mạnh hơn. Đừng chỉ vì hai ba ngày qua trời nắng ấm mà buông lỏng cảnh giác. Lúc ra cửa nàng vẫn phải mặc quần áo mà ta đã kêu nàng mặc thêm.”
Tống Sơ Chiêu nói: “Ta biết mà.”
Cố Phong Giản: “Nàng biết mà khi trở về lại đầy mồ hôi. Cũng không mặc thêm áo.”
Tống Sơ Chiêu bò qua, nhào vào trong lồng ngực hắn, nàng ngẩng đầu cười vô tội với hắn.
Cố Phong Giản hoàn toàn không còn cách nào khác, hắn dùng ngón tay sửa sang lại mái tóc rối bù của nàng rồi cúi đầu khẽ hôn lên mặt nàng. Cố Phong Giản hỏi: “Nàng buồn ngủ chưa?”
Tống Sơ Chiêu gật đầu.
Cố Phong Giản nói: “Ta đi tắt đèn.”
Kết quả khi ngủ đến nửa đêm thì bụng của Tống Sơ Chiêu bắt đầu đau.
Nàng cẩn thận đứng dậy đi vào nhà xí lần nữa, phát hiện đúng là tới nguyệt sự. Sau khi trở về thì nàng không ngủ yên được, nằm ở mép giường thở dốc khó chịu.
Cố Phong Giản tựa hồ tỉnh dậy, hắn ôm lấy nàng từ phía sau, đưa tay xoa bụng nàng.
Tống Sơ Chiêu quay người lại liền nghe thấy Cố Phong Giản nói bằng giọng mũi nghèn nghẹn: “Đừng nhúc nhích.”
Giọng điệu trầm thấp, lời nói không rõ ràng, giống như hắn còn chưa tỉnh táo.
Tống Sơ Chiêu nằm thì thấy có hơi nóng truyền từ lòng bàn tay hắn, quả nhiên dễ chịu hơn nhiều.
Lại qua một lát, Cố Phong Giản lại tiến tới gần hơn, từ giọng nói có thể nghe ra được hắn đã hoàn toàn tỉnh lại.
Hắn hỏi: “Còn khó chịu không?”
Tống Sơ Chiêu lắc đầu: “Khá hơn nhiều. Nhưng mà ta lại hơi đói.”
Cố Phong Giản hỏi: “Buổi tối nàng ăn cái gì?”
Tống Sơ Chiêu uyển chuyển nói: “Một chút hoành thánh.”
Lời nói tiếp của Cố Phong Giản rất hợp với ý nàng: “Như vậy thì làm sao no được?”
Tống Sơ Chiêu nói: “Đúng vậy.”
Cố Phong Giản không nhịn được cười, hắn quấn chăn bông khắp người nàng rồi lôi kéo nàng đứng dậy: “Đi sau bếp nhìn thử xem còn có cái gì ăn được không.”
Hai người mặc áo ngoài vào, đi ra cửa thật nhẹ nhàng. Cố Phong Giản nắm tay nàng giúp nàng bước cẩn thận. Còn chưa tới sau bếp, hai người đã ngửi được một mùi thơm lừng.
Tống Sơ Chiêu vui vẻ tức thì, nàng nhấc chân chạy vào. Lúc thắp đèn trong phòng bếp thì nàng lại phát hiện Hạ Uyển đang nấu nước dùng trong khi Phó Trường Quân lại sắn tay áo, nhào mì ở một bên.
Hạ Uyển vừa nhìn thấy nàng thì cười: “Làm sao mà cũng câu được con mèo tham lam này? Cái mũi này cũng quá thính rồi!”
Tống Sơ Chiêu kêu lên: “Con cũng muốn con cũng muốn! Phó thúc, người làm mì như vậy không đủ!”
Phó Trường Quân tự giác cầm túi vải đựng đầy bột mì lên và rải thêm một nắm.
Cố Phong Giản từ phía sau đi theo, cười nói: “Nàng ấy nói là tối chỉ ăn một bát hoành thánh nhỏ nên đói quá phải đến đây kiếm gì ăn.”
Hạ Uyển giả vờ giận dữ, bà lại đổ thêm một ít nước vào nồi: “Đáng đời con không chịu ăn cơm tối.”
Sau nửa canh giờ, bốn người họ quây quần bên bàn và ăn bữa tối muộn dưới ánh nến.
Hơi nóng bốc lên lượn lờ giữa mọi người.
Cố Phong Giản gắp cho Tống Sơ Chiêu miếng thịt trong chén mình. Tống Sơ Chiêu lại lặng lẽ liếc nhìn hai người gần đó, rồi đưa miếng thịt cho Phó Trường Quân.
Phó Trường Quân và Hạ Uyển đồng thời ngẩng đầu.
Hạ Uyển nói: “Ăn đồ ăn của con đi, cần gì làm nhiều chuyện như vậy.”
Tống Sơ Chiêu chớp chớp mắt với Phó Trường Quân: “Đúng vậy, cũng không biết giống ai đâu.”
Phó Trường Quân khẽ cười, múc miếng thịt đã được cắt lát và nước dùng trong tô mì vào bát của Hạ Uyển.
Hạ Uyển cúi đầu, bà không phát ra tiếng động, chỉ cầm lấy cái muỗng tiếp tục ăn mì.
Trăng tròn treo trên trời cao, ánh trăng sáng rọi bàng bạc, dường như còn có tiếng sanh [1] thổi đâu đây. Trải qua nhiều năm như vậy, cuối cùng Phó Trường Quân cũng nhớ thì ra hôm nay là Trung Thu.
…………….
Chú thích
[1] Cái sanh (笙)