Thâm Thâm

Ngày kế, Hàm Tình nghĩ chính mình đang nằm mơ. Mỹ mộng, đẹp đến nỗi không thể tưởng đó là hiện thực, đẹp đến khó tin.

Hóa ra muốn cậu ngâm mình trong ao nước đá không phải là hành hạ, mà là phương thức tu luyện vô công. Quỷ Diện Tu La cư nhiên dạy cậu học võ!

Tuy rằng vẻ mặt của Quỷ Diện Tu La rất kinh khủng, thanh âm luôn khàn khàn băng lãnh, làm việc lạnh lùng vô tình, trên thực tế cũng toát ra điểm ôn nhu,

Hàm Tình nhớ rất rõ ràng, mỗi lần tu luyện trong ao đến khi đạt được nội công yêu cầu, Quỷ Diện Tu La sẽ dùng một cái khăn ấm áp giúp cậu lau khô thân thể, động tác mềm nhẹ, giống như đang chà lau đồ sứ tinh xảo quý báu.

Ngoại trừ dạy Hàm Tình võ công, Quỷ Diện Tu La còn rất kiên trì giáo dục Hàm Tình cầm kỳ thư họa.

Đánh đàn Hàm Tình vốn đã có, chỉ cần rèn luyện vài bài từ khúc mà Quỷ Diện Tu La chỉ định là được. Chơi cờ đọc sạch vẽ vẽ, Hoa thúc thúc đã từng dạy qua, Hàm Tình trời sinh thông minh, trong bốn năm đó cũng đã học thành, trọng điểm là làm sao bắt chước nét chữ tuấn tú của Quỷ Diện Tu La.

Luyện chữ như tu tâm, lúc đầu rất khó, Quỷ Diện Tu La cũng rất kiên trì, tỉ mỉ chỉ điểm. Bởi vì khả năng Hàm Tình cao hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều, lẽ nào Tiểu quan ở Doanh Tụ Các lại có tố chất cao như vậy? Hắn nguyên tưởng phải mất ba năm, năm năm mới có thể chế tạo thế thân của mình, bất quá nhìn tiến độ của Hàm Tình bây giờ, ngoài trừ võ công, các phương diện khác tối đa một năm có thể đạt được trình độ làm hắn thõa mãn.


Quỷ Diện Tu La chưa từng giải thích, Hàm Tình cũng dần hiểu ra, Qủy Diện Tu La là muốn bồi dưỡng thế thân của mình. Hàm Tình đoán rằng nam tử mà Quỷ Diện Tu La yêu hẳn là minh chủ, nhưng do gương mặt đã hủy nên không dám nói thẳng. Ái tình đồng giới trong lúc đó vốn khó được thế nhân chấp nhận, huống chi còn có dung mạo thế kia, Quỷ Diện Tu La yêu đến thực sự quá khổ, cho nên mới dùng giết chóc để phát tiết đau đớn, dùng lãnh khốc để che giấu đa tình.

Quỷ Diện Tu La cũng không hỏi về thân thế của Hàm Tình, cũng không nói chính mình. Hàm Tình càng không muốn chủ động nói, cậu thầm mong sớm chút đạt được yêu cầu của Quỷ Diện Tu La, có thể đi khỏi căn phòng này, tìm cơ hội hòan thành nhiệm vụ Hoa thúc thúc giao phó.

Thời gian trôi qua cực nhanh, mỗi một ngày Hàm Tình đều dựa vào sự an bài học tập của Quỷ Diện Tu La, bất tri bất giác đã ở tại mất thất này qua đúng một năm. Lúc đầu Quỷ Diện Tu La mỗi ngày đều ở trong mất thất tự mình thúc giục, sau thời gian ở mật thật dần dần giảm thiểu, ba, năm ngày nay kiểm tra thành quả một lần; cuối cùng đúng một tháng không xuất hiện.

Khi xuất hiện lại, Quỷ Diện Tu La đem cho Hàm Tình một bộ quần áo mộc mạc. Nói là mộc mạc cũng phải thứ vải vóc thô lậu, mà là lọai quần áo trang nhã, so với những bộ tơ lụa lăng la* quyến rũ diễm tục mộc mạc hơn nhiều.

” Ngươi thích hợp mặc những y phục này.” Quỷ Diện Tu La mỉm cười nói ” Thoạt nhìn sẽ quy củ hơn rất nhiều.”

Ở chung lâu như thế, Hàm Tình đã học nhận được biểu tình của Quỷ Diện Tu La, nếu không phải dung mạo bị hủy, hẳn khi hắn cười sẽ vô cùng mê người. Hàm Tình bỗng nhớ đến, ngày trước Quỷ Diện Tu La có nói qua ” Những y phục này ngươi không cần nữa.” lẽ nào là ghét những y phục lẳng lơ kia mà thôi?


” Những thứ ta dạy ngươi đã học gần hết, chỉ còn võ công là chưa đủ hỏa lực. Bất quá tập võ thì phải từ từ, sau này luyện lại là được rồi.” Quỷ Diện Tu La ngữ khí rất nghiêm túc ” Ta đem ngươi mua về, là muốn dạy ngươi mấy thứ này, là mong muốn ngươi có thể thay ta ở bên cạnh minh chủ. Ta muốn ngươi thề kiếp này dùng cả tính mệnh để bảo vệ hắn, trừ phi hắn vứt bỏ ngươi, bằng không ngươi vĩnh viễn không được ly khai hắn. Đương nhiên, chuộc thân ngươi rồi, ta cũng sẽ cho ngươi một hồi báo. Ngươi hiện tại có thể đề ra một điều kiện, nếu ta làm được nhất định sẽ đáp ứng ngươi, nếu quá khó khăn, chúng ta sẽ thương lượng lại.”

” Ý tứ của ngài là, ta có tư cách nói điều kiện với ngài?” Hàm Tình không tin, dán mắt nhìn Quỷ Diện Tu La, đồng thời vô ý thức véo đùi của chính mình một cái, rất đau, hình như không phải đang nằm mơ. Qua một năm hẳn không phải là mộng chứ? Tuy rằng mỗi ngày đều khổ cực học này học nọ, Quỷ Diện Tu La cũng không có săn sóc chiếu cố cậu như Hoa thúc thúc, nhưng ít ra không giống Hoa Tự Cẩm lúc nào cũng ngược đãi cậu. Hôm nay cho cậu một cơ hội đề điều kiện, Quỷ Diện Tu La chưa bao giờ nói thẳng thế nhưng trong lòng hẳn xem cậu là một con người. Chỉ vì điểm này, Hàm Tình đã rất cảm kích. Không phải là bồi bên người binh chủ cả đời sao? Hàm Tình cảm thấy thân thể tàn tạ này sớm đã không còn chỗ lưu luyến, nếu bị người khác lợi dụng làm một cái việc tốt cũng phải không thể. Thôi thì đánh cuộc với vận mệnh, nói ra tâm nguyện trong trái tim, có thể Quỷ Diện Tu La sẽ đáp ứng cậu.

Suy xét mãi, Hàm Tình cẩn thận nói: ” Ngài nếu chú ý đến ta, ta đương nhiên sẽ không chối từ. Ta đích thực là có tâm nguyện chưa thành, đó là lời giao phó trước khi chết của một vị trưởng bối từng có ân với ta. Hắn nói ở Trung Nguyên này, chỉ trong Bắc Thiên Minh mới có Vong Ưu Thảo, lúc sống hắn vô duyên nhìn thấy, chỉ hy vọng sau khi chết có thể đem Vong Ưu Thảo này đến phần thượng của hắn.”

” Ngươi cũng biết Vong Ưu Thảo sao?”

Hàm Tình lắc đầu: ” Không biết, nhưng ở Trung Nguyên chỉ có duy nhất một gốc cây, có thể thấy nó rất hiếm có. Vừa lúc đó ngài nhìn trúng ta, đem ta đưa đến Bắc Thiên Minh, ta kỳ thực vẫn mong có thể có cơ hội hòan thành tâm nguyện kia.”

” Bằng thân phận hiện tại của ngươi, lại không có võ công, quả thực không thể thành công, nói không chừng sẽ bởi vậy mà đánh mất tính mệnh.”


” Chí ít ta đã từng cố gắng qua, làm không được cũng chỉ tiếc nuối mà không hổ thẹn, chết cũng là một lọai giải thoát.” Hàm Tình nhàn nhạt cười ” Vị trưởng bối kia vì cứu ta mà chết, nếu ta ngay cả nguyện vọng của hắn cũng không thể hoàn thành, thế thì sống, còn có ý nghĩa gì?”

” Vong Ưu Thảo cùng với dược liệu quý báu của nó được trồng ở cấm địa, có chuyên gia trông coi, bất quá nếu ta ra tay có thể dễ dàng bắt được. Chỉ là ngươi không thể ly khai Bắc Thiên Minh, ngươi dự định sẽ tìm ai đưa Vong Ưu Thảo đi?”

” Ngài chịu đáp ứng ta? Thật là tốt quá. Ta nghĩ có thể nhờ Liễu công tử đem Vong Ưu Thảo về, đem đến phần thượng của trưởng bối ta. Hắn là người tốt, cho dù ta không được hắn thù lao, thế nhưng nếu ta cầu hắn, hắn hẳn sẽ đáp ứng giúp ta.”

” Ngươi nghĩ cũng chu đáo. Nếu ngươi dự kiến đã lâu, Vong Ưu Thảo kia lại không phải lọai độc dược liên quan đến sống chết, ta sẽ đáp ứng điều kiện này của ngươi.” Quỷ Diện Tu La nói xong câu này liền xoay người ly khai.

Kỳ thực Hàm Tình có điều che giấu. Hoa Tự Cẩm từng nói với cậu, Vong Ưu Thảo không phải độc dược, mà là giải dược. Hoa gia họ có một đại cừu nhân( kẻ thù lớn) gọi là Kỷ Xán Dương, ẩn thân trong Bắc Thiên Minh, phải dựa vào Vong Ưu Thảo duy trì tính mệnh. Nếu như có thể hủy diệt Vong Ưu Thảo hoặc chở đến Thủy Vân Gian, chờ đợi được khống chế tính mệnh của cừu nhân. Cho nên Hàm Tình nếu có thể đem Vong Ưu Thảo di chuyển đến phần thượng của Hoa thúc thúc không chỉ giúp Hoa thúc thúc hòan thành nguyện vọng, mà còn có thể loại bỏ cừu địch, một công đôi việc. Nhưng hại cái người tên Kỷ Xán Dương kia, Hàm Tình sợ nói ra sự thực, Quỷ Diện Tu La sẽ không đáp ứng cho cậu Vong Ưu Thảo. Ý niệm duy nhất, Hàm Tình chọn thực hiện lời hứa của Hoa thúc thúc đã chết kia, bán đứng tính mệnh của kẻ xa lạ tên Kỷ Xán Dương. Chọn như vậy tuy rằng thống khổ, sẽ làm cho Hàm Tình cắn rứt lương tâm, nhưng lúc này cậu bất chấp tất cả.

Mấy canh giờ sau, Quỷ Diện Tu La cầm lấy một hộp gỗ, quay về mật thất. Mở hộp gỗ ra, lập tức thấy bên trong có một chậu cây yếu ớt, trên lá cây còn dính ít sương sớm.

” Đây là Vong Ưu Thảo.” Quỷ Diện Tu La nói. ” Về Liễu Mê Đình, ta sẽ giúp ngươi liên hệ hắn, một ngày sau hắn và ngươi sẽ gặp nhau trong phòng nhà trọ. Bạc ta trước cho ngươi mượn, ngươi có tiền thì trả lại ta.”

An bài cẩn thận như vậy, Hàm Tình có thể nào không chấp nhận? Cậu quỳ xuống trước mặt Quỷ Diện Tu La, cảm kích nói: ” Đại ân đại đức của ngài ta sẽ ghi sâu vào lòng, từ nay về sau cam tâm tình nguyện vì ngài làm mọi thứ.”


” Tốt lắm, ngươi lập tức phát độc thệ, trọn đời trọn kiếp sẽ bảo vệ minh chủ. Ta sẽ không cùng ngươi đi gặp Liễu Mê Đình, chỉ cho ngươi một canh giờ.” Quỷ Diện Tu La bỗng dừng lại một chút ” Nhớ kỹ không được đùa giỡn quá đáng, với võ công hiện tại của ngươi căn bản không thể trốn khỏi tay ta. Ta kể chuyện của của điều cẩu kia không phải để hù dọa ngươi.”

Hàm Tình không hề phản đối, đưa ngón tay hướng trời phát độc thệ. Cậu chưa từng nghĩ đến việc trốn thoát, tâm nguyện của cậu khi kết thúc, sống chết cũng không quan trọng nữa. Đã từng chịu rất nhiều thống khổ cùng dằn vặt, thời gian tới sẽ ra sao cậu căn bản không quan tâm.

Sáng hôm sau, Quỷ Diện Tu La đưa Hàm Tình đến phòng nhà trọ đó. Liễu Mê Đình như ước định ở trong gian phòng chờ. Tất cả đều được tiến hành thuận lợi.

Quỷ Diện Tu La không ở trong nhà trọ lâu, hắn vốn định sẽ đi dạo trên đường, một canh giờ sau lại đến dẫn Hàm Tình ly khai. Bỗng có người hầu cận đưa đến lời nhắn, nói là minh chủ khẩn cấp triệu kiến. Quỷ Diện Tu La nghĩ rằng có chuyện quan trọng, lập tức chạy về, phát hiện trong nghị sự phòng cư nhiên chỉ có một mình minh chủ.

Minh chủ của Bắc Thiên Minh là một nam tử tuấn lãng rắn rỏi – tên Phương Chí, cũng không mang hình dạng hung ác độc đại mà mọi người thường nói, từng động tác ngược lại rất ưu hòa nhã nhặn, đặc biệt là cặp mắt thâm trầm, tang thương lưỡng lự kia. Hắn vừa nhìn thấy Quỷ Diện Tu La, lấp tức từ trên ghế đứng lên, đi ra ngoài đón: ” Xán Dương, ngươi đã đến.”

Khắp thiên hạ chỉ có một mình minh chủ của Bắc Thiên Minh dám gọi tên xưng hô thân mật này của Quỷ Diện tu La.

Xán Dương, Kỷ Xán Dương. Tên thực của Quỷ Diện Tu La.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận