Thâm Thâm

Liễu Mê Đình đã dùng phương pháp “làm như không thấy” để giữ cho bản thân bình tĩnh. Chiến tranh loạn lạc, binh lính chém giết lẫn nhau, lưu dân khất cái chết đói nơi nơi… Chỉ cần là chuyện không liên quan đến mình, hắn đều sẽ không để trong lòng, không có người tranh luận, không có người trách cứ, dần dần cũng chết lặng. Mà cảnh tượng sáng nay lại khắc sâu trong đầu hắn, hắn muốn mau chóng quên đi cũng không thể.

Thiếu niên bị gọi là khí cụ phát tiết của Hoa lão bản kia, như một con rối tàn tạ bị vứt trong xe ngựa, trên người vẫn là tố sắc y sam của hôm qua, chỉ thêm vết máu loang lổ. Ngoại trừ y sam mỏng manh kia, thiếu niên trên người không có xiêm y nào khác. Độ dài của y sam cũng chỉ có thể che được đến đầu gối, vết máu đọng lại từ hạ thể uốn khúc xuống đôi chân nhỏ trần trụi của thiếu niên, trên cổ chân một mảnh đỏ sậm xanh tím(ân, em bị trù dập). Bởi vì dưới y sam mỏng manh, tấm lưng đó hiện hữu vô số vết nứt do roi thương, nên thiếu niên chỉ có thể miễn cưỡng nằm nghiêng, cuộn mình trong thùng xe. Hai lòng bàn tay cậu đầy máu, cổ tay bị thiết khảo(còng tay sắt) gắt gao ràng buộc, thiết liên(dây xích sắt) được cố định trên thanh ngang thô ráp của xe.

Dung nhan tuyệt mỹ của thiếu niên bởi vì mất máu cùng đau đớn nên sắc mặt đặc biệt tái nhợt, cắn môi đè nén tiếng rên rỉ, con mắt mở to, trong đôi ngươi màu hổ phách đó, lưu chuyển một lọai đau thương nồng đậm.

Liễu Mê Đình thấy rấy kỳ quái, một người bị trọng thương như vậy vì sao còn có thể tỉnh táo. Sau đó lại nghĩ, quan tâm chuyện cậu làm gì? “Phiêu hóa” của hắn còn sóng, hôn mê hay tỉnh táo đều không quan trọng, chỉ cần còn thở là được. Cho nên hắn trong nháy mắt thu hồi vẻ hoảng hốt lo lắng kia, trở lại vẻ lãnh tĩnh hờ hững, ngồi bên cạnh thiếu niên, trên chiếc ghế trong thùng xe.

Để không làm người khác chú ý, bề ngòai của chiếc xe này rất bình thường, ở mặt xe có phủ một tấm vải màu xanh cũ kỹ nhạt màu, e rằng chỉ có thể chống lại gió nhẹ mưa phùn, trong thùng xe ngọai trừ hai cái ghế ra thì không còn cái nào khác. Loại xe này ngay cả một tiểu dân thị tỉnh không có nhiều tiền cũng có thể mướn được, không chút thu hút.

Thị tòng mà Hoa Tự Cẩm phái tới gọi là A Đức, là một thanh niên trầm mặc, lông mày rậm mắt lại to, nhưng không thể coi là anh tuấn, mặc một thân y phục gia đinh(đầy tớ) bình thường, ngoại trừ việc chăm sóc thiếu niên kia ra, còn có trách nhiệm đuổi theo xe ngựa.

Xe ngựa đi trên con đường rất bằng phẳng, thế nhưng chạy với tốc độ nhanh như vậy, không thể thiếu xóc nảy. Liễu Mê Đình ngồi trong thùng xe, tĩnh tâm yên ổn nên không cảm thấy cái gì, nhưng thiếu niên này tòan thân đầy vết thương, cuộn mình trên sàn thùng xe làm sao có thể chịu đựng nỗi dằn vặt này? Vết thương bị đánh rách chưa kịp lành, tơ máu liền chảy ra, thiếu niên đau đến mức tòan thân vô thức co quắp lại, tiếng rên rỉ nho nhỏ cũng không nhịn được mà từ trong miệng trào ra. Con mắt của thiếu niên vẫn mở to, chỉ là, nhãn thần so với ban nãy càng thêm lờ mờ.

Bỗng nhiên, thiếu niên kia phát sinh tiếng cầu xin yếu ớt, đứt quãng: ” …. Liễu công tử… Cầu ngài, cầu ngài đánh ta ngất đi… Bọn họ cho ta ăn dược không cho ta ngủ…. Thế nhưng đau quá a… ta thực sự chịu không nổi rồi… Van cầu ngài thương xót….”

Liễu Mê Đình không khỏi có chút thông cảm, hơn nữa lý trí nói cho hắn biết, thiếu niên này nếu vẫn tỉnh sợ rằng sẽ đau quá mà chết. Nhiệm vụ của hắn là đem thiếu niên này sống sót đến nơi cần đến, hắn không thể để cậu chết. Cho nên hắn nhấc tay, điểm huyệt ngủ của thiếu niên, chỉ sợ không kháng được dược tính, khi hạ thủ liền dùng thêm vài phần khí lực.

Thiếu niên kia cuối cùng cũng mức đi tri giác, tạm thời thoát khỏi thống khổ, yên tĩnh lại.

Vốn chỉ là nhấc tay lên thôi. Liễu Mê Đình không khỏi bắt đầu hòai nghi chính mình trời sinh lãnh huyết (máu lạnh), thiếu niên kia nếu không mở miệng cầu hắn, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy, hắn căn bản nghĩ không ra lý do, hoặc là hắn căn bản chưa bao giờ thật sự quan tâm đến cảm thụ của người khác. Hắn luôn luôn thi hành theo nguyên tắc, người này lại cùng mình không có quan hệ gì, hà tất phải tự tìm phiền não. Hắn phong chặt tim mình bằng vô số hàng rào, sợ tình cảm sẽ khiến mình thất bại nên chưa bao giờ hắn giúp ai, hắn kỳ thực là một người rất ích kỷ.

Cuối cùng cũng hôn mê, Hàm Tình nghĩ rằng bản thân lại ngã vào ác mộng tối hôm qua, nhưng lần này may mắn hơn, cậu mơ thấy mẫu thân.

Giữa mây hương lụa vân, mọi người đều say, chỉ có mẫu thân ở trên cao kia vẫn tỉnh, yên lặng múa vui giữa ngọn lửa(ở đây là chỉ vũ y màu hồng). Mẫu thân nhảy chính là Hồng Liên khúc. Vũ y đỏ rực, tóc mai có cài một chiếc lông vũ màu hồng, giữa mày dán hoa điền đo đỏ, yêu diễm tựa một đóa Hồng Liên thành tinh. Đó là mẫu thân mỹ lệ của cậu! Ở trên đài thì miễn cưỡng vui cười, tại dưới đài lại là mẫu thân tịch mịch đau thương.

Mẫu thân của Hàm Tình nguyên là một vũ nương của Giang Nam nhạc phường, dung mạo diễm lệ, vũ kỹ cao siêu, cho dù mang theo một tiểu hài tử là cậu, vẫn có rất nhiều người nguyện ý mướn nàng lên đài hiến nghệ. Thế nhưng mẫu thân kiên trì tôn nghiệm, chỉ bán nghệ không bán thân, trong lòng lại khổ sở đau xót, một lời khó nói hết.

Hàm Tình cũng từng như các tiểu hài tử khác, hỏi mẫu thân về chuyện của phụ thân. Mẫu thân chưa bao giờ chịu nói, làm cho bực bội, nàng mới đáp lại một câu: ” Kẻ bạc tình kia, chết đi mới tốt!”

Lớn hơn một chút, Hàm Tình hiểu chuyện, biết vũ nương kỳ thực là so với kỹ nữ cũng không mấy khác biệt, trong chín nghề lại là nghề đê tiện thấp hèn nhất, bị người giẫm đạp khi dễ là việc rất bình thường. Giống như cậu – tiểu hài tử không cha, hơn nữa mẫu thân cũng bị người ta giẫm đạp thành thứ dã chủng hèn hạ. Tồn tại của cậu lúc nào cũng khiến mẫu thân không thoải mái, thương tâm cứ thế. Cho nên cậu lúc nào cũng cẩn thận nghe lời, nên không hỏi chuyện của phụ thân, không muốn thấy mẫu thân bởi vậy mà đau lòng. Hàm Tình nguyên tưởng có thể cùng mẫu thân sống nương tựa như vậy mãi, chờ cậu trưởng thành sẽ phụng dưỡng mẫu thân, có thể chăm chỉ làm việc còn có thể cưới vợ sinh con, qua hết những ngày còn lại.

Đáng tiếc trời xanh không có mắt, Hàm Tình năm ấy chín tuổi, mẫu thân bởi vì không thuận theo một tên ác bá, bị tàn nhẫn cắt đứt hai chân, cậu mới hiểu được mơ tưởng tốt đẹp trước đây chỉ là hão huyền, hiện thức tàn khốc gấp trăm nghìn lần. Chân của mẫu thân bị thương nghiêm trọng lại cứu trị trễ, sau đó biến thành phế nhân mãi mãi, nếu không có thể lên đài khiêu vũ. Cũng chính là lúc mẫu thân đã qua tuổi thanh xuân, dung mạo lại không còn như trước, chân lại phế đi, chỉ có thể ở trước xướng môn, cầm da lợn bán, không ai chịu thu lưu.Không muốn bán đứng tôn nghiêm nhân cách, mẫu thân tình nguyện chọn mỗi ngày vất vả cực nhọc thay người ta may vá quần áo, dưỡng gia sống tạm. Loại thu nhập ít ỏi này, cuộc sống tự nhiên so với trước kham khổ hơn nhiều, thường thường liều mạng làm việc cũng không đổi được ba bữa cơm no. Không được một năm, mẫu thân do vất vả lâu ngày thành tật, ốm đau trên giường.

Không có tiền thì vô pháp chữa bệnh cho mẫu thân. Hàm Tình mười tuổi vào lúc mẫu thân đang hôn mê thì đã có một quyết định trọng đại, hắn bằng ký ức tìm lại vũ ban(gánh hát/múa) lão bản trước kia của mẫu thân, quỳ trên đất cầu xin nàng, thỉnh nàng niềm tình cũ mà cho vay tiền chữa bệnh cho mẫu thân. Vũ ban lão bản động tâm cảm thông liền cho mượn một bút bạc, không phải tại tình cũ, mà là coi trọng dung mạo tuấn mỹ thắng cả nữ tử của Hàm Tình. Nếu hài tử này thay nữ trang lên đài, e rằng sẽ có phong thái động nhân như mẫu thân cậu ngày trước, trở thành cây tiền của vũ ban. Điều kiện vay tiền chính là Hàm Tình phải ở vũ ban làm việc trả nợ.

Hàm Tình tuy là nam hài tử, thế nhưng xương cốt còn chưa trưởng thành, thân thể mềm mại, tính tình ôn nhu, học múa đương nhiên sẽ rất dễ dàng, không bao lâu đã có thể lên đài biểu diễn.

Gõ đào bản(cái phách), ấn ngân tranh(đàn tranh bạc), tay mềm tựa hoa, eo trắng phơi bày, đôi mắt quyến rũ, bóng áo như mây, giữa vũ tụ (tay áo vũ y) lưu phong hồi tuyết*. Hàm Tình trên đài so với mẫu thân năm đó càng thêm chói mắt.

Nhưng việc này Hàm Tình buộc phải giấu mẫu thân. Cậu nhớ kỹ ngày trước mẫu thân từng dạy cậu múa, còn nói trưởng thành cũng muốn lên đài biểu diễn, lại bị mẫu thân hung hăng mắng một trận, nói con trai của nàng sao có thể làm loại nghề nghiệp thấp hèn này? Những con hát múa kia trên đài thì nở mày nở mặt, dưới đài lại bị giẫm đạp tàn nhẫn.

Thế nhưng hiện tại cậu còn nhỏ như vậy, không lên đài múa thì không có ngân lượng mua thuốc chữa bệnh cho mẫu thân? Vừa lên đài, lại không thể chạy trốn ánh mắt tục tĩu.

Đơn giản lão bản coi như là tốt bụng, thấy cậu tuổi còn nhỏ nên vì cậu ngăn những tên vô lại quấy rầy. Nhưng đối phương nếu chịu bỏ ra số tiền lớn, hoặc là có quyền thế, lão bản chỉ có thể che mờ lương tâm, bức bách Hàm Tình phải đồng ý.

Mười hai tuổi, tiểu hài tử ở những gia đình khác còn đang được phụ mẫu che chở, hưởng thụ cuộc sống vô ưu vô lực, Hàm Tình lại phải học cách làm sao dùng chính thân thể non nớt của mình để lấy lòng nam nhân.

Cậu giấu diếm cho dù tốt, nhưng vẫn tránh không khỏi sự chú ý tỉ mỉ của mẫu thân. Trên người nhi tử có khác lạ, mẫu thân làm sao không nhìn ra? Luôn mãi truy vấn, Hàm Tình liền nói ra thực tế. Phủ nữ trang lên đài múa cũng còn chịu được, cư nhiên còn bán mình? Mẫu thân biết được chân tướng lập tức quay mặt đi, bệnh tình không khởi sắc, tựa hồ còn nặng thêm, lúc nào cũng hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại thần trí lơ mơ, hồ ngôn lọan ngữ.

Hàm Tình cho rằng đây đều là lỗi của mình, cậu hạ quyết tâm, những ngày mẫu thân còn ở đây cậu sẽ chăm sóc tận tình báo hiếu, nếu ngày nào đó mẫu thân buông tay, dứt khỏi nhân gian, cậu sẽ không sống nữa, sẽ xuống hoàng tuyền cùng mẫu thân.

Thẳng đến mười ba tuổi năm ấy, bệnh tình của mẫu thân chuyển xấu, Hoa Phùng Thì xuất hiện, cải biến hòan tòan số phận của Hàm Tình.

Chú thích:

* Chỗ này chắc ta có thể hình dung nhưng không thể giải thích = = Đại lọai em múa rất uyển chuyển, rất đẹp, tựa tiên tử hạ phàm. *BaY* (chém gió ế)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui