Chu Dĩ khóc nấc lên gần như không thở nổi, cô ôm chặt lấy eo Lý Chí Thành, vùi mặt vào trong lòng anh, hõm cổ trên trán toàn là mồ hôi cộng với nước mắt nước mũi lau hết lên người anh.
Lý Chí Thành cũng vô cùng bế tắc, cô mà khóc lên thì vô cùng khó dỗ, ngày hôm nay càng khó khăn hơn.
Anh vỗ nhẹ lên lưng cô, âm thanh dịu dàng nói: “Chu Dĩ, không khóc nữa.”
Chu Dĩ nấc lên nói: “Em, em không dừng, dừng lại được mà.”
Thậm chí cô vội đến nỗi chửi tục một câu “Mẹ kiếp.”
Chu Dĩ nghẹn ngào hai tiếng, rồi ngẩng đầu lên nhìn Lý Chí Thành một cái, nước mắt lại trào ra.
Đầu mày Lý Chí Thành giãn ra, vén lọn tóc dính trên má ra sau gáy giúp cô: “Vậy em khóc thêm một lát, mai anh phải đi công tác, ngủ trước đây.”
Tiếng khóc của Chu Dĩ lập tức ngừng lại, sụ mặt xuống, đấm lên vai anh một cái: “Anh có còn là người không hả?”
Lý Chí Thành túm lấy bàn tay trước ngực, vòng qua eo nhấc cả người cô lên.
Cơ bắp cánh tay người đàn ông rắn chắc mạnh mẽ, Chu Dĩ đột nhiên bị nhấc bổng lên.
Lý Chí Thành đưa cô tới phòng vệ sinh rửa mặt, cởi bộ quần áo bị nước mắt nước mũi của cô làm bẩn nhăn nhúm vứt vào giỏ đồ.
Chu Dĩ không đeo dép lê, được Lý Chí Thành ôm tới bồn rửa tay, anh sợ cô bị lạnh nên đặt một chiếc khăn lông làm đệm.
Cảm xúc dần trở lại bình thường, Chu Dĩ lấy khăn lông lau mặt, âm thanh khản đặc hỏi Lý Chí Thành: “Ban nãy anh nói ngày mai phải đi công tác?”
Lý Chí Thành ừ một tiếng, lười biếng ngáp một cái, anh vừa mệt vừa buồn ngủ, hai mắt sắp dính vào với nhau rồi.
Thấy bộ dạng này của anh, Chu Dĩ đẩy anh nói: “Vậy anh mau đi ngủ đi.”
Lý Chí Thành nâng mí mắt lên: “Kẻ đầu sỏ còn giả vờ gì chứ.”
Nhiệt độ trên mặt Chu Dĩ vừa giảm xuống được một chút bỗng tăng vọt lên: “Vậy mai anh đi đâu, bay lúc mấy giờ?”
Lý Chí Thành trả lời: “Hàng Châu, tàu cao tốc, mua vé lúc chín giờ sáng.”
Chu Dĩ nhân cơ hội hỏi ra vấn đề mà cô quan tâm nhất: “Vậy khi nào anh trở về.”
Lý Chí Thành ghẹo cô, hỏi ngược lại: “Em hi vọng khi nào anh về?”
Chu Dĩ dùng khăn lông che đi nửa gương mặt, khóe miệng hé ra đóng lại nói: “ as soon as possible.”
Lý Chí Thành vô cùng hưởng thụ đáp án này, nụ cười bung xõa trên mặt, chống hai tay bên sườn cô, cong eo chụt lên môi cô một cái: “Vậy anh sửa lại, làm xong việc lập tức quay về, có lẽ vẫn có thể ăn bữa tối cùng em.”
Chu Dĩ gật đầu cái rụp, khăn lông vẫn che trên mặt.
Lý Chí Thành kéo xuống, ném sang bên cánh, giang hai tay về phía cô: “Còn lau nữa sẽ bong một lớp da đấy, đi thôi, đi ngủ.”
Chu Dĩ vòng lên cổ anh, nhảy lên người anh, ngoan ngoãn nghe lời cực kì.
Lúc quay lại giường, cuối cùng Chu Dĩ cũng được như ý nguyện, chui vào lòng Lý Chí Thành, gác chân lên đùi anh, chọn một tư thế thoải mái nhất nhắm mắt lại.
Một lúc sau, cô mở mắt giữa màn đêm đen kịt, nghĩ đi nghĩ lại vẫn chưa chắc chắn lắm, bắt buộc phải có được một đáp án khẳng định mới có thể yên tâm ngủ ngon, cô hỏi Lý Chí Thành: “Cho nên chúng ta làm lành rồi đúng không?”
Lý Chí Thành mơ hồ ừ một tiếng, giống như sắp ngủ mất rồi.
Chu Dĩ dụi hai má vào hõm vai anh, tự lẩm bẩm một mình: “Nhưng em vẫn luôn cảm thấy dường như chúng ta chưa từng cách xa nhau.”
Cô ngước đầu lên hôn bừa một cái, cũng không biết là hôn vào chỗ nào, thì thầm nói: “Ngủ ngon nhé.”
Mấy giấy sau, Lý Chí Thành lật người lại, ôm chặt lấy cô vào trong lòng, dường như hình thành tư thế cuộn chặt lại.
Anh nói: “Anh cũng vậy.”
*
Sáng sớm, chuông báo thức của Iphone như ma quỷ đoạt hồn, âm thanh dồn dập vang lên khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Lý Chí Thành tỉnh dậy khỏi giấc mộng, muốn dựa vào cảm giác để mò lấy điện thoại, nhưng mò thế nào cũng không mò được.
Nghe thấy một tiếng ậm ừ bất mãn, anh ngây người, ý thức nhanh chóng tỉnh táo lại.
À, Chu Dĩ nằm trên giường của anh, hôm qua anh nằm bên trái giường, điện thoại vứt ở tủ đầu giường bên phải.
Lý Chí Thành lấy tay che lỗ tai của Chu Dĩ lại, vỗ về cô nói: “Được rồi được rồi, anh tắt ngay đây.”
Anh vội đứng dậy đi vòng sang bên kia lấy điện thoại, tắt chuông báo thức, căn phòng khôi phục lại yên tĩnh, đầu mày nhăn chặt của Chu Dĩ cũng thả lỏng ra.
Ga giường của Lý Chí Thành là màu hạt dẻ nhạt, Chu Dĩ nằm nghiêng, đầu mày đã giãn ra, hàng mi rũ xuống thành bóng đen dưới mắt, dáng ngủ của cô yên ổn an tĩnh vô cùng.
Lý Chí Thành ngồi bên giường nhìn Chu Dĩ một lúc lâu, sau đó mới đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.
Lúc 7 rưỡi, chuông báo thức của Chu Dĩ cũng reo vang.
Cô không rề rà như thường ngày nữa, trong lòng còn nhớ có chuyện, vừa nghe thấy tiếng chuông báo thức đã tỉnh rồi.
Trong phòng ngủ chỉ có một mình cô, Chu Dĩ vội vàng xỏ dép lê chạy ra ngoài.
Thấy Lý Chí Thành đang đứng bên bàn ăn, Chu Dĩ mới thở phào một hơi: “Em còn tưởng anh đi rồi chứ.”
Lý Chí Thành đi về phía cô: “Thư kí tới đón anh, cũng sắp xuất phát rồi.”
Anh đè mái tóc rối loạn của Chu Dĩ xuống giúp cô, hỏi: “Dậy sớm như vậy làm gì, vào ngủ thêm một lát.”
Chu Dĩ vươn vai, gục trán trên hõm vai anh: “Muốn tiễn anh.”
Lý Chí Thành vuốt ve vành tai cô: “Anh sáng đi chiều là về rồi.”
“Còn ngủ nữa không?”
Chu Dĩ lắc đầu, cô không buồn ngủ nữa.
“Vậy mau đi đánh răng rửa mặt thay quần áo.”
Chu Dĩ vâng một tiếng, quay về phòng ngủ.
Mấy phút sau cô ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn thấy Lý Chí Thành xách túi của cô trong tay, bên tay kia còn có một chiếc bình giữ nhiệt.
Lý Chí Thành gọi cô: “Lại đây đeo giày nào.”
Nội tâm Chu Dĩ vui mừng, cong khóe môi lên chạy tới, hưng phấn hỏi: “Anh mang em cùng đi công tác hả?”
Lý Chí Thành khẽ vỗ lên đầu cô, cực kì vô tình đập tan hi vọng của cô: “Nghĩ gì thế hả? Anh đi bàn hợp tác hạng mục, làm gì có sức mà lo lắng cho em, đi đi về về cũng mệt mỏi.”
Chu Dĩ sụ vai xuống: “Vậy anh muốn đưa em đi đâu?”
Lý Chí Thành thấy động tác cô chậm rì rì, dứt khoát ngồi xổm xuống thắt dây giày giúp cô, ngón tay nhanh chóng thắt ra một chiếc nơ con bướm, anh gọi với vào trong nhà: “Ta Ta, lại đây.”
Mèo cam nghe thấy mệnh lệnh, lắc lư chiếc đuôi chạy tới bên chân anh.
Một tay Lý Chí Thành nhấc con mèo lên, đưa cho Chu Dĩ bảo cô ôm lấy nó: “Anh đưa hai người tới nhà Vân Hiện.”
Chu Dĩ nghĩ ngợi, một mình cô ở nhà cũng nhàm chán, xuống dưới lầu lấy đồ ăn cũng bị lạc đường, nếu như tới nhà Khương Nghênh chơi cũng không tồi, lập tức vui vẻ đồng ý.
Hai tòa nhà chỉ cách nhau vài bước chân, lúc Lý Chí Thành đi tới dưới lầu, Bối Nghiên đã lái xe tới đợi anh.
Anh đi tới gõ cửa kính xe, dặn dò thư kí mấy câu: “Đợi thêm năm phút nữa, nhanh thôi.”
Sau đó cầm dắt tay Chu Dĩ đưa cô lên lầu.
Lúc sắp tới cửa, Chu Dĩ lại có chút do dự: “Có làm phiền người ta quá không anh? Ngộ ngỡ cuối tuần hai người họ muốn hẹn hò thì sao?”
Lý Chí Thành xoa đầu cô: “Anh đã nói với hai người họ rồi, Vân Hiện đi đón em trai cậu ta, em yên tâm đợi ở chỗ này là được.”
Vừa ấn chuông, cánh cửa nhanh chóng được mở ra, Khương Nghênh vẫy tay cười với Chu Dĩ: “Hoan nghênh hoan nghênh.”
Lý Chí Thành đang vội, chỉ đưa người tới cửa, dặn dò nói: “Ngoan ngoãn đợi ở đây, không cần khách sáo với Khương Nghênh, cứ coi như đang ở nhà mình, đợi anh về đón em.”
Khương Nghênh khoanh tay nhìn hai người tiếc nuối tạm biệt nhau, lặng lẽ trợn trắng mắt, khẽ lầm bẩm trong lòng: Lời đã bị anh nói hết rồi.
Cô nàng khẽ hắng giọng, quay lưng lại: “Hai người muốn hôn tạm biệt thì tùy ý, tôi không nhìn đâu.”
Da mặt Chu Dĩ mỏng không chịu được trêu ghẹo, giục Lý Chí Thành: “Em biết rồi, anh mau đi đi.”
Lý Chí Thành còn ôm cô một lúc, dặn dò vào trọng điểm lần nữa: “Tuyệt đối không được khách sáo với Khương Nghênh.”
Đợi Lý Chí Thành đi khỏi, Chu Dĩ vừa quay đầu thì đụng phải ánh mắt mờ ám và nụ cười hóng hớt của Khương Nghênh.
“Hai người làm lành rồi?”
Chu Dĩ gật đầu, thực ra tối qua trước khi nói những lời đó với Lý Chí Thành, cô đã chuẩn bị xong tâm lý chấm dứt sạch sẽ với Lý Chí Thành.
Bây giờ nghĩ lại, chỉ còn vạn phần may mắn.
May mà lựa chọn kiện định tới mức cố chấp của bọn họ là đúng đắn.
Khương Nghênh nói: “Sớm nên vậy mà, hai người bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi đó.”
Chu Dĩ lại lắc đầu: “Vừa đúng lúc.”
Bọn họ ngồi trên chiếc sô pha màu đậu xanh, hiện giờ Chu Dĩ đã có thể không kiêng nể gì mà mở lòng với người khác: “Chúng tôi xa nhau nhiều năm như vậy, về cơ bản thì chưa từng cắt đứt liên lạc, vẫn luôn biết được tình hình gần đây của đối phương, nhưng không còn nói đến chuyện tình cảm nữa.
Có lẽ Lý Chí Thành cũng nghĩ giống tôi, hai năm yêu xa đó đã có quá nhiều mâu thuẫn, nếu ở nơi đất khách mà còn yêu đương, thì quá mệt mỏi quá vất vả.
Chúng tôi đều ngầm thừa nhận, cứ đợi đã, cho nhau thời gian đi làm quen với nhiều người khác.
Đợi đến khi gặp lại nhau, nếu như vẫn còn cơ hội, sẽ thử lại xem sao.
Cho nên hiện tại vừa đúng lúc, không coi là muộn, mà chúng tôi đều đã trưởng thành rồi.”
Bao gồm cả câu “quên đi” đó, hiện giờ Chu Dĩ đã hiểu ra, không phải Lý Chí Thành buông tay, là không thể không buông sợi giây trong tay ra trước, để con diều có thể bay lên bầu trời cao hơn nữa.
Anh chỉ đang đánh cược mức độ ỷ lại của Chu Dĩ đối với anh, cô vốn không nỡ bay cao quá.
Khương Nghênh chưa từng trải qua tình cảm như vậy, không ngừng tò mò: “Vậy sau khi chia tay bao lâu thì hai người nói chuyện lại vậy? Ai tìm ai trước?”
Chu Dĩ ngẫm nghĩ: “Hình như là anh ấy, sau ba tháng, lúc đó tôi đã tới nước Anh rồi, đột nhiên anh ấy hỏi tôi Luân Đôn có mưa hay không, sau đó lại không nói chuyện nữa.”
Khương Nghênh tiếp tục hỏi: “Vậy sau đó thì sao?”
Chu Dĩ sờ cằm cười cười: “Sau đó là tôi chủ động, cũng qua khá lâu.
Lúc đó tôi gặp phải một chuyện phiền lòng, cô biết đấy, đại đa số du học sinh ra nước ngoài, rất dễ tụ tập lại với nhau, cùng nhau ăn cơm cùng nhau đi học, tôi thì không quá hi vọng như vậy, nhưng một tập thể đã ổn định rồi thì rất khó có thể đánh vỡ nó.
Tôi đi tìm Lý Chí Thành, hỏi anh ấy phải làm sao.”
Khương Nghênh hỏi: “Vậy anh ta nói thế nào?”
Chu Dĩ nhắc tới chuyện này, cả gương mặt đều là vui vẻ: “Anh ấy nói với tôi, nếu đánh không vỡ thì thử tiếp xúc với một tập thể mới, trong lúc em đang ở trong tập thể bạn bè rộng lớn đồng thời cũng chính là lúc đang đánh vỡ nó.”
Khương Nghênh gật đầu tán đồng: “Vân Hiện cũng từng nói như vậy với tôi, thực ra Lý Chí Thành là người rất sáng suốt.”
“Chỉ là nhìn có vẻ hơi ngu ngơ.”
“Chỉ là nhìn có vẻ hơi ngu ngơ.”
Hai người cùng nhau thốt ra, đều bật cười lên.
Chu Dĩ nói: “Vân Hiện cũng từng nói với tôi câu này.”
Khương Nghênh phất tay: “Không có cách nào, sự thật chính là như vậy.”
Quay lại chủ đề ban nãy, Chu Dĩ nói: “Sau đó đầu năm dịch bệnh bùng phát, tôi không quay về được, ở đó cũng nhàm chán, thường xuyên tìm anh ấy chơi game, quãng thời gian đó có lẽ là thời gian mà liên hệ giữa hai chúng tôi nhiều nhất.
Một mình tôi ở nước ngoài thực sự không dễ chịu, lúc nhịn không được thì lên chọc anh ấy nói linh tinh vài câu.”
Khương Nghênh kéo dài âm cuối: “Khó trách lúc đó công ty đang mở hội nghị online, Lý Chí Thành cứ cúi đầu làm việc riêng suốt, lúc đó chúng tôi còn đoán có phải anh ta yêu đương rồi không, hóa ra là đang nói chuyện với cô à.”
Thấy màn hình điện thoại sáng lên, Chu Dĩ cầm lên xem.
Lý Chí Thành nói anh đã đến trạm tàu cao tốc.
Chu Dĩ trả lời: Vâng, công việc thuận lợi.
“Ấy Khương Nghênh.” Chu Dĩ ngẩng đầu lên hỏi, “Cô có biết gần đây Lý Chí Thành bận gì không? Cuối tuần còn đi công tác.”
Khương Nghênh lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, hình như không phải trò chơi mà phòng làm việc chúng tôi phụ trách, đợi Vân Hiện quay về cô hỏi anh ấy đi, có lẽ anh ấy biết rõ hơn tôi.”
Lý Chí Thành lại gửi tin nhắn cho Chu Dĩ: Trong bình giữ nhiệt có sữa bò, trong túi có bánh mì, nhớ ăn đấy.
Chu Dĩ cầm túi xách lên, lúc mở ra nhìn thấy ngoài đồ ăn vặt Lý Chí Thành nhét vào cho cô còn có một máy switch (Máy trò chơi cầm tay), là máy trò chơi mà Chu Dĩ ngắm rất lâu, nhưng vì là món đồ đốt tiền không thực dụng nên mãi mà cô chưa có quyết tâm mua nó.
Khương Nghênh bên cạnh liếc thấy, ôi chao một tiếng nói: “Đây là xem thành con gái mà nuôi cơ, ăn này uống này đồ chơi cũng chuẩn bị sẵn cho cô rồi.”
Chu Dĩ mím môi cười cười, cúi đầu xuống đánh chữ: Anh khiến em nhớ đến lúc nhỏ, thường đến cuối tuần bố em sẽ đưa em sang nhà bác cả, cũng để đồ ăn và bài tập đầy trong cặp sách em vậy.
Lý Chí Thành đáp: Em đừng có coi anh là bố đấy.
Chu Dĩ phụt cười: Nhưng hành vi của anh rất bố.
Lý Chí Thành nói: Anh không muốn làm bố già.
Chu Dĩ: …..
Chu Dĩ: Anh đi làm việc đi!!!
Khung cháy yên lặng một lúc, Lý Chí Thành gửi một tấm ảnh tới, là ảnh chụp đồng ruộng từ cửa sổ tàu cao tốc.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, bầu trời trong xanh, bây trắng bay lượn, núi non nhấp nhô ở phía xa, biển cây cối tốt tươi tràn ngập sức sống.
Ngay sau đó Lý Chí Thành gửi một tín hiệu cầu cứu Sos màu đỏ.
Chu Dĩ:?
Lý Chí Thành nói: Làm sao đây, anh đã nóng lòng về nhà rồi..