Tr3n lầu.
Chỉ cách một tầng cửa nhưng Lâm Tử Diên vẫn có thể nghe tiếng bật lửa trong trẻo từ bên ngoài truyền vào.
Tiếng đóng mở rất mượt, ở trong này mà cô vẫn tưởng tượng được dáng vẻ của người đàn ông đang hút thuốc ngoài cửa, có lẽ biểu cảm sẽ hơi lười biếng, nhưng vẫn không ngăn được khí chất kiêu ngạo tr3n người anh.
Thẩm Tư Viễn dựa vào cửa, nghe thấy tiếng thay quần áo sột soạt ở bên trong truyền ra, đầu ngón tay đút điếu thuốc lá vào miệng, chậm rãi nhả ra từng vòng khói, nói: “Quần áo đều sạch sẽ cả, chưa ai mặc bao giờ đâu.”
Trong phòng có một chiếc váy màu đỏ rực, vô t1nh rất vừa vặn với cơ thể của cô, chỉ là phần nguc kia có hơi nhỏ, Lâm Tử Diên cố gắng mãi mới kéo được cái khóa phía sau lên hẳn hoi.
Cô liếc mắt quan sát quanh phòng, không biết đây là phòng ai, đồng thời cô cũng suy đoán thử xem tại sao chỗ Thẩm Tư Viễn lại có quần áo của phụ nữ, chẳng lẽ anh còn có t1nh nhân hay là bạn t1nh nào đó.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ miên man, người đàn ông ở ngoài cửa đúng lúc bổ sung thêm một câu: “Đây là quần áo của Thẩm Nhân.”
“Con bé ít khi ở đây, quần áo này đều là đồ mới được đưa đến.
Cô yên tâm đi.”
Thẩm Nhân.
Lâm Tử Diên có ấn tượng với cái tên này.
Đây là cô con gái của cô hai Thẩm Lương Châu.
Nếu tính theo vai vế thì chắc là cháu gái của Thẩm Tư Viễn.
Nghĩ đến đây, không biết Lâm Tử Diên bị chọc đến điểm cười nào, đột nhiên cười rộ lên.
Cánh cửa mở ra, Thẩm Tư Viễn dựa ở một bên, yên lặng đứng đó như một bức tranh sơn dầu.
Nghe thấy đ0ng tĩnh, anh hơi liếc mắt sang.
Lại phát hiện ý cười khó nén trong đôi mắt Lâm Tử Diên, anh nhẹ nhàng nhướng mày, trong đôi mắt ánh lên tia dịu dàng.
“Sao vui vẻ thế?”
Lâm Tử Diên mím môi lại, cảm thấy bản thân hình như hơi mất lịch sự, sau đó lại nhìn về phía anh, nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh, anh Thẩm.”
Lúc cô nói chuyện còn dùng tay che kín cổ áo.
Chiếc váy này được thiết kế hơi táo bạo, cổ áo là kiểu chữ V điển hình.
Vóc dáng Lâm Tử Diên rất tốt, sau khi mặc vào đã bộc lộ hết ưu điểm của chiếc váy này.
Vải lụa màu đỏ làm nền cho da thịt trắng như tuyết, dáng người của Lâm Tử Diên càng thêm vạn phần thướt tha và quyến rũ.
Lâm Tử Diên là một người hướng nội từ trong xương cốt, cho nên khi tiếp xúc gần gũi với Thẩm Tư Viễn như thế này mới cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Lần trước gặp nhau ở tiệm cơm chỉ vội vàng chào hỏi nhau vài câu, lần này gặp lại, Lâm Tử Diên mới thật sự nhìn rõ ông Hai của nhà họ Thẩm trông như thế nào.
Đôi môi anh hơi mỏng, sống mũi thẳng tắp, nhìn gần mới thấy lông mi rất dài, lúc chăm chú nhìn Lâm Tử Diên nói chuyện vẻ mặt anh còn thấm đượm vài phần dịu dàng, đuôi mắt cong lên nhuộm ý cười nhàn nhạt, lúc cười khẽ còn có thể câu mất hồn phách của người khác.
Lâm Tử Diên bỗng hơi thất thần.
Thẩm Tư Viễn chú ý thấy đ0ng tác tay của cô, có vẻ cũng thấy cô đang ngại ngùng nên không nhiều lời, chỉ nghiêng đầu dập điếu thuốc, sau đó nhàn nhạt nói: “Không cần cảm ơn, chút chuyện vặt vãnh th0i.”
Nói xong anh lại hỏi thêm: “Hôm nay sao cô Lâm lại có hứng thú đến đây thế?”
Nhất thời Lâm Tử Diên có chút nghẹn họng.
Dù sao cô cũng không thể nói là hôm nay mình đến đây tìm Thẩm Lương Châu tính sổ, dù sao Thẩm Tư Viễn cũng được coi là bề tr3n của Thẩm Lương Châu, nói như vậy trước mặt anh có vẻ không ổn lắm.
Ngay lúc Lâm Tử Diên đang không biết phải mở miệng nói thế nào, phía sau lại tuyền đến âm thanh kinh ngạc.
“Tử Diên?”
Lời nói vừa dứt, hai người đều đều đưa mắt sang nhìn.
Thẩm Lương Châu mặc một bộ vest màu trắng, nhìn rất phong độ, chỉ là ánh mắt của anh ta nhìn bọn họ có chút cảnh giác.
Anh ta bước nhanh đến gần, đi thẳng tới trước mặt của Lâm Tử Diên.
“Sao em lại đến đây?”
Thẩm Tư Viễn đứng ở một bên nhìn hai người họ, lông mi cụp xuống, không mặn không nhạt nói: “Quên quy củ rồi à?”
Thẩm Tư Viễn đứng ở một bên nhưng cảm giác rất áp bức, Thẩm Lương Châu nhanh chóng nhận ra mình không hiểu quy củ.
Anh ta hơi nghiêng đầu, gật nhẹ, chào hỏi: “Ông Hai.”
“Đây là bạn gái cháu.”
“...” Khóe miệng Lâm Tử Diên khẽ giật giật, nhanh chóng bổ sung, “Bạn gái cũ.”
Biểu cảm Thẩm Lương Châu lập tức thay đổi, giữ chặt cánh tay của Lâm Tử Diên, thấp giọng ám chỉ: “Tử Diên, đừng cáu kỉnh nữa, chúng ta nói chuyện riêng đi.”
Nói đến đây, anh ta định đưa Lâm Tử Diên sang chỗ khác.
Tuy nhiên, hành đ0ng kéo tay tự nhiên của anh ta khiến Lâm Tử Diên cảm thấy khá khó chịu.
Mày cô nhăn lại, đánh một cái lên mu bàn tay của Thẩm Lương Châu đang đặt tr3n cổ tay mình, cố kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng, nói: “Thẩm Lương Châu, tốt nhất là anh nên nhận thức rõ ràng về thân phận hiện tại của mình, hai chúng ta đã chia tay rồi, hôm nay tôi đến đây để nói chuyện nghiêm túc với anh.”
Sắc mặt của Thẩm Lương Châu lập tức tối sầm.
Anh ta cũng không ngờ Lâm Tử Diên lại không chừa một chút mặt mũi nào cho mình trước mặt của ông Hai.
Ngay lúc không khí đang cực kỳ xấu hổ…
Thẩm Tư Viễn nhẹ nhàng liếc sang rồi nói: “Thẩm Lương Châu.”
“Xin lỗi đi.”
“Cháu...” Sắc mặt Thẩm Lương Châu xanh mét.
“Muốn trải nghiệm gia huấn đúng không?” Giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng truyền đến, nhưng trong đó lại mang đến một cảm giác áp bức vô hình.
Thẩm Lương Châu cắn chặt răng, âm thanh như rít qua từng kẽ răng: “Xin lỗi, Tử Diên.”
Có lẽ cũng biết hai người bọn họ có một số chuyện muốn nói với nhau, Thẩm Tư Viễn cúi đầu nhìn đồng hồ, không định ở lại đây tiếp tục cản trở người ta, “Chú ý chừng mực, đừng để tôi thấy cháu hành đ0ng không thỏa đáng.”
Thẩm Lương Châu: “...”
Mắt nhìn thấy Thẩm Tư Viễn đã rời đi, lúc này Thẩm Lương Châu mới thả lỏng, nhìn về phía Lâm Tử Diên: “Tử Diên...”
Lâm Tử Diên ngẩng đầu, nói không chút nể t1nh: “Công ty của ba tôi là do anh làm đúng không?”
Thẩm Lương Châu sửng sốt, rồi nở nụ cười hơi gượng gạo, “Tử Diên, em cũng biết là anh không muốn gây khó dễ cho mọi người mà.”
“Vậy ý anh là gì?”
“Chỉ cần em quay lại.” Ánh mắt của Thẩm Lương Châu trở nên hơi gấp gáp, “Thật đấy, chỉ cần hai chúng ta trở về như lúc ban đầu, anh sẽ tiếp tục đầu tư cho công ty của chú.
Hơn nữa chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm rồi, chắc hẳn em cũng luyến tiếc anh, phải không?”
“Anh sai rồi, Thẩm Lương Châu.”
“Đã chia tay thì không thể hòa hợp như trước nữa, hơn nữa tôi chỉ cần nghĩ đến những chuyện mà anh đã làm sau lưng tôi là đã thấy ghê tởm.” Lâm Tử Diên nhíu mày, dứt khoát nói thẳng, “Nếu tôi không quay lại với anh, có phải anh vẫn định tiếp tục gây khó dễ cho nhà tôi không?”
Dáng vẻ của cô lạnh lùng hờ hững.
Cực kỳ giống với dáng vẻ lần đầu tiên khi anh ta nhìn thấy cô.
Bỗng Thẩm Lương Châu có chút hoảng hốt.
Mấy năm nay, anh ta từng đôi lần nghi ngờ Lâm Tử Diên chưa từng yêu mình, trong t1nh cảm của cô bao hàm quá nhiều thứ, có cảm đ0ng mà cũng có sự bố thí, thậm chí Thẩm Lương Châu còn hoài nghi rằng, cô có thật sự từng yêu mình không.
T1nh cảm phức tạp pha lẫn sự buồn bực xấu hổ tạo thành nỗi tức giận, khiến anh ta gật đầu, nói: “Đúng vậy, Tử Diên, chỉ cần em chịu quay trở về bên cạnh anh, mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng.”
Lâm Tử Diên nhìn thẳng vào mặt Thẩm Lương Châu, lần đầu tiên cảm thấy xa lạ.
Cô phát hiện mình không còn nhận ra anh ta nữa.
Kể từ khi Thẩm Lương Châu có những mối làm ăn riêng, anh ta trở nên phóng túng vô cùng, thậm chí còn đua đòi phù phiếm.
Cô biết hành đ0ng này của anh ta là có ý gì, nhưng hôm nay cô chỉ đến đây để chia tay trong hòa bình với anh ta, chứ không muốn vướng vào những chuyện vô nghĩa như thế này nữa.
Không ngờ Thẩm Lương Châu không định giữ lại một chút t1nh cảm nào.
Cuộc thương lượng này đã khiến cả hai bên đều thấy không thoải mái.
Lâm Tử Diên đi ra ngoài cửa, nhìn thử sắc trời ở bên ngoài, phát hiện ở cách mình khoảng năm mét có một người đang đứng.
Ngoảnh đầu nhìn, lại là Thẩm Lương Châu.
Đôi mắt anh ta hơi đỏ, châm một điếu thuốc rồi đứng tựa vào cột, yên lặng nhìn cô không nói gì.
Bỗng nhiên.
Một âm thanh tràn đầy vui vẻ đánh vỡ không khí yên tĩnh.
“Lương Châu!”
Một cô gái mặc mẫu váy mới của Chanel quý này nhảy nhót tới bên cạnh anh ta, tr3n người còn vương mùi hương nhàn nhạt, những lọn tóc xoăn sóng lớn xõa xuống bên eo, ngũ quan tươi tắn xinh đẹp.
Chỉ là khi tầm mắt của cô ta lướt về phía Lâm Tử Diên, nụ cười tr3n môi càng rực rỡ thêm mấy phần, cất bước chạy thẳng sang phía của Thẩm Lương Châu.
Cô ta dựa vào lòng Thẩm Lương Châu, bật cười khanh khách, “Có nhớ em không?”
Thẩm Lương Châu không ngờ Trình Tâm lại xuất hiện ở đây, anh ta nhíu mày, nhanh chóng đẩy đối phương ra rồi nhìn về phía Lâm Tử Diên, vô thức hạ giọng xuống như đang sợ bị người ta hiểu lầm, “Cô đến đây làm gì?”
Trình Tâm trả lời như lẽ đương nhiên: “Hôm nay là sinh nhật của ông nội mà, em đến đây chúc mừng thì có làm sao đâu.”
Thẩm Lương Châu hít sâu một hơi,thấp giọng cảnh cáo: “Đây không phải nơi cô nên tới.”
“Tại sao lại không được chứ? Chẳng lẽ em không được đến còn cô bạn gái cũ kia của anh thì được đến à?”
Dù sao thì tuổi cô ta vẫn còn nhỏ, nói chuyện không dùng não, nói thẳng như vậy khiến cho gân xanh tr3n trán Thẩm Lương Châu giật giật.
Lúc này Lâm Tử Diên rất hy vọng xe mình gọi mau tới, cô không hề có tâm trạng ở lại đây làm khán giả quan sát chuyện ngọt ngào hàng ngày của hai con người này.
Cô không phải là người thích nhẫn nhịn, cũng biết rõ là cái cô người mẫu kia đang cố ý khiêu khích mình.
Nhưng Lâm Tử Diên thật sự không có tâm trạng dành thêm thời gian ở đây, lúc này cô thấy mình không cần lãng phí thêm một chút t1nh cảm ở tr3n người của Thẩm Lương Châu nữa.
Phớt lờ anh ta chính là thái độ đúng nhất của cô.
Thái độ không thèm để ý của Lâm Tử Diên đã chứng minh rằng cô hoàn toàn không quan tâm chuyện của anh ta, đây mới là điều đả kích Thẩm Lương Châu nhất.
Cô nhìn thẳng về phía trước, xem hai người bên cạnh y như không khí.
Đúng lúc này, xe của Thẩm Tư Viễn dừng lại trước mặt cô.
Kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của người đàn ông.
Giọng nói của anh khiêm tốn và lịch sự như một người đàn ông ấm áp, có phần thấm vào ruột gan của người ta, sau đó nhẹ nhàng bay lên đầu quả tim, để lại một dư vị vô tận.
“Cô Lâm, để tôi tiễn cô một đoạn.”
Câu nói này đến với Lâm Tử Diên thật sự quá đúng lúc.
Lúc này cô không để ý quá nhiều, nhẹ nhàng gật đầu rồi bình tĩnh ngồi vào ghế sau dưới ánh nhìn chăm chú của tài xế.
Thấy Lâm Tử Diên lên xe của Thẩm Tư Viễn, Thẩm Lương Châu nhất thời ngơ ngác, điếu thuốc ở trong tay
cứ thế rơi thẳng xuống đất.
Trình Tâm không biết người ngồi ở trong xe là ai, nhưng chỉ nhìn thoáng qua bóng dáng kia cô ta đã cảm thấy người đàn ông ngồi ở ghế sau khí chất bất phàm, trông có vẻ cực kỳ đẹp trai.
“Người đàn ông kia là ai vậy? Có phải là t1nh yêu mới của Lâm Tử Diên không?”
Thẩm Lương Châu cũng đã quen với việc Trình Tâm nói mà không nghĩ, trong lòng anh ta có chút chán ghét nhưng lại không thể hiện ra ngoài, chỉ cười như không cười nhìn cô ta, phóng túng nói: “Sao hả, cô cũng có suy nghĩ đó?”
Trình Tâm ngẩn người, sau đó giả bộ thẹn thùng đấm lên lồng nguc của anh ta, “Đáng ghét, ai nói thế, em chỉ thích anh th0i.”
.........!
Sau khi rời khỏi, Lâm Tử Diên cảm thấy mình đã thả lỏng hơn nhiều.
Thậm chí còn cảm thấy có chút hối hận vì đã đến tìm Thẩm Lương Châu hôm nay, một người kiêu ngạo quá mức như anh ta sẽ hoàn toàn không nghe lọt những điều người khác đang nói.
Thẩm Tư Viễn cúi đầu nhìn sang Lâm Tử Diên đang ngồi bên cạnh mình.
Tầm mắt cô hướng ra ngoài cửa sổ, dường như đang cân nhắc điều gì đó.
Khóe môi của Thẩm Tư Viễn hơi cong lên, hỏi: “Cô Lâm có tâm sự gì à?”
Lâm Tử Diên gần như đột nhiên hoàn hồn, “Không có, chỉ đang ngây người th0i.”
Thẩm Tư Viễn: “Nghe nói gần đây công ty của ba cô gặp chút vấn đề.”
Lâm Tử Diên không ngờ ngay cả chuyện công ty của ba cô gặp vấn đề mà Thẩm Tư Viễn cũng biết.
Cô gật đầu, “Đúng vậy.”
Im lặng ngắn ngủi hai giây.
Thẩm Tư Viễn thấp giọng cười một tiếng, “Lương Châu thường hành đ0ng theo cảm tính, có hơi ấu trĩ, mong cô th0ng cảm.”
“...”
Đến chuyện này anh cũng biết.
Lâm Tử Diên khẽ thở dài, luôn cảm thấy Thẩm Tư Viễn đang nói đỡ hộ cho Thẩm Lương Châu, dù sao hai người bọn họ mới là người một nhà, còn bản thân cô cũng chỉ là một người ngoài th0i.
Thẩm Tư Viễn: “Vậy sau này cô tính sao?”
Lâm Tử Diên không nói gì.
Suy cho cùng cô cũng không phải là người làm ăn, sao có thể hiểu được những việc đó chứ.
Trước mắt chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó, thật sự khiến cho người ta rất đau đầu.
Cửa sổ xe mở một nửa, không khí lạnh lẽo lập tức tràn vào bên trong, mùi hương của những bụi cây bên đường tràn vào khiến người ta tỉnh táo hơn một chút.
Thấy Lâm Tử Diên không đáp lại, Thẩm Tư Viễn hơi khom người nghiêng về phía cô.
Ngón tay thon gầy trắng trẻo như gốm ngọc của anh nhẹ nhàng giúp cô đóng cửa sổ lại, cất giọng bình tĩnh nói: “Trời lạnh rồi.”
Lâm Tử Diên hơi bất ngờ vì sự ga lăng và cẩn thận của người đàn ông, cô còn chưa kịp nói cảm ơn đã nghe thấy Thẩm Tư Viễn nói với cô:
“Chuyện bên công ty ba cô, tôi có thể giúp.”
—hết chương 3—
- -----oOo------.