Thẩm Tư Viễn gật đầu ra hiệu với người bên cạnh, sau đó đi đến trước mặt Thượng Thanh Thu, anh thản nhiên nói: “Sao cô lại đến đây?”
Chắc chắn Thượng Thanh Thu có rất nhiều lời muốn nói với Thẩm Tư Viễn, thế nhưng ở đây nhiều người, cô ta không tiện mở miệng.
“Chúng ta… có thể nói chuyện riêng không? Liên quan đến chuyện công ty.”
Thẩm Tư Viễn nhấp một ngụm rượu vang, tầm mắt anh lơ đãng bắt được bóng dáng một người đàn ông ở tầng tr3n.
Là anh họ của Thượng Thanh Thu.
Chuyện này có một phần của anh ta, nếu anh ta chạy mất thì vở kịch này cũng không có cách nào bắt đầu.
Thẩm Tư Viễn đặt ly lên khay của bồi bàn bên cạnh, hờ hững nói: “Được, vừa lúc lên tầng gặp một người quen.”
Nói xong, anh nghiêng đầu về phía Lâm Tử Diên: “Anh đi bàn công việc, sẽ về ngay th0i.”
Lâm Tử Diên chớp mắt, nhẹ giọng đáp: “Được, em đợi anh.”
Tuy rằng lên tầng nói chuyện, nhưng không gian cũng chẳng phải là không gian kín.
Ba người đều đứng dựa vào lan can tr3n tầng hai.
Lâm Tử Diên không biết người đàn ông xa lạ bỗng nhiên xuất hiện kia là ai, nhưng cô lờ mờ đoán có lẽ đó là người đang hợp tác với bọn họ.
Thượng Thanh Thu lơ đãng nhìn thoáng xuống dưới, có vẻ cũng nhận ra Lâm Tử Diên đang ở bên dưới quan sát bọn họ.
Trong lòng cô ta có chút không nói nên lời.
Thích anh vẫn luôn là chuyện không dễ dàng, nhiều năm như vậy cô ta vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ anh, thế mà lại chưa từng nghĩ đến một Lâm Tử Diên bỗng nhiên xuất hiện lại khiến một người không dễ đ0ng lòng như anh muốn lập tức kết hôn.
Thế nên đến tận bây giờ cô ta vẫn không dám chấp nhận chuyện này.
Từ thuở thiếu thời cho đến hiện tại, Thẩm Tư Viễn luôn là ánh sáng của cô ta.
Anh th0ng minh lại có khả năng, bất luận làm chuyện gì đều sẽ để lý trí quyết định.
Cô ta miên man suy nghĩ, thời điểm đối mặt với cô gái ở dưới tầng kia, anh còn lý trí như thế không?
Cô ta cố gắng khiến bản thân trở nên càng xuất sắc, cố gắng trèo l3n đ1nh cao, vì như vậy mới có thể xứng đôi với anh.
Nhưng Lâm Tử Diên ngoại trừ có chút nhan sắc cũng được, chuyện làm ăn lại không biết chút gì, cô như vậy mà vẫn khiến anh rơi vào lưới t1nh.
Cô ta không chắc giữa hai người là xuất phát từ lợi ích hay chỉ đơn giản bởi vì yêu.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc một người tới sau lại có được trái tim anh, cô ta không thể kiềm chế mà trở nên ghen tị.
Tuy Lâm Tử Diên thỉnh thoảng có ngẩng đầu nhìn lên vài lần, nhưng vẫn ngại nhìn nhiều, nếu không trông cô sẽ giống như nghĩ nhiều rồi hay ghen.
Nhưng vài phút sau, cô lại ngẩng đầu nhìn lên, cũng vừa lúc bắt gặp cảnh Thượng Thanh Thu hình như không cẩn thận té ngã, Thẩm Tư Viễn bên cạnh vội đưa tay đỡ cô ta, sau đó lập tức rút tay về, nhíu mày nói: “Cẩn thận.”
Cô giống như thấy điều không nên thấy, chớp mắt thật nhanh, sau đó vội nhìn hướng khác.
Ngày tháng ngọt ngào bên cạnh Thẩm Tư Viễn càng nhiều, cô đã quên mất chuyện anh có một bạch nguyệt quang.
Bạch nguyệt quang và nốt chu sa, đều là thứ vĩnh viễn không thể nào quên được, cho dù t1nh cảm của hai người bây giờ khá ổn, nhưng đoán chừng cô chỉ chiếm một vị trí nhỏ trong lòng anh.
Cô nhấp một ngụm champagne, cố đè nén cơn sóng trào trong lòng.
Đúng lúc này Điền Phi Văn đi tới, chấm dứt khoảng thời gian một mình nhàm chán của cô: “Em dâu, một mình đứng đây suy nghĩ gì vậy?”
Lâm Tử Diên cười cười: “Không có gì, chỉ là tôi có chút buồn chán th0i.”
“Tư Viễn đâu rồi?”
Nói xong anh ấy nhìn quanh một vòng, tìm bóng dáng của Thẩm Tư Viễn.
Lâm Tử Diên chỉ tay lên tầng tr3n: “Đằng đó.”
Điền Phi Văn ngước mắt nhìn lên, lập tức chấn đ0ng.
Trong lòng anh ấy oán thầm, Thẩm Tư Viễn này đúng là to gan, dám trắng trợn trước mặt Lâm Tử Diên mà ở cạnh Thượng Thanh Thu.
Tuy rằng bên cạnh còn có một người đàn ông khác, nhưng tóm lại bầu không khí này có chút không thích hợp.
Lúc này anh ấy vẫn chưa nhận ra, có một số phản ứng hoàn toàn là do ý thức chủ quan của bản thân.
Vốn trong lòng anh ấy cho rằng Thượng Thanh Thu chính là bạch nguyệt quang của Thẩm Tư Viễn, cho nên lập tức muốn giải vây cho anh em, điều chỉnh ngôn từ một phen, thoạt nhìn có chút vô thức chột dạ: “Cái đó… em dâu, cô đừng hiểu lầm, nhất định không phải như cô nghĩ đâu.”
Lâm Tử Diên hơi nhướng mày: “Hả? Tôi nghĩ cái gì?”
Điền Phi Văn là kiểu người có chỉ số IQ thấp điển hình, may là anh ấy còn cái mã đẹp trai, lại còn vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, cho nên mấy năm nay dù là làm ăn hay kinh doanh thứ khác đều thuận buồm xuôi gió, chỉ yếu là có bối cảnh mạnh, có người mở đường.
Nói về đầu óc, nói anh ấy kém Thẩm Tư Viễn không chỉ một chút đã là lời khen rồi.
“Cũng đã nhiều năm qua rồi, Tư Viễn với Thượng Thanh Thu nhất định không có gì hết đâu.”
“Vậy ——”
“Trước kia thì có sao?”
Điền Phi Văn sửng sốt, sau đó hận không thể tát bản thân một cái.
Muốn hỏi tại sao lúc trước anh ấy biết chuyện này, thì chính là do Thượng Thanh Thu trong lúc vô t1nh đã tiết lộ với anh ấy.
Cô ta hình như cũng thấy tiếc nuối nên oán giận vài câu trước mặt Điền Phi Văn.
Điền Phi Văn nghe xong thì kinh ngạc, hóa ra giữa hai người này còn có chuyện như vậy, anh ấy lại thấy sau khi Thượng Thanh Thu ra nước ngoài, bên cạnh Thẩm Tư Viễn không có một người phụ nữ nào, Điền Phi Văn càng thêm chắc chắn Thẩm Tư Viễn muốn giữ tâm trong sáng, không h4m muốn thế tục.
Hiện tại t1nh cảm của anh và Lâm Tử Diên nhìn cũng không quá tệ, Điền Phi Văn cũng không định nói chuyện này ra, kết quả không ngờ lại nhanh mồm nhanh miệng làm lộ ra mất rồi.
Điền Phi Văn cười gượng hai tiếng: “Cô nói gì thế, chắc chắn không có, đây là chuyện không có khả năng.”
Nói xong, sau lưng anh ấy rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Th0i xong rồi, nếu gia đình Thẩm Tư Viễn trục trặc, anh sẽ không tìm anh ấy gây phiền toái chứ?
Nghĩ vậy, Điền Phi Văn lập tức muốn chạy trốn, tìm cơ hội nói: “Bên kia tôi có mấy người bạn, chút nữa tôi sẽ quay lại gặp cô sau.”
Tầng hai.
Thượng Thanh Thu cãi nhau vài câu với anh họ, bị anh ta chọc một bụng tức.
Hai mắt cô ta đỏ bừng, mắng: “Sao anh lại vô sỉ như vậy?”
Anh họ cô ta vẫn cười cười như cũ: “Vậy thì thế nào?”
“Người thất bại là Thẩm Lương Châu chứ không phải tôi, mà bên chịu thiệt cuối cùng lại không phải nhà họ Thẩm.
Nếu muốn tôi nhận xét, Thẩm Tư Viễn, chiêu này của anh quá đ1nh, người thắng cuối cùng vẫn là anh, ngay từ đầu tôi đã biết phần thắng của Thẩm Lương Châu không lớn.”
Thượng Thanh Thu đỏ mặt, vội vàng đi lên muốn kéo tay anh ta.
Nhưng anh họ như biết cô ta muốn làm gì, đẩy mạnh cô ta ra rồi ghét bỏ nói: “Cách xa tôi một chút.”
Thượng Thanh Thu suýt nữa đã té xuống đất, cũng may Thẩm Tư Viễn đỡ lấy cô ta.
“Đứng cho vững.” Giọng của anh trầm thấp.
Cô ta đang hết sức cảm đ0ng thì phát hiện anh lập tức rút tay về, giống như cố ý kiêng kỵ.
Cô ta biết, dựa vào giáo dưỡng của anh, đỡ cô ta là hành đ0ng theo bản năng, còn kiêng kỵ mới là suy nghĩ thật của anh.
Trái tim cô ta thêm lạnh lẽo, càng nhiều hơn là chua xót.
Anh đến một chút thương hại cuối cùng cũng không định bố thí cho cô ta.
Cô ta chỉ bi thương hai giây, sau đó tiếp tục nhìn về phía anh họ của mình, cắn răng nói: “Anh cứ yên tâm, chuyện này phía công ty sẽ không bỏ qua cho anh, mà chính tôi sẽ càng không bỏ qua chuyện này.”
“Lẽ nào cô nói câu này là muốn thể hiện trước mặt Thẩm Tư Viễn? Thượng Thanh Thu, để tôi nhắc cho cô nhớ, anh ta đã kết hôn rồi, cho dù cô có mộng tưởng hão huyền thì cũng phải nhìn xem người ta có hứng thú với cô hay không, mất công sau này có chuyện cũng đừng ra ngoài làm mất mặt người nhà họ Thượng chúng ta.”
Anh ta cố ý uy hiếp cô ta, vừa cười xấu xa vừa nói.
Thẩm Tư Viễn vô t1nh nghe được bọn họ cãi nhau, anh chỉ thẳng thắn: “Cậu cho rằng lúc trước cậu hợp tác với Thẩm Lương Châu thì sẽ không lưu lại chứng cứ của cậu sao?”
Mặt anh ta bỗng biến sắc, khẩn trương nói: “Cậu ta đã nói gì với anh?”
“Cái này tôi không cần cho cậu biết, có điều cậu chỉ cần biết bản thân cũng không được bình yên quá đâu, sau khi Thẩm Lương Châu ngã xuống thì người kế tiếp chính là cậu.”
Qua một lúc, Thẩm Tư Viễn xuống lầu, sắc mặt như không có gì ôm lấy thắt lưng Lâm Tử Diên: “Nãy giờ em làm gì vậy?”
Lâm Tử Diên ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh, sau đó bình tĩnh nói: “Không có gì, em chỉ chào hỏi một số người có quen biết th0i, tùy tiện xã giao nói chuyện mấy câu th0i ấy mà.”
Thẩm Tư Viễn nhìn phản ứng bình thản của cô còn nghĩ rằng cô ở đây nhàm chán, anh nắm tay cô, khẽ cười: “Anh biết em không thích nơi này, lát nữa sẽ đưa em ra ngoài.”
Lâm Tử Diên không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Sau khi hai người về nhà, Lâm Tử Diên vừa t4m rửa sạch sẽ xong thì bỗng nghe thấy có người gõ cửa.
Cô mở cửa ra, nhìn thấy người đàn ông mặc áo choàng t4m màu đen đứng ở cửa.
“Đã trễ thế này rồi, anh có chuyện gì sao?” Cô mở miệng hỏi.
Khóe môi Thẩm Tư Viễn cong lên, anh đưa cho cô một ly sữa, sau đó tự nhiên đi vào phòng: “Thấy tối nay em không ăn gì, cho nên anh mang cho em một ly sữa.”
Lâm Tử Diên nhận sữa, nhỏ giọng đáp: “Cảm ơn anh.”
Cô đảo mắt, trong lòng âm thầm chế nhạo, Thẩm Tư Viễn vào phòng cô càng lúc càng tự nhiên thoải mái, cô mới chớp mắt mà anh đã ngồi tr3n ghế sô pha, đôi chân dài tùy ý duỗi thẳng, màu đen càng tôn lên làn da trắng nõn của anh.
Lâm Tử Diên hớp từng ngụm sữa nhỏ, trong lúc uống cũng không nói gì với anh.
Hai người hồi lâu không nói chuyện.
Cuối cùng.
Lâm Tư Diên uống hết ly sữa, đặt ly lên bàn.
Cô nhìn về phía anh.
Người đàn ông này ——
Ngồi vô cùng yên tĩnh.
Mà hình như anh cũng không có ý định ra ngoài.
Cô ho nhẹ một tiếng, chủ đ0ng mở miệng: “Anh còn có chuyện gì sao?”
Thẩm Tư Viễn nhíu mày, khàn giọng đáp: “Không có.”
“Vậy anh…”
Cô còn chưa nói xong, người đàn ông đã nắm lấy tay cô, cứ thế đặt cô lên giường.
Tr3n người cô có mùi sữa, khiến người ta kích đ0ng.
Lâm Tử Diên có thể cảm nhận được sự đ0ng t1nh của anh, thế nhưng đêm nay cô lại không có ý muốn làm gì cả.
Nói cô và Thẩm Tư Viễn đã kết hôn lâu như vậy, cô cũng đủ hiểu chuyện.
Cũng có đôi khi sẽ không hiểu chuyện, là bởi vì cô không vui.
Cô khẽ cắn lên môi anh, sau đó đỏ mặt rồi liếc sang một bên, nhẹ giọng nói: “Anh đi ra ngoài đi…”
Thẩm Tư Viễn cúi đầu nhìn cô, sau đó bỗng trầm giọng cười: “Em thật sự muốn anh ra ngoài sao?”
Lâm Tử Diên không nói gì, giống như cam chịu.
Ngón tay anh vuốt cằm cô, tiếp tục nói: “Lần này em để anh ra ngoài, lần tới anh có thể sẽ không đến nữa.”
Lâm Tử Diên khẽ kêu lên.
Cô vốn nghĩ Thẩm Tư Viễn chỉ tùy tiện trêu cô một câu mà th0i, kết quả mấy ngày kế tiếp anh thật sự không đến nữa, bởi vì anh phải ra ngoài công tác, lúc đi rất vội vàng, chỉ để trợ lý báo với cô một câu rồi sau đó trực tiếp xuất phát.
Lâm Tử Diên về nhà họ Thẩm ăn cơm, trùng hợp gặp Thẩm Nhân, Thẩm Nhân biết được một ít tin tức, có chút đăm chiêu nói: “Bà nói xem, sau chuyện này thì Thẩm thị còn hợp tác với công ty Thành Như nữa không?”
Công ty Thành Như chính là công ty nhà Thượng Thanh Thu.
Lâm Tử Diên lắc đầu: “Bà không biết.”
Thẩm Nhân thẳng lưng, tuy còn trẻ nhưng rất hiểu biết nói: “Theo cháu thì chuyện đã thành như vậy, ông Hai nhất định sẽ không hợp tác với công ty Thành Như nữa, nếu thật sự còn hợp tác, khẳng định là vì…”
“Vì cái gì?”
Thẩm Nhân cũng không biết lý do, suy nghĩ nửa ngày rồi than thở: “Vậy thì chắc chắn là có nguyên nhân khác.”
Ngay lúc này Đoàn Mạn từ phía sau đi tới, vỗ đầu Thẩm Nhân một cái: “Đứa nhỏ này, cái gì cũng không biết, ông Hai của cháu làm chuyện gì cũng có cân nhắc riêng, tốt hơn hết là cháu hãy hoàn thành việc học của mình đã rồi nói sau.”
Thẩm Nhân cũng biết mình hơi lộ liễu, cười hì hì gật đầu sau đó bỏ qua đề tài này.
Nhưng mà người nói vô t1nh, người nghe có ý.
Cô thật sự bị mấy lời của Thẩm Nhân ảnh hưởng.
Cô muốn đợi xem đến cuối cùng Thẩm thị có tiếp tục hợp tác với Thành Như nữa hay không.
Thẩm Tư Viễn đi công tác mấy ngày đều gọi video call cho Lâm Tử Diên.
Chạng vạng.
Lâm Tử Diên vừa ra khỏi thang máy, trong tay cầm theo một đống nguyên liệu nấu ăn thì nhận được video call của Thẩm Tư Viễn.
Lâm Tử Diên khó khăn dùng tay trống bắt máy, sau đó hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Thẩm Tư Viễn vừa họp xong, ngồi tr3n sô pha nhíu mày hỏi: “Em lại đến nhà mới bên kia à?”
“Vâng, lần trước Diệp Tử không ăn được cơm em nấu nên vẫn ồn ào đòi ăn tiệc tân gia, em bị cô ấy nói mãi nói mãi, hôm nay muốn gọi cậu ấy đến ăn cơm.”
Thẩm Tư Viễn im lặng hai giây, sau đó thấp giọng hỏi: “Chỉ có hai người các em sao?”
“Đúng vậy.” Nói xong, Lâm Tử Diên dùng chìa khóa mở cửa nhà.
“Em không nói với anh nữa, phải nhanh nấu cơm đây, chắc là cô ấy sắp đến rồi.”
Lâm Tử Diên luống cuống tắt điện thoại, sau đó chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Nhưng mà.
Vào lúc chín giờ tối đó.
Thẩm Tư Viễn đang ngồi trong nhà hàng của khách sạn, lại thấy Lâm Tử Diên đăng một trạng thái mới.
⌈Chúc mừng tân gia.⌋
Hình ảnh là ảnh chụp cùng Cố Dịch Diệp, cảm t1nh của hai người thoạt nhìn không tệ, tuy mấy năm nay cô có thêm không ít bạn bè, nhưng thể hiện t1nh cảm ra ngoài thế này cũng chỉ có một mình Cố Dịch Diệp.
Thẩm Tư Viễn chớp mắt nhìn, tr3n bàn bày bốn món mặn một món canh, tuy đơn giản nhưng cũng coi như đẹp mắt.
Tr3n bàn còn có rượu trái cây vị cam, thoạt nhìn rất thích hợp cho con gái uống với nhau.
Có điều——
Thứ duy nhất không thích hợp chính là.
Trong ảnh chụp lại có đến tận ba đôi đũa.
—hết chương 48—
- -----oOo------.