Hai phút sau khi đăng bài, Lâm Tử Diên nhìn thấy Thẩm Tư Viễn bình luận dưới bài của mình.
⌈Chơi vui vẻ nhé⌋
Thấy cô có chút ngẩn người, Cố Dịch Diệp nhìn qua: “Cậu xem gì đó?”
Lâm Tử Diên thu lại điện thoại: “Không có gì.”
Sau đó Cố Dịch Diệp vẫn chưa từ bỏ mà nhìn góc ảnh do cô chụp, xem có gì sai sót không,vừa nhìn xong thì nhỏ giọng thì thầm: “Chờ một chút Tử Diên, ảnh chụp hình như có vấn đề.”
“Vấn đề gì thế?”
Cố Dịch Diệp nhìn ba đôi đũa trong ảnh, cười nói: “Có khi nào chồng cậu sẽ hiểu lầm không?”
Lâm Tử Diên mím môi, đang định nói gì đó thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Việt Hải mang một ít món xào và món hầm đến, vừa rồi Cố Dịch Diệp gặp anh ta ở dưới lầu, cho nên cũng mời anh ta đến chơi luôn.
Cố Dịch Diệp trời sinh hướng ngoại, lúc trước cô ấy chỉ nghe tên Việt Hải, dù sao giữa những ban nhạc trong giới underground thì Việt Hải cũng rất nổi tiếng, là người yêu trong mơ của rất nhiều cô gái nhỏ, Cố Dịch Diệp đương nhiên cũng biết anh ta, thế nhưng lại không ngờ anh ta là chó săn nhỏ bên cạnh Lâm Tử Diên.
Cô ấy cũng là sau khi vào nhà mới biết điều này, mà cũng không thể mời người ta ra ngoài được.
Việt Hải cũng rất tự giác, biết là lần thứ hai đến ăn ké nên anh ta cũng chủ đ0ng xuống lầu mua thêm thức ăn.
Bầu không khí giữa bọn họ khá hài hòa, Việt Hải nhìn Lâm Tử Diên nói: “Tôi không dám mua quá cay, sợ cô không ăn cay được.”
Lâm Tử Diên: “Không sao, tôi ăn thế nào cũng được.”
Cố Dịch Diệp lén thì thầm vào tai Lâm Tử Diên: “Có phải tớ làm sai chuyện gì rồi không?”
Lâm Tử Diên lặng lẽ nhéo thắt lưng cô ấy, nhỏ giọng nói: “Cậu cũng biết mình sai rồi à?”
Cố Dịch Diệp cười đầy vẻ xấu xa, sau đó chủ đ0ng cầm đùi gà, đùa với Việt Hải: “Cái này cay vậy có phải là mua cho tôi không?”
Hai mắt Việt Hải trong veo, anh ta nhìn cô ấy: “Hả?”
Cố Dịch Diệp khẽ thở dài: “Được th0i, dù sao tôi cũng không sợ cay, cùng lắm là đi WC mấy lần.”
Lâm Tử Diên: “…Không phải cậu thích ăn cay nhất sao?”
Cố Dịch Diệp cười một tiếng, sau đó ăn đến không thấy mặt trời.
Bởi vì không còn sớm nữa nên Việt Hải ngại ở lại lâu.
Anh ta chào tạm biệt hai người: “Hai người tiếp tục nói chuyện đi, lát nữa tôi còn có bạn đến tìm.”
Cố Dịch Diệp tủm tỉm cười phất tay với anh ta: “Được.”
Đợi Việt Hải đi rồi, Cố Dịch Diệp mới đến cạnh Lâm Tử Diên, thấy cô ngồi tr3n sô pha gửi tin nhắn.
“Đừng nói là đang báo cáo với chồng cậu đấy chứ?” Cô ấy tò mò hỏi.
Lâm Tử Diên ngẩng đầu, không giận nói: “Tớ luôn cảm thấy nói chuyện này với anh ấy không ổn chút nào, lần trước gặp chuyện này, Thẩm Tư Viễn đã…”
“Ghen?”
“Ừ…”
Cố Dịch Diệp mím môi cười, nhìn cô nhắn tin: “Vậy cậu nhanh nhắn đi, thật ra tớ muốn nhìn xem phản ứng của anh ấy thế nào.”
Lâm Tử Diên không nói nhiều, chỉ nói Cố Dịch Diệp trong lúc vô t1nh gặp Việt Hải dưới tầng, cho nên mới dẫn theo anh ta đi lên.
Vài phút sau.
Thẩm Tư Viễn trả lời tin nhắn của cô.
⌈Không sao, Tử Diên, em có vòng xã giao của mình, anh tôn trọng em.⌋
Lâm Tử Diên nhìn tin nhắn hồi âm này, cúi đầu đọc một lúc lâu.
Cố Dịch Diệp thấy cô không có phản ứng gì, bèn hỏi: “Anh ấy nói thế nào?”
Lâm Tử Diên đưa điện thoại cho cô ấy: “Tự cậu đọc đi.”
Cố Dịch Diệp nhìn lướt qua đánh giá, sau đó cong môi cười: “Thoạt nhìn không giống như đang ghen.”
“Có lẽ là do tớ nghĩ nhiều.” Lâm Tử Diên nói.
Cố Dịch Diệp: “Tin nhắn này của Thẩm Tư Viễn có hai khả năng, một là anh ấy thật sự không quan tâm, hai là anh ấy cố t1nh che giấu cảm xúc của mình.”
Nói xong, cô ấy mỉm cười nhìn cô: “Cậu là vợ của anh ấy, đương nhiên hiểu anh ấy nhất, cậu cảm thấy anh ấy là loại nào?”
Trong lòng Lâm Tử Diên đã có đáp án, nhưng cô khó mà nói ra.
Nhưng cô biết sau khi có chuyện này, mấy ngày sau Thẩm Tư Viễn không còn liên lạc với cô nữa.
Thành phố P.
Thẩm Tư Viễn để trợ lý mang quà lên xe, đi đến vùng ngoại thành bên kia thăm ông Kiều.
Kiều Dương đã về hưu nhiều năm, dời đến ở tại một vùng non xanh nước biếc để dưỡng lão.
Thẩm Tư Viễn lần này thuận tiện đến thăm nhà, còn chơi cờ cùng ông ấy.
Ông Kiều mỉm cười đặt quân cờ xuống: “Nghe nói cháu kết hôn rồi, sao không mang theo vợ đến đây?”
Thẩm Tư Viễn không ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Lần này cháu đến đây vì công việc, lần sau nếu có thời gian cháu sẽ đưa cô ấy đến thăm ông.”
“Chuyện này không gấp, người trẻ tuổi các cháu luôn có chuyện của riêng mình, bận việc của các cháu đi, chẳng qua Tư Viễn à, chuyện lần này của Thanh Thu tôi phải cảm ơn cháu.”
Ngón tay trắng nõn của Thẩm Tư Viễn hạ xuống một quân cờ trắng: “Ông Kiều, lời này của ông trang trọng quá rồi, ông chiếu cố cháu nhiều như vậy, lần này xem như cháu báo đáp, chỉ có thể nói là cháu giúp công ty cô ấy một lần.”
Năm đó ba của Thẩm Tư Viễn mất, tuy anh trở thành người cầm quyền công ty Thẩm thị, nhưng cũng gặp không ít khó khăn.
Dù sao năm đó anh còn trẻ, quanh người lại có không ít nhân tài của nhà họ Thẩm như hổ rình mồi.
Ông Kiều và nhà họ Thẩm là chỗ quen biết, khoảng thời gian đó ông ấy luôn hỗ trợ anh.
Nguyên nhân lần này Thẩm Tư Viễn lựa chọn tiếp tục hợp tác với công ty của Thượng Thanh Thu, chủ yếu là vì ông Kiều là ông ngoại của Thượng Thanh Thu.
Phần ân t1nh này, tính ra trả vẫn còn ít.
“Tôi nói cháu nghe, người như tôi rời xa thế tục mới là thoải mái nhất, cháu còn trẻ tuổi nên vẫn luôn luẩn quẩn trong lòng, không ngừng bận rộn trong chỗ phù hoa, có điều có thể hiểu được, thời điểm tôi còn trẻ cũng như vậy, không chịu thua ai, cho nên tôi có thể hiểu được bọn họ, nếu người bề dưới có làm chuyện gì không hài lòng, cháu vẫn nên tha thứ một chút, còn về phần người kia, cháu cứ theo suy nghĩ của mình mà làm là được, không cần cố kỵ mặt mũi của tôi.”
Thẩm Tư Viễn biết ông Kiều đang nói đến anh họ của Thượng Thanh Thu, anh khẽ gật đầu: “Cháu hiểu rồi, ông Kiều.”
Cùng ông Kiều ăn cơm trưa xong, Thẩm Tư Viễn chuẩn bị ra về.
Anh còn chưa lên máy bay thì biết mấy ngày nay Lâm Tử Diên vẫn ở nhà mới kia chứ không quay về biệt thự.
Anh biết việc này là vì trợ lý công ty đến phòng sách lấy tài liệu công việc thì nghe dì giúp việc trong nhà nói vậy.
Anh lên máy bay, đến nơi thì chuyện phải làm đầu tiên chính là quay về công ty họp.
Khoảng thời gian này anh bận rộn không ngừng, Thẩm thị thay máu, lại thay đổi một nhóm nhân viên mới, rất nhiều chuyện phải lên kế hoạch lại lần nữa chứ không thể qua loa.
Mà Lâm Tử Diên bên này vẫn luôn bận rộn cho cuộc thi thiết kế sườn xám sắp đến.
Thời điểm công việc bận rộn không có thời gian nghĩ đến chuyện khác, Lâm Tử Diên cảm thấy như vậy cũng không tệ, sẽ không khiến cô suy nghĩ linh tinh thêm nữa.
Cho dù bận rộn nhưng chuyện tiếp tục hợp tác giữa Thẩm thị cùng công ty Thành Như cô vẫn biết.
Cô cũng không biết bản thân đang làm gì nữa, hoặc có thể do nhà mới bên này ở gần cửa hàng sườn xám hơn nên mấy ngày nay cô đều ở bên này.
Hoặc cũng có thể nói ngủ bên này lâu cũng dần trở nên quen thuộc, cảm thấy thoải mái.
Hơn nữa căn hộ này còn là nơi cô tự thiết kế trang trí ra, cho nên cô rất thích.
Cô cũng không biết hôm nay Thẩm Tư Viễn quay về, mãi đến lúc nhận được điện thoại của Đoàn Mạn nói hôm nay có tiệc gia đình, bảo cô trở về sớm.
Lúc này Lâm Tử Diên mới biết Thẩm Tư Viễn đang về, cô đặt bản thiết kế trong tay xuống, ngó qua thời gian, tuần sau chính là hạn cuối nộp hồ sơ, cô vẫn cần thêm một chút thời gian để tối ưu hóa từng chi tiết.
Cô vội vàng lái xe đến bên kia, lúc cô nhìn thấy Thẩm Tư Viễn thì anh đang ngồi trong phòng khách uống trà.
Ngón tay với những khớp xương rõ ràng của anh nâng tách trà lên, nếm nhẹ một ngụm, sau đó nói với cô hai Thẩm Thanh bên cạnh: “Trà lần này mang tới mùi lẫn vị thật sự không tệ.”
Thẩm Thanh bật cười: “Trà không ngon sao có thể không biết xấu hổ mà mang ra đãi ông Hai, lần này ông vất vả rồi, nếu không mọi người trong nhà đều phải bị liên lụy.”
Thẩm Tư Viễn bỗng nhiên ngẩng đầu, anh nhìn Lâm Tử Diên đang đứng ở cửa.
Thẩm Thanh vội đứng dậy: “Đến rồi sao còn không vào?”
Lúc này Lâm Tử Diên mới bước đến.
Thời điểm cô bước đi, phần tà sườn xám bay lên, để lộ ra làn da trắng nõn, bờ m0ng cong cong no đủ, cổ tay mảnh mai tinh tế, lại thấy chậu phong đỏ bên cạnh dì giúp việc, cô cười nói: “Sao bỗng nhiên lại trồng cái này?”
“Ông Hai mang về, nói là để trong nhà cho thêm màu sắc xinh đẹp.”
Đề tài chuyển sang người đàn ông kia, Lâm Tử Diên bất giác quay đầu lại nhìn anh.
Nhưng mà.
Ngay lúc cô quay đầu lại nhìn thì mới phát hiện Thẩm Tư Viễn vẫn luôn nhìn cô.
Cô khẽ mím môi, sau đó ngồi xuống sô pha hỏi: “Mấy hôm nay có mệt không?”
“Không mệt.” Thẩm Tư Viên rót cho cô một tách trà, nói: “Em nếm thử cái này một chút đi.”
Lâm Tử Diên không yên lòng, thưởng trà cũng không ra hương vị gì.
Cô biết anh tiếp tục hợp tác với công ty Thành Như, thật ra vốn cô cũng muốn hỏi vài câu, nhưng thế thì anh nhất định sẽ cho cô một đáp án hoàn mỹ đã chuẩn bị trước cho cô, đến lúc đó cô sẽ giống như đa nghi.
Nghĩ đến anh khổ tâm suy nghĩ ra cái cớ như thế, Lâm Tử Diên thậm chí còn thầm tức giận trong lòng, nếu có tâm như vậy, tại sao năm đó anh không tặng những món quà mà anh muốn tặng cho người ta đi.
Hai người thản nhiên anh anh em em khiến người ta nhìn lóa mắt.
Trong lòng cô phức tạp, tr3n mặt cũng mang theo chút cảm xúc.
Thẩm Tư Viễn cũng nhìn ra cô không muốn nói chuyện với anh.
Mấy ngày nay anh thật sự có chút không vui, vốn muốn quay về nói chuyện rõ ràng với cô, kết quả cô lại thế này, mấy lời vốn định nói ra đều thu về.
Lúc ăn cơm, Thẩm Tư Viễn ngồi bên cạnh cô, thay cô gắp thức ăn nhưng sau đó cũng không nói gì thêm.
Người trong nhà hình như cũng nhìn ra gì đó, phát hiện không khí giữa hai người không đúng, bữa cơm chiều kết thúc trong vội vàng.
Sau khi ăn cơm xong.
Lâm Tử Diên vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đứng bên cạnh xe chờ cô.
Ánh đèn đường nhàn nhạt chiếu lên người anh, kéo ra cái bóng thật dài tr3n đường.
Nghe thấy âm thanh, Thẩm Tư Viễn quay đầu lại nhìn cô.
Anh bỏ áo vest trong tay vào xe, hỏi cô: “Em muốn đi đâu?”
“…Gì cơ?”
“Nhà mới, hay về nhà mình?” Anh thản nhiên hỏi.
Lâm Tử Diên hít sâu một hơi, sau đó nói: “Cuộc thi thiết kế sắp bắt đầu rồi, tuần này chỉ sợ em khá bận, nếu ở bên kia sẽ thuận tiện hơn.”
Lời này của cô rất rõ ràng, Thẩm Tư Viễn đương nhiên nghe hiểu.
Góc nghiêng của anh có chút lạnh lùng hờ hững, nói với lái xe phía trước: “Chạy đi, đưa vợ tôi đến nhà mới bên kia.”
Lâm Tử Diên ngồi bên cạnh anh, có thể nhận thấy khí chất của anh không giống ngày thường.
Anh thoạt nhìn có vẻ lãnh đạm hơn một chút, tầm mắt đều nhìn ra cửa sổ, cũng không nhìn sang bên cô chút nào.
Trong lòng cô vốn có chút nhớ anh, nhưng nhìn dáng vẻ này của anh lại trở nên hơi luống cuống.
Lẽ nào bởi vì tiếp tục hợp tác, hai người bọn họ thường xuyên liên lạc, bây giờ anh chán ghét cô rồi?
Lúc ấy nếu cô tự nhìn lại mình, nhất định sẽ trêu ghẹo bản thân giống như một người phụ nữ ghen tuông làm mờ lý trí, môi lại mím chặt, hai người tiếp tục giữ im lặng mà nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm liếc mắt nhìn đối phương lấy một cái.
Đợi đến khi xe dừng lại, lái xe cẩn thận quay đầu nhìn thoáng qua, nói: “Sếp Thẩm, tới rồi.”
Thẩm Tư Viễn không đ0ng đậy, cũng không mở miệng.
Lâm Tử Diên đợi thêm một lúc, ngay lúc cô đang định mở cửa xuống xe, Thẩm Tư Viễn bỗng nhiên tóm lấy tay cô, lạnh giọng nói: “Em cứ như vậy mà đi sao?”
Lâm Tử Diên kinh ngạc, giây tiếp theo, cô thấy đôi mắt xinh đẹp của người đàn ông nhìn qua.
Thẩm Tư Viễn thầm nghĩ, vốn ban đầu anh biết cô tính t1nh trầm ổn, nhưng không ngờ cô còn có mặt tính cách khó chịu như vậy.
Anh đã kiên nhẫn với cô rất lâu, thế nhưng Lâm Tử Diên vẫn cố t1nh duy trì khoảng cách với anh, giờ phút này còn không muốn ở lại nơi này.
Anh có công việc quấn thân, cũng không biết có phải mấy ngày trước bởi vì bị ghen tuông nên mất kiên nhẫn không.
Nhưng anh biết, anh không thích để người có vọng tưởng với cô xuất hiện bên cạnh cô.
Nếu cô vẫn ở lại đây, nhất định sẽ thường xuyên có cơ hội chạm mặt anh ta.
Đàn ông hiểu đàn ông nhất, Thẩm Tư Viễn biết tên kia suy nghĩ gì, anh cũng biết Lâm Tử Diên không biết những thứ trong đầu Việt Hải, cho nên anh mới càng thêm tức giận.
Ban đầu Thẩm Tư Viễn mua căn nhà này cho cô là vì ở gần cửa hàng, nhưng càng nghĩ lại càng thấy quyết định này là sai lầm, nếu ở bên này thuận tiện, cô sẽ không trở về nhà.
Lâm Tử Diên nhẹ giọng đáp: “Nếu không thì anh muốn lên uống trà không?”
Lời này có vẻ không được lòng anh lắm.
Thẩm Tư Viễn cong môi, lạnh lùng cười: “Em không ở nhà, lại thật sự yên tâm về anh sao?”
Lâm Tử Diên nâng mắt, hất cằm lên, ngữ điệu hơi mất tự nhiên: “Như vậy không phải anh càng vui vẻ sao, em là đang nghĩ cho anh đấy.”
Thẩm Tư Viễn bình tĩnh đánh giá cô.
Bỗng nhiên lúc đó.
Anh tiến đến gần, đôi chân dài dưới lớp quần tây đen quấn chặt lấy đôi chân nhỏ nhắn của cô, sau đó ép cả người cô lên cửa xe.
Yết hầu người đàn ông khẽ trượt, giọng nói trầm thấp, rơi vào tai lại mang đến cho người khác một trận tê dại.
Anh cố ý hạ thấp người áp sát cô, đến gần nói: “Chuyện khiến anh vui vẻ rất nhiều.”
“Một khi em đã nghĩ cho anh như vậy, thế em có định phối hợp chút không?”
——
—hết chương 49–
- -----oOo------.