Lúc trước Địch Tử Bình từng nghe một tin đồn, hình như t1nh cảm của vợ chồng nhà họ Thẩm gặp vấn đề.
Chuyện này là Uyển Văn Bác đến nhà Thẩm Tư Viễn lấy đồ rồi truyền ra ngoài, lúc đó anh ta thuận miệng hỏi: “Chị dâu đâu?”
Biểu cảm của Thẩm Tư Viễn có chút lạnh lùng nói: “Gần đây cô ấy không ở đây, ở bên căn nhà khác rồi.”
Uyển Văn Bác thầm kinh ngạc, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Sau đó trong một buổi tụ hội, anh ta nói với đám anh em rằng chút nữa nhất định không được trêu chuyện vợ chồng nhà người ta, khiến Thẩm Tư Viễn không vui.
Cả đám người còn tin thật, sau đó lúc Thẩm Tư Viễn tới cũng không dám nói nhiều.
Hôm nay Địch Tử Bình nhìn thấy Thẩm Tư Viễn đến đây với Lâm Tử Diên thì vô cùng kinh ngạc, anh ấy nghĩ chắc hai vợ chồng họ có chút mâu thuẫn nhưng đã hòa giải rồi.
Nhưng t1nh huống cụ thể thế nào, anh ấy cũng không rõ.
Chuyện rắc rối tối nay anh ấy còn chưa xử lý xong, nào có rảnh rỗi đi quản chuyện nhà người ta.
Nhưng bên kia yêu cầu xem camera theo dõi, anh ấy cũng phải cùng xem.
Anh ấy nói: “Tư Viễn, mọi người cứ dùng bữa đi, không có chuyện gì lớn, tôi đi xem một chút là được.”
Thẩm Tư Viễn im lặng hai giây rồi nói: “Tôi đi cùng cậu.”
Địch Tử Bình kinh ngạc: “Hả?”
Lâm Tử Diên ở trong phòng cũng đứng lên, khiến Cố Dịch Diệp hoảng sợ: “Làm sao vậy Tử Diên?”
Lâm Tử Diên đi ra cửa, nhìn Địch Tử Bình, có chút ngại ngùng cười nói: “Tôi cũng đi.”
Địch Tử Bình vô cùng mờ mịt, hôm nay sao hai vợ chồng nhà này lại nhiệt t1nh như vậy.
Nhưng anh ấy không kịp nghĩ nhiều, vội vàng gật đầu nói: “Được, đi th0i.”
Mọi người cùng nhau đi đến phòng giám sát, Lâm Tử Diên liếc nhìn Thẩm Tư Viễn, sau đó nhỏ giọng hỏi anh: “Làm sao bây giờ?”
Thẩm Tư Viễn mỉm cười nói: “Sao em lại đến đây?”
Lâm Tử Diên bối rối một lát, sau đó nói: “Thay vì bị người ta nhìn lén, không bằng em tự mình đến xem.”
Lúc cô nói câu này thái độ khá bất cần, Thẩm Tư Viễn khẽ cười: “Đó là chuyện ngoài ý muốn, anh cũng không ngờ, xin lỗi em, Tử Diên.”
Lâm Tử Diên khẽ nghiến răng, lúc này nói gì cũng vô dụng.
Cũng chỉ là mất mặt, bên cạnh còn có Thẩm Tư Viễn, cô không tin anh không có cảm giác gì.
Nhưng quan sát biểu cảm của anh, người đàn ông này thật sự vô cùng bình tĩnh.
Địch Tử Bình cho người mang đến hai chiếc ghế tựa đến, Thẩm Tư Viễn ngồi xuống ghế, ngồi phía sau như một người giám sát, vô cùng điềm tĩnh.
Sau đó lúc xem đến camera theo dõi của căn phòng đó, mắt Lâm Tử Diên hơi mở lớn, hô hấp trở nên dồn dập.
Địch Tử Bình thấy hai người bên ngoài cửa phòng, hình như quen quen…
Nhưng trong phòng đều tối đen, sau đó chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người.
Anh ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Thẩm Tư Viễn đang nhướng mày nhìn anh ta, giống như đang ám chỉ gì đó.
Địch Tử Bình nhịn cười, nói với anh cảnh sát bên cạnh: “Đây là bạn tôi… vợ chồng mới cưới khó tránh khỏi thân mật, xem cái tiếp theo đi.”
Người trong phòng đảo ánh mắt trêu chọc qua.
May là Lâm Tử Diên chỉ xấu hổ một chút, sau lưng cô đổ một lớp mồ hôi mỏng rồi ra ngoài theo Thẩm Tư Viễn.
Thẩm Tư Viễn bỗng dưng dừng bước, nhìn cô.
Lâm Tử Diên bị anh nhìn đến ngại ngùng: “Sao vậy?”
Thẩm Tư Viễn vươn tay ra, ngón tay lành lạnh chạm vào mặt cô, nói: “Đỏ mặt rồi.”
Lâm Tử Diên sờ sờ mặt mình, đúng là hơi đỏ.
Đã vậy còn khó xử trước mặt mọi người, cô khó tránh khỏi ngại ngùng.
Cũng may Địch Tử Bình và Thẩm Tư Viễn là bạn tốt, hơn nữa cũng gặp qua không ít sóng to gió lớn, trò gì cũng từng thấy nên không quá để ý hành đ0ng nhỏ này của hai người, chỉ trêu chọc vài câu rồi để họ rời đi.
Sau khi hai người quay lại, Cố Dịch Diệp cùng cô người mẫu kia đã ăn no.
Thẩm Tư Viễn lịch sự đưa hai cô về nhà trước, đến khi đưa Cố Dịch Diệp về xong, Thẩm Tư Viễn lại ngừng xe ở bên đường.
Lâm Tử Diên nghiêng đầu nhìn anh, bất ngờ hỏi: “Sao lại dừng lại?”
Thẩm Tư Viễn: “Còn chưa hỏi em muốn đi đâu?”
“…”
Thẩm Tư Viễn kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: “Tối nay muốn đi đâu? Tử Diên.”
Lâm Tử Diên mím môi, cố ý nghiêng đầu cười nói: “Nếu em nói vẫn muốn ở căn hộ bên kia thì sao?”
Thẩm Tư Viễn nhìn như muốn thắt dây an toàn lại: “Vậy anh đưa em đi.”
“Đợi đã…” Lâm Tử Diên vội vàng ngăn lại: “Em đùa với anh th0i.”
Anh nghiêng đầu nhìn cô.
Lâm Tử Diên: “Bây giờ cũng thi xong rồi, không cần phải ở bên đó nữa.”
Sau đó cô đã nghĩ, nếu chuyển ra ngoài sống chỉ vì chuyện này thì hơi ngây thơ.
Dù thế nào, để người khác biết sẽ bị đàm tiếu không hay, cô cũng không muốn làm chuyện khiến người khác chê cười.
Thẩm Tư Viễn dừng lại đ0ng tác, mỉm cười nhìn cô: “Gấp cái gì, em biết anh muốn đi đâu à?”
“… Là sao?”
Người đàn ông cúi đầu, kề trán lên trán cô, dịu dàng nói: “Ý của anh là, anh định đưa em về nhà.”
“Về nhà của chúng ta.”
Lâm Tử Diên: “…”
Cẩn thận nghĩ lại, chẳng lẽ cô bị Thẩm Tư Viễn gài rồi?
Về đến nhà, Thẩm Tư Viễn mở cửa phòng của cô: “Có khi tối nay phải ở lại phòng em một đêm rồi.”
“Làm sao vậy?” Lâm Tử Diên bỏ mặt nạ tr3n mặt xuống, thuận tay kéo rèm cửa.
Thẩm Tư Viễn: “Mèo trong nhà đ0ng duc, nửa đêm kêu ầm lên trong phòng cho khách, anh chỉ có thể đến chỗ em cho yên tĩnh.”
Lâm Tử Diên: “Sao anh không đưa nó đi triệt sản?”
“Lúc trước vẫn nhỏ, nhưng gần đây anh cũng định thế, chỉ là bình thường anh hơi bận, mấy ngày nữa bảo Thẩm Nhân đưa nó đi.”
Lâm Tử Diên chủ đ0ng nói: “Gần đây em không bận, một thời gian nữa em có thể đưa nó đi.”
Thẩm Tử Viễn nhìn cô một lúc, sau đó mím môi nói: “Được, vậy nhờ em.”
Cuộc đối thoại của hai người nhanh chóng rơi vào trầm mặc.
Lâm Tử Diên vừa định hỏi anh muốn ngủ ở đâu, lại thấy Thẩm Tư Viễn đã vào phòng t4m.
Hai mươi phút sau, anh khoác áo choàng t4m đi ra, tr3n giường đã có người đang nằm.
Lâm Tử Diên ho nhẹ một tiếng, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, cố gắng tự nhiên nói: “Ngủ sớm đi, sáng mai anh còn phải đến công ty.”
Đây không phải ám chỉ, mà là mời gọi.
Trắng trợn mời gọi.
Thẩm Tư Viễn cũng không từ chối, kéo tấm chăn mỏng ra, nằm bên cạnh cô.
Ngọn đèn nhỏ tr3n đầu giường bị tắt đi, chỉ còn lại một mảng tối đen.
Lâm Tử Diên nhắm mắt lại, cảm nhận sự yên tĩnh trong phòng.
Thật ra vợ chồng nằm tr3n cùng một chiếc giường cũng không phải chuyện gì quá kỳ lạ, chỉ là lúc trước hai người vẫn chưa quá thân, nên vẫn luôn chia phòng theo thói quen.
Bỗng nhiên trở nên thân mật, Lâm Tử Diên còn mất ngủ, không có chút tiền đồ.
Cô vốn muốn ép bản thân ngủ nhanh, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, ngược lại còn càng lúc càng tỉnh táo.
Cô nhịn không được xoay người, nhẹ giọng hỏi người đàn ông bên cạnh: “Anh ngủ rồi à?”
Giọng anh rất bình tĩnh, không hề ngái ngủ: “Vẫn chưa.”
Lâm Tử Diên bật cười khúc khích: “Anh cũng mất ngủ à?”
Thẩm Tư Viễn: “Không phải, nhưng đúng là không buồn ngủ.”
Lâm Tử Diên nhìn anh một lúc, bỗng nhiên nổi hứng thú, cô vươn tay miêu tả hình dạng ngũ quan của anh.
Anh trời sinh điển trai, ngũ quan cũng vô cùng tinh xảo, mũi cao thẳng, môi hơi mỏng, lông mi thật dài.
Lâm Tử Diên nghĩ, gương mặt đẹp như vậy, không có nhiều cô gái yêu thích mới là lạ.
Nếu ban đầu cô không đ0ng lòng, thì những chuyện lúc trước cũng sẽ không tồn tại.
Không biết vì sao, Lâm Tử Diên bỗng nhiên muốn đến gần một chút, cô bất ngờ hỏi: “Anh đã từng hôn người phụ nữ khác chưa?”
Thẩm Tư Viễn: “Hửm?”
“Em đang hỏi anh mà, anh nghiêm túc trả lời đi.”
“Chưa từng.”
Đôi môi mỏng của người đàn ông hé mở, giọng nói vang lên trong phòng hơi đột ngột.
“Thật sao?”
Thẩm Tư Viễn cười nhẹ: “Đây không phải là đáp án em muốn sao?”
“Em không có ý này…” Lâm Tử Diên ngại ngùng bĩu môi: “Vậy anh…”
Giọng cô càng lúc càng nhỏ, lời nói đoạn sau cũng không thể nghe rõ.
Thẩm Tư Viễn xoay người lại, hỏi: “Anh nghe không rõ, em nói lớn một chút.”
Lâm Tử Diên: “…”
Người đàn ông bên cạnh cong mắt: “Ý em là anh đã từng lên giường với người phụ nữ nào chưa, đúng không?”
Lời anh nói quá táo bạo, thật ra đúng là Lâm Tử Diên nghĩ vậy, chẳng qua cô ngại ngùng không nói ra mà th0i.
Lâm Tử Diên: “Ừ.”
Thẩm Tư Viễn: “Tử Diên, em cần một người bạn đời hoàn toàn thẳng thắn với em, về chuyện này anh có thể cam đoan với em, anh chưa từng có người phụ nữ nào khác.”
Lời anh chính miệng nói luôn dễ dàng khiến người khác tin tưởng.
Không chỉ vì nhân cách đáng quý của anh, mà còn vì anh khinh thường nói dối.
Lâm Tử Diên gật đầu: “Em biết rồi.”
Thấy cô vội vàng muốn kết thúc đề tài này, Thẩm Tư Viễn lại không định buông tha cho cô.
Anh kéo cô vào lòng, hỏi: “Vậy em có hài lòng với đáp án này không?”
Lâm Tử Diên đương nhiên không chịu trả lời câu hỏi của anh, hai người im lặng một lúc.
Nửa phút sau.
Lâm Tử Diên bỗng cảm nhận được
bàn tay lành lạnh của anh.
Cô không dám lộn xộn, tim đập thật nhanh.
Nhưng may mà, coi như anh vẫn kiềm chế được.
Anh cúi đầu, yết hầu khẽ lăn lộn, giống như mang theo ức chế khó nhịn được, hạ thấp giọng nói: “Tử Diên.”
“Em thật quyến rũ.”
Lâm Tử Diên cắn môi, muốn đáp lại gì đó, cuối cùng vẫn chạy trối chết, xoay lưng về phía anh thở dài: “Em mệt rồi, ngủ sớm đi.”
Bóng lưng mảnh khảnh của cô thoạt nhìn giận dỗi mà đáng yêu.
Thẩm Tư Viễn đạt được ước nguyện nhỏ nhoi, anh ôm lấy cô, sau đó dịu dàng nói: “Được.”
“Ngủ th0i.”
Nếu người ngoài biết được Thẩm Tư Viễn cảm thấy hài lòng chỉ vì được ngủ chung giường với vợ, có lẽ đều sẽ rớt hàm.
Nhưng Thẩm Tư Viễn thật sự rất vui.
Thậm chí sáng hôm sau lúc đi làm tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Tr3n đường trợ lý nói có người đến xin gặp, Thẩm Tư Viễn hỏi là ai, trợ lý đáp lại là cậu chủ nhỏ của nhà họ Tạ.
Thẩm Tư Viễn trực tiếp cho cậu ta vào.
Quả nhiên, vừa đẩy cửa phòng giám đốc ra, Tạ Tinh Văn đã tức giận đùng đùng nghiến răng nói: “Thẩm! Tư! Viễn!”
Thẩm Tư Viễn kéo kéo cà vạt, ung dung nói: “Tạ Tinh Văn, dựa theo vai vế, cậu phải gọi tôi một tiếng chú đấy.”
Tạ Tinh Văn nhếch mép: “Chuyện kia là chú nói cho ba tôi biết đúng không?”
Thẩm Tư Viễn: “Tôi mà muốn xử lý cậu, còn phải báo cho ba cậu à?”
Tạ Tinh Văn nghi ngờ hỏi: “Thật sự không phải chú?”
“Cậu đến đây vì chuyện này?”
Nói xong, Thẩm Tư Viễn gọi điện thoại nội bộ cho thư ký: “Tiểu Vương, tiễn khách.”
“Chú đợi đã…”
Tạ Tinh Văn không phục muốn nói tiếp gì đó, điện thoại tr3n bàn Thẩm Tư Viễn bỗng vang lên.
Anh cầm lên nhìn, mày nhíu lại, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Tạ Tinh Văn muốn ngăn anh lại; hỏi: “Chú đi đâu?”
Thẩm Tư Viễn lạnh mặt, gằn giọng nói: “Tránh ra.”
—hết chương 52—
- -----oOo------.