Hôm nay Tiểu Đường đón sinh nhật nên đặc biệt vui vẻ, ban đầu anh ấy cũng sợ Lâm Tử Diên không thoải mái, sau đó thấy cô cười cũng vui vẻ thì mới yên tâm.
Dù sao cũng là đồng bào cùng làm việc ở nước ngoài, anh ấy vẫn luôn muốn bảo vệ cô gái thiện lương này.
Sau khi Lâm Tử Diên nhắn tin cho Thẩm Tư Viễn, ngẫm nghĩ lại cảm thấy như vậy không hay lắm.
Để Thẩm Tư Viễn ở nhà một mình như vậy, cô lại nghĩ đến cảnh đêm đó anh đứng trước cửa nhà đợi cô, cứ thấy có vài phần đáng thương.
Nhưng Thẩm Tư Viễn lại chẳng thể liên quan đến hai từ đáng thương, cuối cùng do tâm lý của chính mình, cô mới không nhịn được gửi định vị qua cho Thẩm Tư Viễn, nói: “Nếu anh không bận, có thể tới đây với em.”
Tin nhắn gửi đi không lâu, người đàn ông chỉ trả lời lại một chữ.
“Ừ.”
Lâm Tử Diên cũng không đoán được chữ “Ừ” này có ý gì.
Cho nên…
Lúc này trong lòng anh đang nghĩ gì?
Chưa kịp nghĩ ngợi gì thêm, cô đã nghe thấy bên mình có tiếng thì thầm khe khẽ như đang thảo luận gì đó.
Cô nhìn theo tầm mắt của mọi người, thấy người đàn ông mặc áo sơ mi lụa màu xanh đen đang bước về phía cô.
Lâm Tử Diên không hề bất ngờ, nghiêng đầu nhìn anh một cái, chỉ cảm thấy màu tối này rất hợp với anh.
Vừa kiêu ngạo vừa bí ẩn.
Ánh sáng phản chiếu lên người khiến làn da anh càng thêm trắng.
Anh như một quý công tử thanh nhã vô tư đi thẳng đến bên cạnh cô, một tay lấy đi ly champagne trong tay cô, thấp giọng nói: “Biết ngay là em thích thể hiện mà.”
Lâm Tử Diên cong môi bật cười, “Chỉ cầm ra vẻ chút th0i, em chưa uống.”
Người đàn ông bên cạnh ngửa cổ một hơi uống sạch rượu trong ly, yết hầu nhô cao gợi cảm trượt theo đ0ng tác anh nuốt xuống.
Lâm Tử Diên: “Em còn tưởng anh ngủ rồi.”
Thẩm Tư Viễn: “Chưa, anh vốn đang đợi em về, nhưng ở nhà một mình cũng chán nên mới đến đây chờ em.”
Thẩm Tư Viễn uống xong ly rượu này, lại lấy một ly rượu khác tr3n bàn.
Lâm Tử Diên nhịn không được li3m môi dưới, hỏi: “Rượu này vị thế nào?”
“Em muốn nếm thử?”
“Không, em chỉ hơi tò mò…”
Thẩm Tư Viễn cười nhẹ một tiếng, rồi nắm lấy cằm của cô, hỏi như đề nghị: “Em có thể thử một chút, anh ở đây, không sao.”
Lâm Tử Diên: “…”
Vì thế.
Lúc Tiểu Đường từ trong đi ra đã thấy Lâm Tử Diên bị một người đàn ông d3 xuống góc bàn tùy tiện hôn hít.
Anh ấy ở góc này chỉ nhìn thấy một bóng lưng, ngay tức khắc nổi giận, tưởng tên háo sắc nào dám cả gan đùa giỡn cô gái nhỏ.
Lúc đó anh ấy không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp mắng một câu bằng tiếng Anh rồi hùng hổ chạy qua giúp đỡ Lâm Tử Diên.
Ai ngờ.
Anh ấy vừa chạy qua.
Lâm Tử Diên lại ngẩng khuôn mặt đỏ bừng nhìn anh ấy, “Tiểu Đường…”
Tiểu Đường căm tức liếc sang, nói: “Tử Diên, đừng sợ, đây là nhà tôi, tôi hoàn toàn có thể bắt người này ra ngoài.”
Thẩm Tư Viễn nhướng mày, không có vẻ gì là sợ lời Tiểu Đường nói, ngược lại tư thái giống như đang xem diễn.
Thấy phản ứng của anh, Tiểu Đường càng thêm tức giận.
Anh ấy cho rằng tên đàn ông cao lớn trước mặt này đang khiêu khích mình.
Anh ấy vén tay áo lên, tính tác đ0ng vật lý ngay lập tức.
Lâm Tử Diên nhanh chóng tiến lên một bước, lên tiếng giải thích: “Tiểu Đường, chờ chút, chắc anh hiểu lầm rồi, vị này chính là chồng của tôi, Thẩm Tư Viễn.
“
“Chồng cô…” Tiểu Đường nghi ngờ nhìn người đàn ông điển trai đối diện.
“Là tôi.” Thẩm Tư Viễn đưa tay ra, chủ đ0ng chào hỏi Tiểu Đường, “Tôi đã nghe về anh, vợ của tôi luôn nhắc tới anh trước mặt tôi, cảm ơn anh mấy ngày nay đã chăm sóc cô ấy.”
Thái độ của Thẩm Tư Viễn hiền hòa và lịch sự nhưng lại khiến Tiểu Đường cảm thấy hơi hổ thẹn.
Vừa rồi hình như anh ấy hơi bất lịch sự thật.
Anh ấy ngượng ngùng xin lỗi, “Thật xin lỗi, vừa rồi là tôi hiểu lầm…”
“Không sao, anh phản ứng như vậy là bình thường.” Thẩm Tư Viễn khẽ cười một tiếng, trả lời.
Tiểu Đường nhìn hai người trước mặt, phát hiện thế mà hai người bọn họ hơi có tướng phu thê.
Họ đều là người đẹp trời sinh, là kiểu chỉ nhìn một cái đã rất khó quên.
Sau đó ba người đơn giản hàn huyên vài câu, bạn gái của Tiểu Đường bật bài “Invitation to the Dance”, giai điệu của bài nhạc này vốn rất nhẹ nhàng, trong sân tràn ngập hương hoa, mấy đôi t1nh nhân trong sân bắt đầu tự nhiên khiêu vũ.
Tiểu Đường đặt ly rượu trong tay xuống, “Tôi phải đi mời bạn gái tôi nhảy một bài, không quấy rầy hai người nữa.”
Sau khi Tiểu Đường rời đi, Lâm Tử Diên phát hiện Thẩm Tư Viễn duỗi ngón tay thon dài ra trước mặt cô.
“Anh…”
“Em muốn nhảy một bài không?” Anh nhẹ nhàng ga lăng hơi khom lưng xuống mời cô.
Lâm Tử Diên từng học mấy nghi thức khiêu vũ cơ bản, cho nên cũng coi như có thể ứng phó với khung cảnh này.
Cô đặt tay vào lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông, sau đó chậm rãi nhảy theo tiết tấu của anh.
Tiết tấu của bài này rất chậm, khiến tâm t1nh người nghe bình tĩnh lại.
Sau đó tiết tấu đột nhiên tăng tốc và trở nên linh hoạt nghịch ngợm hơn, Thẩm Tư Viễn cũng không nhịn được đặt tay lên eo cô, thấp giọng nói: “Có vẻ em ở đây chơi rất vui.”
Lâm Tử Diên: “Lúc trước rất bận, cũng chỉ có mấy ngày nay tranh thủ ra ngoài chơi chút trong lúc rảnh rỗi.”
“Nghe Lawrence nói mấy ngày trước em luôn phải tăng ca?”
“Ừ…kiểu thế.”
“Là gặp vấn đề trong công việc à?”
Vốn Lâm Tử Diên cũng không muốn nói với anh quá nhiều về chuyện của Thượng Thanh Thu, về công về tư, đều có vẻ cô không đủ vô tư.
Về công, đó là chuyện của công ty các cô, không liên quan tới Thẩm Tư Viễn.
Về tư, quan hệ giữa ba người bọn họ vốn đã rối ren, cô phàn nàn mấy chuyện đó như đang nói xấu sau lưng người ta, cứ thấy như đang cố t1nh.
Bản thân cô lại không phải loại người như vậy, dù là t1nh địch với nhau cô cũng không định dùng thủ đoạn này, cảm giác quá thấp kém.
Lâm Tử Diên: “Đúng vậy, nhưng chắc là sắp được giải quyết rồi.”
Lúc đấy cô thật sự nghĩ như vậy, Thẩm Tư Viễn thấy cô không muốn nhiều lời cũng không hỏi thêm.
Chẳng qua.
Khi bài nhạc kết thúc.
Người đàn ông bỗng nhiên ôm lấy cô, đưa tay thăm dò chiếc bụng nhỏ bằng phẳng của cô, thấp giọng hỏi: “Gần đây có thấy chỗ nào khác thường không?”
Lâm Tử Diên cắn môi, nhỏ giọng trả lời: “Chắc là không.”
Thẩm Tư Viễn yên lặng hai phút.
Thấy anh yên lặng như vậy, Lâm Tử Diên lại thấy khá thú vị, trêu chọc: “Ngày đó vốn đã không có…nên tỉ lệ mang thai đương nhiên sẽ thấp.”
Thấy cô vui vẻ ra mặt, Thẩm Tư Viễn nhịn không được nhéo nhéo má cô, “Nghe có vẻ em thấy rất vui.”
“Không phải, em chỉ thuận theo tự nhiên, bây giờ thì có vẻ là…”
Đôi mắt cô khẽ đảo, hiếm khi to gan trêu chọc Thẩm Tư Viễn một lần.
“Sếp Thẩm còn hơi yếu đấy.”
Hơi yếu.
Câu này quá to gan.
Thẩm Tư Viễn nhếch môi cười, đôi mắt hơi cong cong, “Thế à?”
Vì thế.
Đêm hôm đó khi về nhà, Thẩm Tư Viễn đích thân giúp Lâm Tử Diên cảm nhận được rốt cuộc thế nào mới là thực lực.
Cũng chính buổi tối hôm ấy, Lâm Tử Diên mới cảm nhận được rõ ràng người đàn ông sẽ ghi thù chuyện này đến mức nào.
Hai người ngủ đến nửa đêm thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Hóa ra là Thẩm Nhân gọi điện tới.
Họ lệch múi giờ với cô nhóc, mà tuổi cô nhóc còn nhỏ nên không suy xét nhiều như vậy, trực tiếp gọi điện thoại thẳng tới.
Lâm Tử Diên vốn muốn nghe máy, nhưng lại bị Thẩm Tư Viễn ngăn lại.
Anh giúp cô đắp chăn lên, dịu dàng nói: “Để anh nghe máy, em ngủ tiếp đi.”
Vì thế, điện thoại vừa được kết nối, Thẩm Nhân liền nghe thấy một giọng nam trầm vang lên.
“Có chuyện gì?”
Thẩm Nhân hơi lắp bắp, sau đó mới chậm chạp nói: “Ông Hai ạ?”
“Ừ.”
“Ông cũng đi Los Angeles sao?”
“Ông nhắc nhở cháu, bây giờ ở Los Angeles đang là nửa đêm.”
Thẩm Nhân bừng tỉnh, sau đó bật cười khúc khích, “Ông Hai, cháu quấy rầy hai người à?”
Thẩm Tư Viễn không nói gì, Thẩm Nhân ở đầu dây bên này lập tức cảm nhận được áp lực từ anh.
Cô ấy hạ giọng xuống rồi nhanh chóng quay lại chủ đề chính: “Đúng rồi, cháu gọi điện tới để báo cháu đã đưa mèo nhà ông bà đi triệt sản rồi.
Hai người cứ yên tâm đi chơi nhé, không cần lo lắng, cháu sẽ chăm sóc mèo thật tốt.”
“Ừ, cháu vất vả rồi.”
Thẩm Nhân không nghe nổi giọng trầm thấp khàn khàn của Thẩm Tư Viễn, cô ấy cảm thấy mình rất ít khi nhìn thấy ông Hai giống như vậy.
Giống như con nít biết được chuyện không nên biết, cô ấy vội vã cúp điện thoại, mà trước khi cúp còn cười xấu xa nói một câu, “Không quấy rầy hai người nữa.”
Lâm Tử Diên đưa mắt nhìn qua, hỏi: “Ai vậy?”
“Thẩm Nhân.”
“Sao con bé lại gọi đến đây?”
“Báo cho em là đã đưa mèo nhà em đi triệt sản, em không cần lo lắng.”
Lâm Tử Diên gật đầu, sau đó mới an tâm ngủ bên cạnh Thẩm Tư Viễn.
Sáng sớm hôm sau, cô lại bị tiếng chuông dồn dập đánh thức.
Cô nghe điện, là Tiểu Đường gọi, nói cô nhanh chóng qua công ty một chuyến.
Lâm Tử Diên không kịp trang điểm, vội vàng sửa sang rồi lập tức chuẩn bị xuất phát.
Lúc chuẩn bị đi cô nhìn thoáng qua người đàn ông chỉ đắp một cái chăn mỏng tr3n giường, ánh mặt trời chiếu lên cơ bụng của anh, vừa lười biếng vừa quyến rũ.
Cổ họng cô nghẹn lại, giải thích: “Em phải đến công ty một chuyến.”
Người đàn ông ngồi dậy, đi thẳng tới đặt l3n đ1nh đầu cô một nụ hôn, giọng điệu kiên quyết nói: “Anh đưa em đi, không vội, vài phút th0i.”
Thẩm Tư Viễn lái xe rất nhanh, đưa Lâm Tử Diên đến thẳng cổng công ty.
Vừa vào phòng họp cô đã thấy Thượng Thanh Thu mặc một bộ váy sang trọng phiên bản giới hạn của quý này, quay sang nhìn cô.
“Nào, Tử Diên.”
Lâm Tử Diên gật đầu, ngồi vào một bên.
Mục đích của Thượng Thanh Thu hôm nay rất rõ ràng, chính là thể hiện bất mãn.
Cô ta hoàn toàn không đồng ý phương án thiết kế họ sửa mấy ngày qua.
Cấp tr3n lại tiếp tục đàm phán với Thượng Thanh Thu, định tiếp tục trao đổi.
Gân xanh tr3n trán Lâm Tử Diên không khỏi giật giật.
Cho dù là người tốt tính cũng sẽ không nhịn được mà muốn phát hỏa.
Gần đây cô hoàn toàn sửa lại thiết kế theo yêu cầu của Thượng Thanh Thu, kết quả đến lúc sắp hoàn thành, Thượng Thanh Thu lại bảo đó không phải là thứ cô ta muốn.
Vậy thế nào mới là thứ cô ta muốn.
Bây giờ giờ Lâm Tử Diên thật sự đã hiểu rõ, Thượng Thanh Thu chỉ đơn giản là muốn xoay cô.
Nhìn thấy bộ dáng vừa bất lực vừa buồn rầu của cô, chắc Thượng Thanh Thu rất vui vẻ.
Cô đã không đủ hiểu con người này ngay từ đầu, lúc này thấy Thượng Thanh Thu xem thường mình, trong lòng cô mới thấy lạnh lẽo, hóa ra cô ta vẫn luôn nhằm vào cô.
Nếu bây giờ cô không ở công ty Lawrence, có khi sẽ phải cuốn gói khỏi công ty.
Lawrence đề nghị cô tới đây học hỏi thêm kỹ năng và kinh nghiệm, ngược lại lại tôi luyện cho cô không ít kiên nhẫn.
Thượng Thanh Thu cũng nhận ra biểu cảm của Lâm Tử Diên không thích hợp, cô ta khẽ cười một tiếng, uống thêm một ngụm cà phê, nói: “Tử Diên, chúng ta cũng coi như là người quen, như vậy đi, nếu cô mở miệng cầu xin tôi, tôi sẽ nể t1nh mối quan hệ của chúng ta, miễn cưỡng th0ng qua phương án thiết kế này cho cô.”
Lâm Tử Diên lạnh lùng nhìn cô ta.
Đây là một trận giằng co không tiếng đ0ng.
Ít nhất, Thượng Thanh Thu rất tự tin.
Dù là thế nào đi nữa thì hiện tại hai người các cô đang ở trong t1nh trạng bất bình đẳng.
Thượng Thanh Thu làm sếp đã lâu, quả thực rất giỏi nắm bắt tâm lý nhân viên.
Cô ta biết, lúc này Lâm Tử Diên chắc chắn cũng đang rối rắm.
Lâm Tử Diên hơi híp mắt, đang định lên tiếng.
Cửa phòng họp bỗng nhiên mở ra.
Lawrence bước vào cùng một người đàn ông có thân hình ưu việt.
Cổ áo sơ mi của người đàn ông hơi mở ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo và nổi bật.
Nhưng mà ở tr3n đó lại thấy rõ các dấu hôn mờ ám trải rộng ở khắp xương quai xanh của anh, khiến người ta không khỏi tưởng tượng.
Thẩm Tư Viễn biểu cảm lạnh lẽo, cầm lấy phương án thiết kế tr3n tay quản lý, tùy tiện liếc nhìn.
Thượng Thanh Thu thấy Thẩm Tư Viễn đột nhiên xuất hiện, cả người cũng có chút ngồi không yên.
Cô ta không ngờ Thẩm Tư Viễn lại đột nhiên xuất hiện.
Thẩm Tư Viễn nhìn về phía cô ta, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ híp lại, trong mắt lộ ra vài phần lạnh lẽo.
Ngay sau đó, anh ném phương án trong tay xuống bàn, tiện tay kéo ghế qua, đôi chân dài hơi cong lại, giọng điệu dửng dưng lạnh nhạt nói: “Nếu sếp Thượng yêu cầu cao.”
“Vậy thì bản thiết kế này….”
“Tôi mua.”
Trông bên ngoài anh có vẻ hờ hững không quan tâm, nhưng bàn tay ở dưới lại lén đan mười ngón tay cùng cô, như mang đến cho cô sự tự tin vô tận.
Anh nghiêng đầu, đuôi mắt khẽ cong lên, nhìn Lâm Tử Diên ở bên cạnh, nhếch môi nói: “Phương án này tôi rất thích, cũng thấy rất có duyên, may mà sếp Thượng chủ đ0ng rút lui, bằng không tôi cũng không có cơ hội này.”
Thượng Thanh Thu không khỏi hít sâu một hơi.
Nói tóm lại, vụ hợp tác này đã bị Thẩm Tư Viễn chặt đứt.
Dù bây giờ Thượng Thanh Thu muốn cứu vãn, Lawrence cũng không ngốc đến mức nhường cơ hội này cho cô ta.
Dù sao Thẩm Tư Viễn cũng là một miếng mỡ lớn, dù là ở mặt nào thì hợp tác với Thẩm thị cũng sẽ có lời hơn.
Lúc này, Lawrence ở một bên cười vui đến lạ.
“Tôi cảm thấy ý kiến này vô cùng vô cùng khả thi.”
Bỗng nhiên.
Thẩm Tư Viễn lạnh giọng mở miệng: “Nếu đã không thể tiếp tục hợp tác, vậy tôi nghĩ chúng ta không cần thảo luận chuyện thiết kế nữa.”
Anh đưa mắt nhìn Thượng Thanh Thu, gằn từng chữ: “Tôi cần lời giải thích và xin lỗi của cô.”
- -----oOo------.