Buổi sáng Lâm Tử Diên uống một ít canh mà dì giúp việc đặc biệt nấu cho cô, buổi chiều mê man ngủ một giấc, đợi đến tối, Thẩm Tư Viễn trùng hợp mở cửa đi vào.
Lâm Tử Diên còn chưa mở mắt đã cảm nhận được mùi hương dễ ngửi cùng cảm giác mát lạnh tr3n người anh.
Mái tóc lành lạnh của anh cọ lên cổ cô, sau đó thấp giọng cười nói: “Sao em không vào trong ngủ, nằm ở sô pha không sợ cảm lạnh à?”
“...!Em quên mất, bất giác ngủ thiếp đi.”
Thẩm Tư Viễn nhìn cô: “Muốn ngủ thêm một lúc không?”
Lâm Tử Diên: “Th0i, sắp đến giờ cơm rồi, em dậy thu dọn một chút.”
Cô đi vào phòng t4m rửa mặt, cả người nhẹ nhàng khoan khoái hơn.
Nhìn thời gian, vậy mà đã bảy giờ tối rồi.
Đợt trước cô ăn không ngon, ăn cái gì cũng nôn sạch.
Người nhà nhìn mà sốt ruột, ai ai cũng gửi đồ ăn đến theo khẩu vị của cô.
Lúc rảnh rỗi Lâm Tử Diên thích ăn chút gì đó chua chua để dịu xuống, qua một trận nghén, mặt cô cũng nhỏ đi một vòng.
Lần này cô bắt đầu ăn uống được trở lại, sắc mặt thoạt nhìn hồng hào hơn trước.
Thẩm Tư Viễn hỏi cô: “Gần đây em có muốn ăn gì không?”
Lâm Tử Diên suy nghĩ, lại hơi buồn rầu nói:
“Không chọn nổi, dì nấu món nào cũng ngon, rất hợp khẩu vị em.”
Cô nói xong câu này, dì giúp việc đang làm cơm nghe được thì mỉm cười toe toét: “Tôi thấy bây giờ cô chủ ăn tốt hơn trước nhiều, đây là chuyện tốt, có ăn nhiều cơm cơ thể mới khỏe mạnh được.”
Thẩm Tư Viễn cởi cúc cổ tay áo, giúp cô kéo ghế tựa ở bàn ăn ra: “Mấy tối hôm trước em đều mất ngủ, hôm nay khó lắm mới ngủ thêm được một bữa.”
Lâm Tử Diên thử một miếng cá hấp tr3n bàn, cảm giác rất tươi, tiện tay gắp cho Thẩm Tư Viễn một miếng: “Anh cũng nếm thử đi.”
Đuôi mắt Thẩm Tư Viễn cong thành một vòng cung tuyệt đẹp: “Được, nghe em.”
Lâm Tử Diên lại nhớ đến mấy quyển sách vừa mua, đều nói về những việc cần chú ý trong thời gian mang thai.
Tuy rằng cô cũng muốn đọc nhiều hơn, nhưng toàn ngủ thiếp đi lúc đọc sách, cho nên cô muốn hỏi Thẩm Tư Viễn có đọc mấy quyển sách này không, kẻo đến lúc sinh xong hai vợ chồng lại chẳng biết gì.
Thẩm Tư Viễn nghe xong bèn khẽ cười một tiếng:
“Anh còn tưởng em đọc xong lâu rồi.”
Lâm Tử Diên: “...”
Cô hơi ngượng ngùng.
Thời đại này phát triển rất nhanh, đôi khi xem tin tức tr3n điện thoại sẽ nhanh và tiện hơn, ngược lại đọc sách lại trở thành chuyện khó khăn.
Chắc là vì gần đây cô mang thai lười hết cả người, nên vừa đ0ng vào sách được mấy phút đã bắt đầu buồn ngủ.
Thẩm Tư Viễn: “Yên tâm, anh đọc xong lâu rồi, hơn nữa anh còn học được từ bác sĩ rất nhiều, sẽ chăm sóc em thật tốt.”
Lúc này Lâm Tử Diên mới yên tâm, bữa tối cũng ăn ngon miệng hơn, một mình quét sạch món cá hấp trước mặt.
Thẩm Tư Viễn thấy cô ăn ngon miệng như vậy còn vui vẻ trêu chọc cô.
Anh nhẹ nhàng x04thịt tr3n mặt cô, cảm giác dạo này mặt cô nhiều thịt hơn, còn xinh hơn hồi trước, làn da cũng được dưỡng sáng bóng, trắng trắng hồng hồng, nhìn qua khiến người khác hơi...
Muốn cắn một ngụm.
Yết hầu anh chuyển đ0ng, kiềm chế xúc đ0ng, trầm giọng nói: “Hôm nay giỏi thế này, hẳn là nên khích lệ em.”
Dì giúp việc còn đang ở gần đó, Lâm Tử Diên bị anh chọc đến ngại ngùng.
Chỉ ăn thêm một chút mà cũng được người đàn ông này khích lệ.
Cô ngước mắt chớp chớp mi, nói: “Anh đi t4m trước đi, em muốn gọi cho Diệp Tử.”
Nghe thấy Cố Dịch Diệp, Thẩm Tư Viễn lại không nhịn được nhíu mày, dặn dò: “Gần đây cô ấy có chút mâu thuẫn với Tạ Tinh Văn, mấy chuyện vớ vẩn này cũng khiến em lo lắng, em tham gia cũng được, nhưng đừng tức giận.”
Lâm Tử Diên thầm mắng Thẩm Tử Viễn không hiểu t1nh bạn giữa con gái.
Càng là chuyện như vậy càng phải nhiệt t1nh thảo luận.
Hơn nữa gần đây cô ở một mình rất chán, nói chuyện với Cố Dịch Diệp cũng là để giải tỏa.
Cho nên, ngoài mặt cô nghe lời gật đầu, thuận tiện giục Thẩm Tư Viễn nhanh lên lầu đi t4m.
Thẩm Tư Viễn nghe thấy cô qua loa thì nhíu mày:
“Được, vậy anh đi t4m trước.”
Đợi anh lên lầu, Lâm Tử Diên lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Cố Dịch Diệp.
Trước khi ăn cơm cô phát hiện ra Cố Dịch Diệp gửi tin nhắn cho cô, còn chưa kịp trả lời nên dứt khoát gọi qua.
Điện thoại kết nối rất nhanh.
Giọng Cố Dịch Diệp hơi rầu rĩ, nghe như sau khi say rượu.
Lâm Tử diên: “Hôm qua cậu uống rượu?”
Cố Dịch Diệp: “Ừ, uống linh tinh với đồng nghiệp một chút, đúng ra nên uống với cậu, nhưng cậu đang mang thai, tớ nào dám gọi cậu ra.
Nếu bắt người phụ nữ có thai như cậu uống rượu giải sầu với tớ, chỉ sợ nửa đêm canh ba Thẩm Tư Viễn tới gõ cửa nhà tớ đòi người.”
Lâm Tử Diên im lặng mấy giây rồi hỏi: “Định chia tay thật à?”
“Đúng vậy.”
Dịch Diệp nhún vai như không thèm để ý:
“Vốn chỉ định thử xem sao, bây giờ xảy ra chuyện này thì chia tay th0i.”
Lâm Tử Diên cũng không thể đánh giá chuyện này.
Nếu ngay từ đầu Tạ Tinh Văn đã tiếp cận Cố Dịch Diệp vì hứng thú thì chắc chắn cậu ta sẽ thất bại.
Cậu ta tự cho là thủ đoạn cao siêu, tiếp cận một cô gái trông có vẻ tùy tiện như vậy sẽ khiến cô ấy không thể không yêu cậu ta.
Nhưng tính cách Cố Dịch Diệp trước nay vẫn vậy, thẳng thắn vô tư và tự do.
Lúc yêu có thể liều lĩnh, lúc không yêu nữa cũng có thể quay đi không nhìn lại.
T1nh yêu của Tạ Tinh Văn ban đầu cũng không đơn thuần mà có cả hứng thú và yếu tố cá cược.
Nhưng cậu ta không ngờ rằng, trong trò chơi t1nh cảm này, người thua cuộc cuối cùng lại chính là cậu ta.
Lâm Tử Diên hiểu Cố Dịch Diệp, say một trận xong, ngày mai cô ấy lại có thể thoải mái đi làm và xã giao, coi như trong đời chưa từng xuất hiện người tên Tạ Tinh Văn này.
Chuyện t1nh cảm trước nay đều là có qua có lại, nếu Tạ Tinh Văn có thể thoải mái tuyệt t1nh, vậy thì hai người thật sự không cần tiếp tục nữa.
Thế nhưng...
Theo tin tức cô nghe được từ Thẩm Tư Viễn, gần đây Tạ Tinh Văn cũng không ổn lắm.
Xem ra lần chia tay này hai người đều bị tổn thương.
Lâm Tử Diên cũng không đồng t1nh với Tạ Tinh Văn.
Nếu cậu ta không thể dũng cảm và thẳng thắn trong chuyện t1nh cảm, vậy thì người bị tổn thương cuối cùng sẽ chỉ có cậu ta.
Giống như hiện tại, cậu ta đáng chịu khổ vì đã không thẳng thắn.
Lâm Tử Diên bất tri bất giác nói chuyện với Cố Dịch Diệp đến tận khuya, mãi đến khi Thẩm Tư Viễn gõ lên kính.
Lâm Tử Diên quay đầu lại nhìn mới phát hiện đã không còn sớm nữa.
Cô thấp giọng nói: “Muộn rồi, hôm khác chúng ta lại nói.”
Cố Dịch Diệp “phì” một tiếng bật cười: “Tớ thấy chắc là Thẩm Tư Viễn nhà cậu giục cậu đi ngủ rồi phải không?”
Lâm Tử Diên ngại ngùng đáp: “Không phải, chỉ là muộn quá rồi.”
Bây giờ Thẩm Tư Viễn đúng là sống quy luật hơn trước.
Vừa đến mười một giờ, người đàn ông này đã bắt đầu chuẩn bị bắt cô đi ngủ.
Thỉnh thoảng anh ra ngoài xã giao cũng sẽ dặn Lâm Tử Diên ngủ sớm, đừng thức khuya.
Lúc trước Lâm Tử Diên cũng không phải người hay thức khuya, chẳng qua ai chẳng có chút phản nghịch, Thẩm Tư Viễn cứ bắt cô ngủ sớm, cô làm sao tiết chế được như vậy.
Thỉnh thoảng cô lén chơi điện thoại, vậy mà lại bị anh phát hiện.
Lúc bị bắt gặp chơi điện thoại, Thẩm Tư Viễn sẽ nhướng mày: “Không muốn ngủ à?”
Lâm Tử Diên: “Không phải.”
Người đàn ông không nghe cô ngụy biện, triền miên với cô một trận, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ tự t4m nước lạnh.
Lúc này.
Lâm Tử Diên mở cửa ban công đi vào.
Bụng cô bây giờ đã hơi nhô lên nên lúc đi cũng hơi chậm chạp.
Người đàn ông mặc áo ngủ màu đen, trong tay còn cầm thêm áo khoác.
Thấy cô đi vào, anh tự nhiên đi đến bên cạnh cô, nói: “Buổi tối trời lạnh, mặc thêm một chút, đừng để bệnh.”
Lâm Tử Diên đi theo anh lên tầng hai, nói: “Em muốn đi t4m.”
Thẩm Tư Viễn thấy tâm trạng cô không tệ, tựa vào tường nhìn cô: “Nói chuyện thế nào rồi?”
Lâm Tử Diên: “Diệp Tử vẫn luôn thoải mái, chắc vài ngày nữa là vượt qua th0i.”
Thẩm Tư Viễn: “Tạ Tinh Văn còn nhỏ, vẫn phải rèn luyện một chút, chịu chút khổ trong chuyện t1nh cảm cũng có thể khiến cậu ta trưởng thành hơn.”
Lâm Tử Diên nhớ hồi trước mỗi lần Tạ Tinh Văn gặp Thẩm Tư Viễn đều trông vô cùng thù hận, nhịn không được cười ra tiếng.
Chắc đối với Tạ Tinh Văn, gặp phải Thẩm Tư Viễn đã là một kiểu rèn luyện.
Thấy Lâm Tử Diên định thay quần áo, Thẩm Tư Viễn nhẹ giọng nói: “Có cần anh giúp em không?”
Lâm Tử Diên dừng tay, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: “...Anh giúp em?”
Thẩm Tư Viễn liếc nhìn bụng cô, dửng dưng nói:
“Giờ bụng em hơi lớn rồi, chắc mình em cũng không tiện.”
Lâm Tử Diên âm thầm nghiến răng.
Cũng đâu đến mức không t4m rửa được.
“Không cần, tự em làm được.” Cô nhỏ giọng nói rồi đi vào phòng t4m.
Thẩm Tư Viễn nghe lời này của cô, chỉ tựa vào tường cười khẽ.
Dường như lời anh nói chỉ là cố ý dụ dỗ cô.
Lâm Tử Diên hơi không dám nhìn vào mắt anh.
Trong thời gian mang thai, hai người đương nhiên lý trí.
Chẳng qua Thẩm Tư Viễn mới t4m xong, mái tóc khô ráo thoải mái, cơ thể còn vương mùi hương, ngũ quan tinh xảo ưu việt, áo ngủ màu đen càng tôn lên làn da trắng nõn của anh.
Đối với cô, đúng là sắc đẹp luôn đứng đầu.
Lâm Tử Diên vào phòng t4m, t4m rửa được một lát, bỗng nghe ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
“Tử Diên.”
Lâm Tử Diên tắt vòi hoa sen hỏi: “Sao vậy?”
“Em quên mang mặt nạ vào rồi.”
Người đàn ông nhẹ giọng nói.
Lâm Tử Diên không quá để ý: “À, được, anh mang vào giúp em.”
Người ngoài cửa trầm mặc hai giây.
“Anh, được vào không?” Anh hỏi.
Lâm Tử Diên cảm thấy người đàn ông này đang cố ý rụt rè.
Cũng không phải anh chưa từng vào.
Hôm nay lại tỏ ra đàn ông giữ lễ.
Nhưng cô vẫn phối hợp làm một người vợ tốt, nhẹ giọng nói: “Được.”
“Vào đi.”
Người đàn ông mở cửa đi vào.
Hơi nước trong phòng t4m lượn lờ bao phủ trước mặt anh.
Anh đưa mặt nạ trong tay cho Lâm Tử Diên: “Là cái này à?”
Lâm Tử Diên cầm mặt nạ trong tay anh rồi mở vòi hoa sen, không cẩn thận làm áo ngủ của anh bị ướt.
Cô vội nói: “Xin lỗi, làm ướt anh rồi.”
Thẩm Tư Viễn cũng cúi đầu nhìn: “Làm sao đây?”
Cô chớp mắt, đang định nói gì đó.
Thẩm Tư Viễn lại trở tay đóng cửa phòng t4m lại, khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên, tao nhã nói: “Nếu đã vậy, anh không ngại t4m thêm lần nữa với vợ.”
Lâm Tử Diên: “...”
Có Thẩm Tư Viễn ở đây, lần t4m rửa này lâu lạ thường.
Lúc cô ra ngoài lần nữa, cả gương mặt đều đỏ ửng.
Lúc ở trong đó, tóc cô đã được Thẩm Tư Viễn lau khô, người đàn ông kia ra ngoài muộn hơn một chút, cầm điện thoại trả lời chút công việc rồi bật đèn ngủ tr3n đầu giường nói: “Tử Diên, nên đi ngủ rồi.”
Lâm Tử Diên gật đầu, chui vào trong chăn.
Không quá hai phút sau.
Đèn ngủ tr3n đầu giường bị tắt đi.
Cô cảm thấy người đàn ông bên cạnh cũng vào chăn.
Mùa đông, nhiệt độ cơ thể anh như lò sưởi, ôm rất thoải mái.
Lâm Tử Diên tự nhiên lăn vào trong lòng anh, hưởng thụ sự ấm áp.
Đôi tay dài của Thẩm Tư Viễn cô vào lòng, khẽ cắn lên vành tai cô, hỏi: “Lần trước bác sĩ nói thế nào?”
Lâm Tử Diên suýt nữa ngủ mất, mơ mơ màng màng hỏi: “Hả?”
Thẩm Tư Viễn trầm mặc, như đang tự đấu tranh tâm lý.
“Th0i.”
Anh bất đắc dĩ thở dài: “An toàn là tr3n hết.”
Lâm Tử Diên không buồn ngủ nữa, cô mỉm cười ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên cằm anh: “Thật không?”
Thẩm Tư Viễn vốn đang kiềm chế đến mức chỉ còn một tia lý trí, nghe câu này của cô xong liền áp cô xuống dưới người thân mật hôn một trận.
Lâm Tử Diên suýt thì không thở nổi, cố hít thở trong khoảng trống, than thở: “Anh cẩn thận một chút...”
Thẩm Tư Viễn khẽ cười: “Anh đương nhiên cẩn thận, chẳng qua em cố ý trêu chọc anh, anh cũng muốn trừng phạt em.”
Lâm Tử Diên còn muốn cãi lại, nhưng lại thấy mồm mép của mình không lại người đàn ông này.
Thẩm Tư Viễn nắm lấy cằm cô, chớp mắt, đôi mắt dịu dàng đa t1nh nhìn Lâm Tử Diên, khóe môi không khỏi khô khốc.
Một lúc sau, cô không nhịn được nữa, ngồi dậy:
“Không được.”
“Em sang bên cạnh ngủ.”
Đây cũng không phải lần đầu tiên, ngày nào Thẩm Tư Viễn cũng quyến rũ cô, sắc đẹp trước mặt, cô rất khó không lung lay.
Thẩm Tư Viễn bật đèn ngủ tr3n đầu giường, nhướng mày nhìn cô: “Sang bên cạnh làm gì?”
Lâm Tử Diên muốn lên án hành vi đốt lửa mà không dập lửa của anh, nhưng lại khó nói ra, chỉ nói: “Em đi thanh tịnh hai ngày đã.”
Đương nhiên Thẩm Tư Viễn không đồng ý, nhưng Lâm Tử Diên cũng không nghe anh.
Cô trực tiếp ôm chăn chạy sang phòng bên cạnh.
Không thể không nói, ngủ một mình một phòng cũng rất thoải mái.
Ít nhất không cần ngủ sớm dậy sớm.
Chiều nay cô đã ngủ rất nhiều, đương nhiên tối đến không buồn ngủ mà thức khuya chơi điện thoại, hôm sau dậy rất muộn.
Đợi lúc Thẩm Tư Viễn gõ cửa phòng cô, Lâm Tử Diên còn chưa tỉnh ngủ, mơ hồ nói: “Mấy giờ rồi?”
Thẩm Tư Viễn trực tiếp mở cửa đi vào, thấy cô vẫn đang ngủ say, trong lòng tự nhiên biết đêm qua cô làm gì.
Anh vỗ cô qua một lớp chăn, như đang dỗ trẻ con: “Ngủ một mình vui không?”
Lâm Tử Diên mắt nhắm mắt mở nhìn anh: “Cũng được.”
Thẩm Tư Viễn lại nhéo thịt mềm tr3n người cô, muốn dạy dỗ lại không nỡ, cuối cùng cười nói:
“Em vô tư thật đấy.”
Tuy Lâm Tử Diên vẫn chưa muốn rời giường, nhưng Thẩm Tư Viễn nhắc hôm nay phải qua chỗ Đoàn Mạn, cô đành đấu tranh ngồi dậy.
Tr3n đường đi, Lâm Tử Diên ngáp không ngừng.
Thẩm Tư Viễn nhìn qua, nói: “Rốt cuộc tối qua mấy giờ mới ngủ mà hôm nay buồn ngủ vậy?”
Lâm Tử Diên tựa lên vai anh ngủ một lúc, cuối cùng khi xe dừng lại, Thẩm Tư Viễn đánh thức cô, Lâm Tử Diên mới mờ mịt tỉnh dậy.
Xuống xe, người đàn ông ôm cô vào lòng, nhiệt độ tr3n người bao trùm lấy cô.
Ngày đông.
Thành phố đã đổ tuyết cũng lạnh hơn, không khí khô ráo tươi mát, nhẹ nhàng hà hơi một cái là thấy khói trắng.
Lúc vào trong chóp mũi Lâm Tử Diên hơi ửng hồng, Đoàn Mạn đưa cho cô một tách trà nóng, cười nói: “Lần này trông Tử Diên còn đẹp hơn.”
Thẩm Tư Viễn treo áo khoác lên giá áo ở bên cạnh, nhìn thấy tr3n cầu thang có một đứa nhóc mặc áo lông trắng đang ngồi thì giật mình, nói:
“Sao Nhất Nặc lại ở đây?”
Nhất Nặc là con út trong nhà chú ba của Thẩm Nhân, hôm nay người nhà đều có việc nên bị đưa đến chỗ Đoàn Mạn.
Đoàn Mạn: “Đứa nhỏ này thường xuyên đến chỗ mẹ, rất thân với mẹ, còn rất nghe lời, chỉ là hơi nhát gan.”
Nói xong, bà vẫy tay với Nhất Nặc, nói: “Nhất Nặc, lại đây chào ông Hai với bà Hai nào.”
Nhất Nặc cẩn thận nhìn sang, sau đó bước qua dưới ánh mắt cổ vũ của Đoàn Mạn.
Đứa nhỏ này trông rất xinh xắn, là kiểu bé trai thanh tú.
Nhưng chắc người nhà quản hơi nghiêm, trông cậu bé lúc nào cũng không tự tin, đến tiếng nói chuyện cũng rất nhỏ.
Đoàn Mạn biết tính Nhất Nặc, cười nói: “Thằng bé còn nhỏ, hơi thẹn thùng, Tử Diên con đừng để ý nhé.”
Lâm Tử Diên sáng mắt nhìn Nhất Nặc, nói:
“Không đâu, thằng bé rất đáng yêu ạ.”
Lúc Lâm Tử Diên nói câu này, Nhất Nặc nhìn sang, sau đó gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Dường như câu khích lệ của bà Hai khiến cậu bé tự tin hơn.
Thời gian trò chuyện sau đó, đứa nhỏ này vậy mà vẫn luôn ngồi bên cạnh Lâm Tử Diên.
Lâm Tử Diên đưa cho cậu bé một trái quýt, hỏi:
“Thích cái này không?”
Nhất Nặc gật đầu nhận lấy, còn lễ phép ngoan ngoãn đáp lại: “Cảm ơn bà Hai.”
Lâm Tử Diên rất có hảo cảm với đứa nhỏ này, thậm chí còn thầm chờ mong hình dáng con mình sau này.
Thẩm Tư Viễn thấy cô vô cùng yêu thích, bèn x04đầu Nhất Nặc, cố ý trêu cậu bé: “Sao cháu cứ ngồi cạnh vợ ông mãi thế?”
Nhất Nặc không dám nhìn vào mắt Thẩm Tư Viễn.
Chủ yếu là vì khí thế tr3n người ông Hai quá mạnh mẽ, bé nhỏ như vậy đương nhiên có hơi sợ.
Không như bà Hai, tr3n người thơm thơm mềm mềm, còn rất thích khen cậu.
Điều này khiến Nhất Nặc thấy rất an toàn nên càng thích ở cạnh cô hơn.
Mọi người đang định ăn cơm, dì giúp việc bỗng đi vào, có hơi khó xử nói với Đoàn Mạn: “Ông Vương đến rồi...”
Đoàn Mạn biến sắc.
Bà không nghĩ hôm nay ông ấy lại đến đây.
Nhưng bà đã nói với ông ấy rồi, hôm nay Thẩm Tư Viễn và vợ sẽ qua đây.
Sắc mặt Đoàn Mạn trở nên khó coi.
Thẩm Tư Viễn ở một bên lại bình tĩnh nói: “Mời ông Vương vào đi.”
Đoàn Mạn không dám tin nhìn Thẩm Tư Viễn.
Lúc trước Thẩm Tư Viễn từng bắt gặp Đoàn Mạn ăn cơm với Vương Duệ Quảng ở ngoài.
Lúc ấy Thẩm Tư Viễn cũng không nói gì, chỉ đơn giản tán gẫu vài câu với Đoàn Mạn.
Đoàn Mạn bày tỏ mình với ông ấy chỉ là bạn, sẽ không tiến thêm bước nữa, bởi vì bà biết phải luôn ưu tiên lợi ích của nhà họ Thẩm.
Hơn nữa đã tuổi này rồi, có lời ra tiếng vào cũng rất khó nghe.
Bà lo lắng cho Thẩm Tư Viễn.
Thật ra Thẩm Tư Viễn cũng không quan tâm những lời bà nói, chẳng qua đàn ông ở tuổi này, anh rất rõ trong lòng họ nghĩ gì.
Nhất là đàn ông tr3n thương trường, đã đến tuổi này không mấy ai có tâm tư đơn thuần.
Lúc trước anh cũng từng tiếp xúc với Vương Duệ Quảng, nhưng là quan hệ đối thủ một mất một còn.
Nhưng anh cũng không quá để ý chuyện này, làm ăn là làm ăn, cuộc sống là cuộc sống, cũng không thể lập lờ.
Cái anh để ý chính là người đàn ông kia có tốt với mẹ anh không.
Sau khi được Thẩm Tư Viễn đồng ý, dì giúp việc dẫn Vương Duệ Quảng vào.
Vương Duệ Quảng đã chuẩn bị kỹ, tr3n tay còn cầm theo quà, nở nụ cười hào hoa phong nhã, nói: “Nghe nói vợ cậu có thai, nên tôi đặc biệt mang theo chút quà đến.”
Thẩm Tư Viễn đứng dậy, vỗ vỗ vai ông ấy: “Chú Vương khách sáo rồi.”
Bây giờ không bàn chuyện làm ăn, luận về tuổi tác, Vương Duệ Quảng đương nhiên có vai vế lớn hơn anh.
Đoàn Mạn nhíu mày nói: “Ông tới đây làm gì?”
Vương Duệ Quảng: “Tôi...”
Thẩm Tư Viễn: “Mẹ, chú Vương cũng có lòng tốt mà.”
Đoàn Mạn thật sự không định tiến thêm một bước với Vương Duệ Quảng.
Vốn ngay từ đầu bà đã không muốn tiếp tục với ông ấy, nhưng Vương Duệ Quảng thật sự là một người nghiêm túc, hơn nữa đã đến tuổi này rồi, ai mà chẳng từng trải, chính vì từng trải nên mới th0ng suốt.
Đoàn Mạn tưởng suy nghĩ của bà cũng giống Vương Duệ Quảng, đều là người đã đi đến nửa cuộc đời, lẽ nào còn để ý chuyện danh phận? Nếu giống bọn trẻ thật thì quá ngây thơ.
Nhưng Vương Duệ Quảng lại rất bướng bỉnh.
Lúc trước thật ra ông ấy đã có tác đ0ng, ở phía Thẩm thị, ông ấy chủ đ0ng nhượng bộ, thậm chí còn cho Thẩm Tư Viễn chút lợi ích, chẳng qua Thẩm Tư Viễn không nhận, bởi vì anh nhận ra ý đồ của Vương Duệ Quảng.
Nhưng người như Vương Duệ Quảng đã làm được như vậy, cũng chứng minh trong lòng ông ấy có Đoàn Mạn.
Ông ấy cũng thấy tự xấu hổ, đến tuổi này rồi vốn không nên có suy nghĩ như vậy.
Nhưng khi người ta yêu thật rồi, dù bao nhiêu tuổi vẫn sẽ luôn bốc đồng.
Hôm nay trước khi đến ông ấy cũng đã rối rắm rất lâu, cuối cùng vẫn liều một phen, thế là đến.
Ông ấy biết, chắc chắn Đoàn Mạn sẽ tỏ thái độ.
Nhưng bây giờ ông ấy cũng không quan tâm thể diện nữa, chỉ muốn cho người nhà của bà biết là ông ấy nghiêm túc với bà.
Trong lúc ăn cơm, Lâm Tử Diên không khỏi đánh giá mọi người tr3n bàn ăn một lượt.
Không khí hơi vi diệu, người bình thường nhất vẫn là Nhất Nặc, ngoan ngoãn ăn đồ ăn trong chén của mình.
Lâm Tử Diên ho khan một tiếng rồi gắp thức ăn cho Nhất Nặc: “Cháu ăn nhiều một chút.”
Nhất Nặc gật đầu: “Vâng ạ.”
Đoàn Mạn đưa đũa cho Vương Duệ Quảng, tức giận nói: “Ăn nhanh đi, ăn xong thì về.”
Vương Duệ Quảng có hơi xấu hổ: “Bà nhìn bà xem, khó lắm tôi mới đến làm khách...”
Đoàn Mạn: “Tôi mời ông đến chắc?”
Thẩm Tư Viễn ở bên cạnh không nhịn được nhíu mày, cười nói: “Mẹ, đừng bắt nạt chú Vương nữa, mẹ xem chú ấy bị dọa thành thế nào rồi.”
Hôm nay Thẩm Tư Viễn có cái nhìn hoàn toàn mới về Vương Duệ Quảng.
Tr3n thương trường Vương Duệ Quảng cũng là một ông sếp có thủ đoạn, không ngờ ông ấy ở trước mặt mẹ anh lại biến thành một con cừu nhỏ, khiến người ta hơi th0ng cảm.
Sau khi ăn cơm xong, ba người lên lầu bàn công việc.
Lâm Tử Diên chơi với Nhất Nặc ở dưới lầu.
Nhất Nặc bỗng nhiên nghiêm túc nhìn cô nói: “Bà Hai, cháu có thể chơi với bà lâu hơn một chút không?”
Lâm Tử Diên nghiêng đầu nhìn cậu bé: “Cháu muốn chơi với bà sao?”
Nhất Nặc ngại ngùng nhỏ giọng nói: “Vâng, cháu thích bà.”
Cậu bé đã yêu cầu như vậy nên trước khi về, Lâm Tử Diên nói với Đoàn Mạn một tiếng, để Nhất Nặc theo cô về nhà một thời gian.
Lúc ấy Thẩm Tư Viễn không ý kiến gì, mãi đến khi về nhà, anh khoanh tay đứng tựa vào khung cửa, nhìn Lâm Tử Diên nhướng mày nói: “Chẳng nhẽ em định ở cùng thằng bé, rồi để anh một mình trong phòng trống?”
Lâm Tử Diên định thế thật, trẻ con ở một mình chắc chắn sẽ sợ hãi, làm bà Hai, cô không thể để thằng bé ở một mình được.
Lâm Tử Diên: “Vừa rồi thằng bé bảo em là nó sợ tối, không dám ở một mình.”
Thẩm Tư Viễn cúi đầu hỏi Nhất Nặc: “Cháu sợ à?”
Nhất Nặc thành thật gật đầu: “Sợ ạ.”
Thẩm Tư Viễn trầm mặc một lúc, sau đó bình tĩnh nói: “Đàn ông không nên sợ.”
Nhất Nặc đến bên cạnh Lâm Tử Diên, túm lấy góc áo cô, cố chấp nói: “Cháu muốn ngủ với bà Hai.”
Lâm Tử Diên không nhịn được bật cười.
Trong mắt Thẩm Tư Viễn cũng mang theo ý cười:
“Chuyện này cháu phải hỏi ông, ông cho phép mới được.”
Cậu bé hồn nhiên nhìn anh: “Tại sao ạ?”
Thẩm Tư Viễn: “Bởi vì cô ấy là vợ ông, phải ngủ với ông.”
Lúc này Nhất Nặc lại học một biết ba, nghiêm túc nói: “Ông cũng là đàn ông, tại sao không ngủ một mình?”
Câu này hỏi trúng Thẩm Tư Viễn.
Anh giao quyền quyết định cho Lâm Tử Diên.
Đương nhiên Lâm Tử Diên chọn Nhất Nặc, nhưng trước khi đi vẫn nhân lúc đứa nhỏ không chú ý lén hôn Thẩm Tư Viễn, xem như bù đắp nho nhỏ: “Sao anh lại ghen với trẻ con thế?”
“Mấy ngày tới anh ngủ một mình đi.”
Lúc này hai người không nên ngủ cùng nhau, củi khô lửa bốc, ở cùng nhau rất dễ cọ ra lửa.
Mà cậu bé Nhất Nặc này ngoan ngoãn thật thà, Lâm Tử Diên rất thích cậu bé, chuẩn bị kể chuyện trước khi ngủ cho bé.
Trước khi ngủ, Nhất Nặc t4m rửa sạch sẽ, nhìn phần bụng hơi nhô lên của Lâm Tử Diên tò mò hỏi: “Bà Hai, bà mang thai em bé ạ?”
“Đúng vậy.”
Lâm Tử Diên sờ sờ bụng: “Không lâu nữa là cháu được gặp em bé rồi.”
Nhất Nặc tò mò ghé đầu lại gần bụng cô nghe thử: “Hình như không có đ0ng tĩnh gì cả.”
Lâm Tử Diên: “Thế à? Cháu cẩn thận nghe lại xem.”
Nhất Nặc đang định nghiêm túc nghe lại thì cửa bỗng mở ra.
Thẩm Tư Viễn mang hai ly sữa ấm vào, nói với Nhất Nặc: “Lại đây uống sữa.”
Nhất Nặc lập tức chạy đến, lễ phép nói: “Cảm ơn ông Hai.”
Thẩm Tư Viễn cười, x04đầu cậu bé: “Ông có tốt với cháu không?”
Nhất Nặc suy nghĩ một chút rồi gật đầu đáp: “Tốt ạ.”
Thẩm Tư Viễn: “Rất ngoan, chút nữa thưởng cho cháu.”
Nhất Nặc tò mò hỏi: “Thưởng cái gì ạ?”
Thẩm Tư Viễn nhìn lên giường, nhẹ giọng nói:
“Ông ngủ với cháu.”
Lâm Tử Diên: “...”
Cô giương mắt nhìn anh ngủ cạnh mình, còn đưa gối cho cô, nói: “Trẻ con lúc ngủ không biết nặng nhẹ, em qua phòng bên kia ngủ đi, anh chăm sóc thằng bé cho, yên tâm.”
Lâm Tử Diên cũng yên tâm với Thẩm Tư Viễn.
Người đàn ông dịu dàng cẩn thận này đúng là người bình thường không thể so sánh.
Nhưng trông Nhất Nặc lại hơi thất vọng, gương mặt nhỏ cúi gằm, hiển nhiên không hài lòng với chuyện ngủ cùng Thẩm Tư Viễn.
Thẩm Tư Viễn đương nhiên nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu bé: “Cháu không hài lòng à?”
Nhất Nặc cẩn thận rụt đầu lại: “Không có.”
Nhất Nặc ở lại mấy ngày, trong nhà cũng có sức sống hơn.
Chẳng qua...
Trẻ con ở đây dù sao cũng không tiện, cho nên mấy ngày này hai người cũng không thể thân thiết.
Sáng sớm, Nhất Nặc còn chưa rời giường, Lâm Tử Diên tiễn Thẩm Tư Viễn đi làm.
Cô giúp anh sửa lại cà vạt, nói: “Hôm nay nhiệt độ giảm, anh mặc nhiều một chút.”
Thẩm Tư Viễn nắm tay cô, giữ trong lòng bàn tay vuốt v3.
“Sao lạnh vậy?”
Lâm Tử Diên: “Chắc là vì vừa đụng nước lạnh, chút nữa sẽ đỡ th0i.”
Thẩm Tư Viễn hơi nhếch mày: “Tiễn anh vậy th0i à?”
Lâm Tử Diên nhìn anh, sau đó hôn lên mặt anh, nói: “Hôn chào buổi sáng.”
Thẩm Tư Viễn cũng không thỏa mãn với nụ hôn này, một tay giữ lấy thắt lưng của cô, sau đó đặt cô lên sô pha hôn.
Lúc ấy Lâm Tử Diên cũng không phản kháng, kết quả lại liếc thấy...
Nhất Nặc đứng ở đầu cầu thang vẫn còn ngái ngủ nhìn xuống.
Cô hoảng sợ, tỉnh hết cả người.
Cô vỗ lên vai Thẩm Tư Viễn, ý bảo Nhất Nặc đang ở đây, đỏ mặt nói: “Mau ngồi dậy, Nhất Nặc đang ở đây.”
Thẩm Tư Viễn còn tưởng cô cố ý, dù sao hai ngày nay cũng lấy không ít lý do, anh bắt lấy cổ tay Lâm Tử Diên, không hôn nữa mà trêu cô:
“Còn gạt anh, hửm?”
Lâm Tử Diên giãy dụa, nhưng đứa nhỏ tr3n cầu thang đã bị dọa rồi.
Cậu bé còn nghĩ ông Hai đang bắt nạt bà Hai, gương mặt nhỏ bạnh ra, sau đó bật khóc.
Tiếng khóc này khiến hai người tr3n sô pha tỉnh mộng.
Thẩm Tư Viễn đứng dậy, nhíu mày nhìn về phía kia, một tay đút túi hỏi: “Cháu khóc cái gì?”
Vừa dứt lời, Nhất Nặc còn khóc lớn hơn.
Cậu bé vốn rất sợ Thẩm Tư Viễn, bây giờ hình tượng của ông Hai càng thêm đáng sợ.
Cho nên, rất lâu về sau, ở nhà họ Thẩm còn lưu truyền một câu chuyện thú vị.
Trẻ con trong nhà sau khi về vẫn luôn nói ông Hai bắt nạt bà Hai, cẩn thận hỏi lại thì vẫn không ra lý do.
Trong một lần tụ tập, Thẩm Tư Viễn bất đắc dĩ giải thích, chỉ là không cẩn thận để thằng bé thấy hai người đùa giỡn.
Lời nói này khiến mọi người đều cười.
Trong lúc Lâm Tử Diên mang thai, Thẩm Tư Viễn chính là người chăm sóc cô cẩn thận nhất.
Tuy người đàn ông săn sóc chu đáo, nhưng đôi khi cũng có lúc không khống chế được.
Lâm Tử Diên nhận được điện thoại của Lâm Vĩ Diệp nói muốn cô về nhà ở một thời gian, Lâm Tử Diên suy nghĩ rồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà ở hai ngày.
Ban đầu Thẩm Tư Viễn không ý kiến gì, nhưng buổi tối anh nhắn tin nói mình ra ngoài xã giao, chắc sẽ về muộn một chút.
Lâm Tử Diên chỉ nghĩ anh sẽ uống say nên khuyên anh uống ít một chút.
Kết quả người đàn ông này uống rượu xong lại chạy thẳng đến nhà họ Lâm.
Lâm Tử Diên không muốn kinh đ0ng hai người tr3n lầu, nhẹ chân đi xuống lầu.
Cô thấy người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngồi tr3n sô pha phòng khách, cà vạt hơi nới lỏng, khi nghiêng đầu nhìn cô, trong đôi mắt mang theo tia dịu dàng.
Lâm Tử Diên đi đến bên cạnh anh, hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Thẩm Tư Viễn ôm lấy cô, thuận tiện sờ lên bụng cô: “Đứa nhỏ này không rời em nửa bước, giờ anh cũng bị nó cho ra rìa, đến vợ cũng không thể ngủ với anh.”
Giọng anh không giấu được bất mãn, nhưng nhiều hơn là sự yêu chiều.
Anh nhìn Lâm Tử Diên, lại không nhịn được nói:
“Hôm nay anh uống chút rượu, em không ghét bỏ mùi tr3n người anh chứ?”
Lâm Tử Diên không thấy mùi tr3n người anh khó chịu, ngược lại, mùi hương tr3n người Thẩm Tư Viễn vẫn luôn rất hấp dẫn cô.
Nghĩ lại cũng thật kỳ diệu, hóa ra khi yêu một người là yêu luôn cả mùi hương tr3n người anh.
Lâm Tử Diên: “Anh uống bao nhiêu rồi?”
Thẩm Tư Viễn bất đắc dĩ x04ấn đường: “Hơi nhiều, nhưng không sao, vẫn có thể chăm sóc em.”
Lâm Tử Diên nghĩ một chút rồi đột nhiên hỏi:
“Thẩm Tư Viễn.”
“Ừ?”
Người đàn ông nâng mắt lên nhìn cô.
Lâm Tử Diên sờ lên bụng mình, sau đó chớp mắt nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Bé cưng trong bụng đói rồi.”
Khẩu vị của phụ nữ mang thai vốn kỳ quái.
Tối nay cô vốn ăn không nhiều, nghĩ ngủ sớm một chút là được.
Kết quả Thẩm Tư Viễn quấy rầy như vậy, giờ bụng cô kêu ục ục, xem ra bé con trong bụng kháng nghị rồi.
Thẩm Tư Viễn nghe thấy vậy, lập tức đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Người đàn ông sải đôi chân dài, ngón tay xắn tay áo sơ mi lên, trực tiếp mở tủ lạnh ra hỏi: “Anh làm bữa khuya cho em.”
“Muốn ăn gì?”
- -----oOo------.