Chương 14
SƯ HUYNH ĐỪNG TRÊU TA
Edit: Yunchan
***
Sau trận náo loạn này, các đệ tử bày sạp đều thu lại tâm tư làm thịt người gà mờ.
Hàn Ngâm dạo vòng qua từng sạp, phát hiện ở đây bán phần lớn là các loại bùa, khí cụ, sách đạo và đan hoàn. Ngoài ra cũng có bán linh thảo linh quả, linh châu linh thạch, thậm chí còn bán các loại linh thú sủng thú, hạt giống hoa cỏ và đồ dùng phàm tục, không biết bao nhiêu mà kể.
Cô cũng chẳng hứng thú lắm với những thứ còn lại, mặc dù nhìn thì thích đó, nhưng nhớ tới lời của Phương Dữ nói lúc nãy thì bèn từ bỏ ý định mua trong đầu, chỉ dừng lại ở trước một sạp bán hạt giống hoa cỏ.
"Có giống hoa cỏ nào dễ trồng mà không cần chăm tỉ mỉ không?"
Lạc Vân Khanh đã nhắc nhở cô, không nên hao tốn sức lực vào việc trồng hoa cỏ, nhưng cô lại thấy hai mảnh đất ở hậu viện bỏ không như vậy, chẳng những xấu xí mà còn rất lãng phí. Dù sao hoa cỏ sinh trưởng cũng phải mất thời gian, chi bằng chọn đại một loại để trồng, lỡ đâu sau này cần thì cũng có sẵn, không tới mức phải rối tung lên.
Bán hạt giống hoa cỏ là một nữ đệ tử, cô hỏi lại Hàn Ngâm: "Tiểu sư huynh muốn trồng loại hoa cỏ thông thường hay là linh hoa linh thảo?"
Hàn Ngâm giật giật khóe miệng: "Linh hoa linh thảo."
Cô luôn rất thực tế, không có tâm trạng trồng mấy loại hoa cỏ phổ thông để ngắm cho vui đâu!
Nữ đệ tử cười, chỉ mấy thứ cho cô xem: "Kim Diệp hoa và Đế Linh thảo này, đa phần khi luyện đan dược đều dùng tới, trồng cũng không khó, còn cả Lôi Tâm liên này, Huyền Băng trúc này, Phong Vụ thảo này."
Toán là tên thực vật chưa từng nghe bao giờ.
Hàn Ngâm chỉ quan tâm tới một vấn đề: "Trồng xuống rồi tưới ít nước là xong sao?"
"Đúng thế, nếu trồng theo phương thức ngũ hành sinh khắc, rồi dùng loại pháp thuật thích hợp để thúc giục sinh trưởng, đại khái gần mười năm là có thể mang đi luyện đan."
Hàn Ngâm kinh ngạc: "Mười năm!"
"Là gần mười năm."
Tám chín năm cũng quá lắm rồi!
"Có giống nào trồng hai ba năm là có thể dùng rồi không?"
Nữ đệ tử nghĩ ngợi một lát: "Có Thanh Sương thảo, và mầm Thổ Chi, nhưng mấy loại đó cũng phải trồng cỡ năm sáu năm mới được. Linh hoa linh thảo nào cũng giống nhau cả, giống càng cao tuổi, thì linh hiệu của nó càng cao, ngay cả cỏ linh chi của phàm tục, cũng đâu phải trưởng thành trong thời gian ngắn."
Hàn Ngâm xám xịt: "Ờ, chỗ cô có bán mấy loại như dưa xanh, cải trắng, bầu bí không, ta trồng mấy thứ đó."
Ít nhất còn có thể hái xuống bổ ra ăn!
Nữ đệ tử che miệng phì cười: "Tiểu sư huynh đừng trêu ta mà."
Hàn Ngâm càng đen mặt hơn: "Ta nghiêm túc!"
Cô vừa nói xong, nữ đệ tử kia đã cười đến nỗi ngã sấp ngã ngửa, thật lâu sau mới chùi nước mắt nói: "Dưa xanh cải trắng này nọ thì không có, còn hạt bầu thì có một ít."
Nói đoạn cầm một bao đưa cho cô: "Cái này chẳng bao nhiêu tiền, ta tặng cho tiểu sư huynh đó."
Hàn Ngâm nhận lấy với cái mặt đau khổ: "Đa tạ đa tạ."
Thế nhưng bây giờ đã khác xưa, cô không phải là người nghèo không một xu dính túi nữa, tội gì phải chiếm lợi của người ta. Cho nên cô bỏ ra mười viên Tinh linh thạch, mua thêm hai túi Tinh Tinh thảo và Vân Mộng hoa.
Hai giống hoa cỏ này không có tác dụng gì, cô chỉ mua vì thấy thú vị thôi.
Mầm Tinh Tinh thảo rơi xuống đất là sinh trưởng được ngay, chưa đầy hai ngày là có thể mọc lan cả vùng, quan trọng nhất là mầm cỏ này sẽ phát sáng trong đêm, nhìn từ xa xa giống như thiên hà đầy sao, lung linh khôn kể.
Về phần Vân Mộng hoa, hoa này lớn chậm hơn Tinh Tinh thảo một chút, nhưng chỉ trong hai ba tháng là có thể trưởng thành. Vào ban đêm nó sẽ xếp lá lại, tới ban ngày thì xòe ra, giữa nhị hoa còn có thể phun ra khói mây, quấn quanh hành lang, men theo thềm đá, một lúc lâu vẫn không tan.
Cất hạt giống hoa cỏ vừa mua cẩn thận rồi, Hàn Ngâm bèn quay đầu nhòm ngó chung quanh, phát hiện Phương Dữ đang đứng ở đằng kia hoa tay múa chân, trò chuyện cực kỳ say sưa, cô quyết định không quấy rầy hắn, đi dạo tiếp.
Có một đệ tử bán thú cưng bắt chuyện với cô: "Tiểu sư huynh, ngươi mua Tinh Tinh thảo rồi, thì mua luôn hai con thỏ đi."
Hàn Ngâm khó hiểu: "Tại sao?"
"Tinh Tinh thảo gặp gió là lớn, mua hai con thỏ ăn cỏ, ngươi có thể tiết kiệm được thời gian làm cỏ."
Vậy á!
Hàn Ngâm thấy trên sạp của hắn có đặt một cái lồng thỏ, nhưng màu lông lốm đốm không tinh khiết, cặp mắt thỏ trừng người ta cũng dữ dằn, chẳng giống thú cưng để nuôi chơi tí nào, mà y hệt con thỏ hoang bắt bừa trên núi.
Không tồi không tồi! Cô thích!
Không phải vì thích dã tính của con thỏ, mà cô nghĩ lúc đêm khuya thanh vắng lỡ có đói bụng, bắt thỏ nhóm lửa, quay lên ăn cũng đỡ đói...
"Bán thế nào?"
"Không giấu tiểu sư huynh, đây đều là thỏ rừng không có linh tính, một lồng năm con, tiểu sư huynh chỉ cần bỏ năm viên Tinh linh thạch là mua được rồi."
Hàn Ngâm đang cúi đầu đếm Tinh linh thạch, bỗng nhiên một cái tay từ đâu duỗi tới, thảy năm viên Tinh linh thạch tới trước mặt đệ tử kia, sau đó xách lồng thỏ bỏ đi.
"Ế, lồng thỏ này là ta mua trước mà." Cô vội vàng quay lại cản đường, ai dè đập vào mắt trước tiên là miếng ngọc bội đen, tới khi ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt cười lười biếng, cô mới bối rối nói: "Mộ... Mộ sư thúc..."
Mộ Thập Tam liếc thoáng qua cô: "Không tệ, Lệ sư huynh lại phá bỏ lời thề để thu đồ đệ."
Hắn nói xong thì xoay người định đi.
Hàn Ngâm còn nhớ thương cái lồng thỏ, bèn cười gượng hỏi: "Sư thúc mua nhiều thỏ như vậy làm gì?"
Nếu như không có công dụng to tát gì, thì bỏ lại cho cô hai con đi.
Mộ Thập Tam không quay đầu lại, chỉ nói một chữ: "Ăn."
Hàn Ngâm mở mắt trừng trừng nhìn hắn đi ra ngoài, quay đầu hỏi: "Không phải trên núi đều ích cốc hết sao?"
Hắn còn nói rõ ra là muốn ăn thịt thỏ!
Vài đệ tử ở chung quanh trông thấy màn này thì chỉ cười chứ không đáp, lúc này Lưu Duyên ở sạp bên kia xáp lại, nói nhỏ: "Tiểu sư huynh mới lên núi nên chưa biết đó thôi, Mộ sư thúc... ờ, đệ tử Cửu Huyền ai cũng biết, ngài ấy luôn ăn ngon ngủ kỹ lười tu luyện..."
Hàn Ngâm vẫn chưa quên lời Tống Việt cảnh cáo sư phụ cô tối qua, chưa kể có vị sư huynh khó chịu Lạc Vân Khanh làm tấm gương trước mắt, khiến cô cảm thấy Cửu Huyền phái đốc thúc các đệ tử tu luyện rất nghiêm khắc, bởi vậy càng khó hiểu hơn: "Nhưng hắn còn trẻ như vậy, sao lại leo lên tới hàng sư thúc được?"
Đơn giản là cô không hiểu nổi, trong lời nói chẳng có ác ý gì, nhưng những người khác nghe thấy lại chợt im bặt.
Một lát sau mới có người hừ một tiếng: "Chẳng phải do số hắn may à."
"Đúng thế, nghe nói là do Giang chân nhân đích thân dẫn hắn về, nói hắn thiên tư tuyệt đỉnh, tương lai nhất định sẽ nằm trong Cửu Huyền tứ tú, thế nên mới nhận hắn làm đệ tử quan môn. Vậy mà ngần ấy năm, trừ ăn ăn ngủ ngủ ra, thì chả thấy hắn có tu vi hay thành tích vượt trội gì, tới khi Giang chân nhân về cõi tiên thì chẳng còn ai quản lý hắn nữa."
Hàn Ngâm mở to mắt: "Về cõi tiên! Giang chân nhân đã phi thân thành tiên rồi á?"
Hự, vừa nghe câu này, mọi người lại nín thinh lần hai.
Hàn Ngâm lí nhí nói: "Ta nói sai sao?"
Bấy giờ Lưu Duyên mới lên tiếng giải thích: "Ý nghĩa về cõi tiên ở chỗ chúng ta cũng không khác giới phàm tục mấy, Giang chân nhân không phải phi thân thành tiên, mà là thọ nguyên đã tận, chưa phá được cảnh giới Tọa Vong, ờ... à nên về cõi tiên..."
Hóa ra là ngủm!
Hàn Ngâm chợt cảm thấy mất hứng, xem ra tu tiên cũng chưa chắc trường sinh, chả trách Lạc Vân Khanh nói là gian nan kham khổ.
Loại suy sụp tinh thần này là tối kỵ của người tu luyện, một khi sinh ra ý nghĩ thoái chí nản lòng, thì tu vi có khả năng sẽ không tiến mà còn lùi. May mà lúc này cô chưa bắt đầu tu luyện, huống hồ với bản tính lạc quan cởi mở của cô, ý nghĩ này chỉ đảo nhanh qua trong lòng cô đã biến đổi thành một hình thái khác.
Người khác tu không thành, cũng đâu chứng tỏ cô cũng tu không thành, hơn nữa nghĩ nhiều như vậy làm quái gì, cho dù tu không được, cô cũng có thể sống lâu hơn người bình thường rồi, tính sao cũng thấy khoản đầu tư này không lỗ!
~ Hết chương 14 ~