Chương 16
VÔ SỈ
Edit: Yunchan
***
Quãng thời gian sau đó, Hàn Ngâm luôn bề bộn nhiều chuyện.
Đầu tiên cô đã hỏi thăm Phương Dữ, biết cách thức tu luyện của mình không sai, bèn quấy lấy hắn ba bốn ngày liền, hỏi hết toàn bộ số tâm pháp còn lại. Đây không phải do cô nóng lòng đạt thành, mà là muốn mượn cơ hội này để học thêm ít chữ.
Sau đó vào mỗi sáng sớm cô sẽ nhẩm lại số chữ mới này nhiều lần, cho tới khi kiểu chữ và ý nghĩa đều thuộc nằm lòng, còn ban đêm thì lục giá sách, tìm một hai quyển sách đơn giản đọc qua một lần mới lên giường nghỉ ngơi. Số thời gian còn lại trong ngày, tất nhiên là dùng để ngồi tu luyện, mỗi lần ngồi xuống là mấy canh giờ không nhúc nhích.
Bản thân có thiên phú tu tiên hay không, cô không rõ lắm, nhưng cô biết mình có nghị lực, bởi vậy chừng mười ngày sau, rốt cuộc cô đã nhận ra sự tồn tại của luồng linh khí trong truyền thuyết đó, thế là vội vã đưa linh khí vào trong cơ thể dựa theo tâm pháp, sau khi dẫn đi khắp kinh lạc và huyệt mạch, thì tích trữ lại trong đan điền.
Quá trình tu luyện nói thì đơn giản, nhưng làm thì thật khó, một luồng linh khí như có như không, cô phải tốn cả một ngày mới thu về cho mình sử dụng được. Chẳng qua sau khi nắm bắt được nguyên lý, suy ra một ít kinh nghiệm và bí quyết để cảm nhận và tích trữ linh khí xong, tốc độ tu luyện của cô cũng nhanh lên rất nhiều. Chưa đầy hai tháng, luồng linh khí tán loạn trong đan điền lúc đầu đã có thể tụ lại, mặc dù chỉ nhỏ như hạt gạo, nhưng cũng ngưng tụ mà không tán, chậm rãi lưu chuyển theo hơi thở của cô.
Tục ngữ có câu một ngày trên trời bằng một năm ở nhân gian.
Hàn Ngâm vốn cho rằng câu này chỉ là thổi phồng, nhưng đến khi bản thân tu luyện mới biết, nhìn thì như ngồi ỳ ra đó mấy tháng dài dằng dặc, vô cùng nhàm chán, nhưng sau khi tiến vào cảnh giới, lại cảm giác chỉ trong nháy mắt.
Nếu như hôm nay Phương Dữ không tới tìm cô, thì có khả năng cô còn muốn mắt nhắm mắt mở tu luyện tiếp mà chẳng biết thời gian là gì.
Đương nhiên, Phương Dữ là kiểu người vĩnh viễn không biết gõ cửa, cứ thế mà vác theo bộ mặt mừng rỡ nằm bò lên bệ cửa sổ của cô, may mà lúc này cô không làm mấy chuyện riêng tư đại loại như thay y phục, cô chỉ nhìn hắn chằm chằm mấy giây, sau đó rất bình tĩnh hỏi: "Phương sư huynh, gặp chuyện tốt gì à?"
Phương Dữ hưng phấn nói: "Sư phụ xuống núi!"
Hàn Ngâm sửng sốt: "Xuống làm gì?"
"Chẳng phải vẫn chưa tìm được Tô Tinh Trầm sao, chưởng môn bảo người đi giúp một tay."
Hàn Ngâm hơi nhướng mày, tuy không biết rốt cuộc thì Tô Tinh Trần đã trộm chí bảo gì của sư môn, nhưng nhìn thái độ tìm người ráo riết của Cửu Huyền, thì nhất định chí bảo này rất quan trọng.
Phương Dữ nhảy qua cửa sổ, vỗ tay nói: "Không nói chuyện này nữa, ta sắp chạy tới Tẩy Tâm Nhai gặp Lạc sư huynh, sang đây hỏi ngươi một tiếng, ngươi có đi không?"