Tham Tiền Tiên Khiếu (quyển 1) - Hòa Tảo

Chương 164

Núi xanh còn đó

Edit: Yunchan

***

Không kịp nữa rồi, tất cả đã như tên lên cung, không bắn không được.

Mắt thấy bầu trời xa xăm dần rút đi màu đỏ sẫm, lôi điện cũng thưa dần và mất di uy lực, Hoa Lộng Ảnh lại có vẻ lạnh lùng trầm tĩnh được ăn cả ngã về không.

Nói sao đi nữa, hắn vẫn đang chiếm thế thượng phong.

Nghe nói lúc lôi tâm thăng tiên kiếp bổ xuống chẳng những uy lực khủng khiếp, mà còn khiến người ta đau thấu xương tủy. Cơn đau này sẽ dai dẳng một quãng thời gian rất dài, cần tiêu hao linh lực để chống chọi. Dưới tình huống đó, một trăm ma vệ hắn mang theo tuy tổn hao một ít nguyên khí thì cũng mạnh hơn một Mộ Thập Tam mới vượt qua thăng tiên kiếp chỉ còn một hơi sức sống, nói chi trong tay hắn còn có con tin Hàn Ngâm. Có vẻ lúc trước hắn quá hưng phấn khẩn trương, nên mới tự làm bản thân bất an nôn nóng. Trên thực tế không cần phải như thế, Mộ Thập Tam không có khả năng để chơi trò gì cả!

Hoa Lộng Ảnh nhếch mép, ánh mắt quay lại với vẻ dịu dàng.

Hắn ngồi vào ghế một cách thản nhiên, tay cầm bình châm trà rất vững chãi, đoạn hắn đẩy chén đến trước mặt Hàn Ngâm, dịu giọng hỏi cô: "Gặp được Mộ Thập Tam, ngươi rất vui sao?"

Hàn Ngâm nhìn đám ma vệ thoáng cái đã lướt tới chung quanh mình, bày trận pháp chuẩn bị ngăn địch, ánh mắt cô lóe lên, thế nhưng tay bưng chén vẫn rất chắc chắn, thậm chí còn mỉm cười: "Nhờ phúc của ngươi, chẳng những có thể nhìn thấy chàng mà sau này còn có thể mặc áo chỉ cần giang tay, cơm tới chỉ cần há mồm."

Câu này lọt vào tai ma vệ, khiến khóe miệng họ co giật.

Màu mắt Hoa Lộng Ảnh sậm lại, cười khẽ: "Ngươi không cần phải cám ơn ta."

Quỷ mới cám ơn ngươi!

Hàn Ngâm bĩu môi xoay mặt đi, nét mặt chán ghét, trong khi bên môi lại hiện lên nụ cười như có như không.

Trên bầu trời đằng xa chẳng mấy chốc đã mây tan lôi diệt, hiện lên hào quang lấp lánh, lót dưới nó là màu trời xanh tím, lam khói, vàng sẫm, đỏ thẫm và bích lục. Huyền ảo mê ly như tất cả màu sắc được trộn lẫn vào nhau trong bảng pha màu.

Chốc lát sau, một tia linh quang bắn thẳng lên chín tầng mây, trong trời đất hiện lên một cảnh tượng kỳ ảo lung linh, với mây lành và quầng sáng lấp lánh.

Sắc mặt Hàn Ngâm rạng rỡ hẳn lên, cô biết Mộ Thập Tam đã vượt qua thăng tiên kiếp bình an, trái tim luôn lơ lửng trong lòng cuối cùng đã rơi về lồng ngực một cách vững vàng.

Trên đời có một câu rất hay...

Giữ được núi xanh, sợ gì thiếu củi đốt.

Chỉ cần hai người họ đều sống bình an thì chuyện xui xẻo nhất thời không có gì quan trọng, vì luôn có cơ hội xoay chuyển tình thế đổ cái xui cho kẻ khác!

Hoa Lộng Ảnh nhìn thoáng qua nét mặt vui mừng của cô mà vô cùng khinh bỉ, nhưng bây giờ hắn không muốn phân tâm nên không nói gì, chỉ ngắm nghía bình sứ trong tay với ánh mắt tư lự, trong lòng tưởng tượng cảnh Mộ Thập Tam nuốt Xích Huyết Bích Nguyệt đan này vô số lần.

Phải, viên Xích Huyết Bích Nguyệt đan này, bên trong nó có chứa một con Bích Nguyệt ma trùng.

Trùng này không độc, là loài lưỡng tính, và có một tập tính hết sức kỳ lạ. Bình thường nó sẽ ngủ đông, chỉ tới đêm trăng tròn mới tỉnh dậy để ăn uống, bất kể bên cạnh có vật gì, chỉ cần gặm được thì nó đều xơi tái. Song nó ưa nhất chính là máu của người hoặc thú, hơn nữa còn phải chui vào trong huyết mạch của người hoặc thú mới đẻ trứng được.

Bích Nguyệt có thể sinh được vạn trứng nội trong một đêm. Người hoặc thú bị nó ký sinh trong một tháng chẳng có bất thường gì, cũng không có cảm giác khó chịu nào. Nhưng vừa tới đêm trăng tròn, trứng trùng được ấp nở trong máu, ấu trùng sẽ phá trứng thoát ra, uống máu, cắn tim xé phổi, ngấu nghiến tới kỳ sạch mới tuôn ra khỏi thân ký chủ như dòng suối, tỏa ra các nơi tìm chỗ ngủ đông, lặp lại một chu kỳ tuần hoàn mới.

Đây là loại ma trùng tà ác tột cùng, may mà chỉ sinh trưởng ở vùng có sát khí nồng nặc nhất, hơn nữa tập tính một tháng ăn một lần khiến chúng không sinh sôi nảy nở lan tràn như cỏ dại. Nhưng dù vậy, sự tồn tại của nó vẫn là nỗi ám ảnh của mọi người Ma môn mỗi khi nhắc tới, vì bị Bích Nguyệt ký thể là một trong những hình pháp tàn khốc và đẫm máu nhất trên thế gian này.

Hoa Lộng Ảnh tàn nhẫn trời sinh, đương nhiên rất hứng thú với loại ma trùng này. Hắn tốn không ít thời gian, hy sinh không biết bao nhiêu mạng người mới tìm được loại dược vật khắc chế Bích Nguyệt, sau đó luyện một con thành cổ, giấu trong đan hoàn. Người uống đan hoàn này vào từ đó trở đi chỉ có thể nghe theo lệnh hắn, bằng không hậu quả sẽ không tài nào tưởng tượng nổi.

Đáng tiếc cái giá luyện loại cổ này quá lớn, chưa kể tỷ lệ thành công quá nhỏ, nên trong tay hắn chỉ có một viên, không thì hắn đã nghĩ hết mọi cách để nhét cho Mật Hạt Nhi một viên, để xem cô ta trúng chiêu rồi còn dám dùng ánh mắt dung tục để nhìn hắn nữa không!

Hoa Lộng Ảnh siết chặt bình sứ trong tay, đợi thêm giây lát, bắt đầu nhíu mày mất kiên nhẫn: "Sao còn chưa tới!"

Giữ vững nguyên tắc tận dụng hết mọi thời cơ để làm rối óc Hoa Lộng Ảnh, Hàn Ngâm cũng bắt đầu mặt ủ mày ê, nhấp nha nhấp nhổm.

Cô u buồn nói: "Mộ Thập Tam không biết ta ở đâu, chắc còn đang chờ ta ở chỗ độ kiếp rồi."

"Đừng hòng gạt ta, ngươi nghĩ ta không biết sao? Các ngươi đã hẹn gặp nhau ở chỗ này từ trước." Hoa Lộng Ảnh hừ nhẹ: "Huống hồ dù hắn không biết, con cá chạch kia cũng sẽ nói cho hắn biết, không thì tại sao ta lại cho nó trốn dễ như vậy chứ."

Tên này làm việc quả nhiên chu đáo, hơn nữa còn đủ ác!

"A, vậy tại sao chàng vẫn chưa tới nữa?" Hàn Ngâm cực kỳ phối hợp, hoảng hốt ra mặt, trong mắt còn nhanh chóng ánh lên lệ quang: "Có khi nào chàng độ kiếp xong thân thể quá suy yếu, ngất xỉu luôn rồi không?"

Hoa Lộng Ảnh nhíu mày liếc Hàn Ngâm, trong khi hắn vẫn còn trầm ngâm thì cô đã khóc toáng lên: "Ta biết rồi! Nhất định là đám tiên môn đó không chịu tha cho chàng, xếp đặt mai phục ở gần đó, chàng độ kiếp xong thì hạ độc thủ mất rồi!"

Chết tiệt, khả năng này có thể xảy ra!

Ban đầu hắn tính toán rất kỹ càng, định hai hôm nay sẽ dẫn ma vệ đi lục soát quanh khu vực tiên kiếp, nếu phát hiện ra tiên môn mai phục, thì sẽ dùng chiêu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng để trừ khử bọn chúng. Nhưng mấy hôm nay bị Hàn Ngâm đòi hết thứ này tới thứ nọ, khiến hắn rối trí mà quên bẵng mất chuyện này.

Sắc mặt Hoa Lộng Ảnh âm tình bất định.

Hàn Ngâm thì khóc càng dữ hơn: "Ngươi nhanh nhanh đi cứu chàng đi, cố gắng chắc còn cứu kịp đó!"

Hoa Lộng Ảnh liếc xéo cô, dường như đang đoán xem cô có đang che mắt mình, hòng thừa nước đục thả câu mà chớp thời cơ bỏ trốn hay không.

Hàn Ngâm tất nhiên biết nỗi lo của hắn, thút thít nói: "Xin ngươi nhanh lên đi mà! Coi như ngươi không đi, thì cũng phái người đi xem thử được mà."

Câu này đã làm dao động Hoa Lộng Ảnh. Hắn thầm tính toán, trong tay hắn có con tin, không sợ phát sinh biến cố, như vậy phái năm mươi ma vệ đi thăm dò cũng không sao. Nếu Mộ Thập Tam đã bất tỉnh thì hay nhất, cứ việc trói gô Mộ Thập Tam lại, còn nếu Mộ Thập Tam bị tiên môn vây đánh, thì vừa hay có thể lợi dụng đôi bên lưỡng bại câu thương để trục lợi.

Nghĩ rồi hắn gật đầu, thấp giọng phái đám ma vệ đi kiểm tra, còn dặn dò: "Nếu tiên môn có quá nhiều người thì các ngươi hãy nghĩ cách bảo vệ tính mạng của Mộ Thập Tam, sau đó cử người về bẩm báo ngay lập tức."

Năm mươi ma vệ đáp một tiếng, rồi đi về hướng biển Vân Vụ. Hoa Lộng Ảnh gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, nôn nóng trong lòng.

Thật hy vọng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhân thủ Ma môn hắn phái người về triệu tập nên tới nhanh lên thì hơn, bằng không với một trăm tên ma vệ này, quả thật không đủ dùng.

Bên cạnh hắn, Hàn Ngâm vừa thút thít gạt lệ, vừa dùng khóe mắt nhìn lướt qua số ma vệ còn lại. Phát hiện khi nhân số bị chia đôi, trận pháp chúng bày ra cũng thay đổi, nhất định uy lực nhỏ hơn trước rất nhiều, thấy thế cô thầm đắc ý trong lòng.

Hoa Lộng Ảnh, mặc xác ngươi có gian manh như quỷ, chốc nữa cũng phải cho ngươi nếm thử nước rửa chân của lão nương!

Đáng thương cho Hoa Lộng Ảnh, tới giờ hắn vẫn chưa biết, đối phó với loại người như Hàn Ngâm mà dùng gian manh thì cuối cùng thể nào cũng báo ứng lên đầu. Chỉ có loại vừa độc vừa ác, thẳng tay giết chóc như Tô Tinh Trầm, khiến Hàn Ngâm hoàn toàn không có cơ hội giở ra âm mưu quỷ kế nào, thì mới bắt được thóp cô. Đây cũng là lý do tại sao cô có gan chỉnh toàn bộ tiên môn, cũng dám đối nghịch với người thống trị một nửa Ma môn như Hoa Lộng Ảnh, mà lại sợ run mỗi mình Tô Tinh Trầm.

Một khắc sau khi Hoa Lộng Ảnh phái ma vệ đi thăm dò tình hình, bên kia chân trời cuối cùng cũng xuất hiện một tia sáng xanh yếu ớt. Nhưng tia sáng xanh này tới rất nhanh, chớp mắt đã tới trước mặt hắn. Hắn định thần nhìn lại, chẳng phải ai khác mà chính là Mộ Thập Tam đang cưỡi Hải Trãi tới đây!

Hải Trãi là linh thú thuộc hệ lôi, chẳng những không sợ thiên lôi, mà còn có thể hấp thu uy lực của lôi kiếp để tăng tu vi của bản thân. Do đó Mộ Thập Tam độ kiếp mới để lại Hải Trãi, đổi Xích Ly cho Hàn Ngâm.

Nom dáng vẻ bễ nghễ kiêu ngạo của Hải Trãi, rõ ràng tu vi đã tăng lên nhiều, trong lòng Hoa Lộng Ảnh lướt qua một nỗi bất an chớp nhoáng, nhưng ngay sau đó hắn đã nhìn thấy sắc mặt Mộ Thập Tam tái nhợt, ngồi trên lưng Hải Trãi mà lảo đảo muốn ngã, ngay cả cương khí hộ thân tự khởi động lúc phi hành cũng nhạt tới mức có thể biến mất bất cứ lúc nào, lúc này tâm trạng hắn bỗng vui sướng hẳn lên.

Xem ra Mộ Thập Tam hiện tại quả nhiên rất yếu, đến trễ như thế, có khả năng vì tới cương khí hộ thân cũng không dựng lên nổi.

Hàn Ngâm vốn đang khóc thút thít vô cùng thục nữ, vừa nhác thấy Mộ Thập Tam đã kích động tới mất kiểm soát, khóc òa lên chạy nhào về hướng Hải Trãi dừng chân, tiếc là còn chưa chạy được hai bước thì đã bị Hoa Lộng Ảnh giữ cổ tay, kéo giật về.

"Đồ khốn! Ngươi buông ra!" Hàn Ngâm như đã mất lý trí, vừa khóc vừa làm chuyện tốn công, chân đá tay đấm Hoa Lộng Ảnh, nhưng cô mất đi linh khí quả thật không hề có sức tấn công nào đáng kể, đương nhiên càng không thể nào tổn thương được Hoa Lộng Ảnh, trái lại còn khiến Hoa Lộng Ảnh đạt được sự thỏa mãn tâm lý.

Hắn nhịn Hàn Ngâm hai ngày nay để làm gì chứ? Chẳng phải vì chờ đợi giây phút này sao? Thậm chí hắn còn mong Hàn Ngâm khóc lóc quẫy đạp càng vật vã càng tốt, bởi vì hắn rõ ràng bắt được một tia đau lòng cùng phẫn nộ lướt qua mắt Mộ Thập Tam.

Đây chính là hiệu quả hắn muốn!

Hoa Lộng Ảnh bẻ ngoặc tay Hàn Ngâm ra sau một cách thô bạo, khóa cô trong lòng, nét mặt lại mang theo nụ cười dịu dàng như nước, nhìn Mộ Thập Tam vừa nhảy khỏi Hải Trải đã lập tức loạng choạng trên đất, trông bộ dạng có vẻ vô cùng chật vật, cất giọng: "Thuộc hạ Hoa Lộng Ảnh, chúc mừng thiếu chủ bình an vượt qua thăng tiên kiếp, về sau phi thăng tiên giới chỉ ở trong tầm tay."

Trong tình huống này, Mộ Thập Tam đâu còn tâm trạng để khua môi múa mép với hắn, chống một tay trên đất cố gắng đứng lên, hừ muộn một tiếng trong ngực, nhìn Hoa Lộng Ảnh giận dữ: "Buông nàng ra!"

Hoa Lộng Ảnh mở cờ trong bụng, nụ cười trên mặt càng thêm dịu dàng mãn nguyện: "Thiếu chủ đã nói, thuộc hạ nào dám không tuân, thế nhưng thuộc hạ biết thiếu chủ độ kiếp, nên đã trăm đắng ngàn cay xin một viên linh dược trị thương thế gian hiếm có cho thiếu chủ, thiếu chủ nên uống trước thì hay hơn, đừng cô phụ tâm ý của thuộc hạ."

Nói rồi hắn lấy bình sứ đã trở nên ấm nóng vì mải cầm trong tay chơi đùa, đặt nhẹ lên mép bàn.

"Đừng!" Hàn Ngâm quát lên: "Đừng bị hắn lừa, đừng uống!"

Hoa Lộng Ảnh rũ mắt liếc cô, ý cười càng rõ nét, vừa định nói ra cái câu bên ngoài là cung kính nhưng bên trong lại ngầm uy hiếp đã chuẩn bị sẵn, thì chợt nghe Hàn Ngâm hét lên vô cùng thê lương: "Mộ Thập Tam, đừng ——"

Lúc này bọn ma vệ chung quanh đã dạt ra một con đường, Mộ Thập Tam đi tập tễnh tới cạnh bàn, dùng bàn tay run run cầm bình sứ kia lên.

"Không được uống!" Hàn Ngâm hoàn toàn không đoái hoài tới an nguy của bản thân, giãy dụa càng dữ dội hơn, nhưng thế nào cũng không thoát khỏi vòng kiềm kẹp của Hoa Lộng Ảnh, cô khóc đến mức suy sụp: "Xin chàng, đừng..."

Còn chưa nói dứt lời, miệng cô đã bị Hoa Lộng Ảnh bịt chặt, không thét được một lời. Bốn bề chìm vào im ắng, chỉ còn tiếng nức nở nghẹn ngào tột cùng bi ai quanh quẩn trong không khí.

~ Hết chương 164 ~

Ui cha, sao cái đoạn cuối Yun hông thấy nó bi kịch xíu nào mà giống đang coi... hài kịch zậy ta, hổng lẽ tâm lý Yun nó có... vấn đề ( - _-|||)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui