Chương 80
Tà ma xinh đẹp
Edit: Yunchan
***
Hàn Ngâm suy nghĩ một lát, rồi lấy phi kiếm ra nhảy qua cửa sổ, núp dưới cửa sổ của căn phòng sát vách. Cô thấy cửa sổ đóng chặt, thế nhưng ngọn đèn bên trong lại hắt lên cửa sổ giấy một bóng dáng yểu điệu.
Lúc này châu tránh tà trong túi Càn Khôn càng nhảy nhót dữ dội hơn, nhưng bóng dáng yểu điệu bên trong hình như chưa cảm giác được sự tồn tại của cô, điều này làm cho cô sinh lòng cảnh giác, biết tu vi của tà ma này không tệ, ít nhất cao hơn Thổ Linh trư. Do đó cô cũng không biết nên phá cửa sổ vào, hay là quan sát thêm một lúc thì tốt hơn.
Trong lúc do dự, cô nghe tiếng Lạc Vân Khanh vang lên: "Cô nương là ai, nửa đêm canh ba sao lại đến đây?"
"Nô gia..."
Bóng dáng nhỏ bé vừa cất giọng, Hàn Ngâm đã thấy nổi da gà khắp cả người.
Không không không, không phải giọng cô ta khó nghe, mà là quá dễ nghe mới đúng, quá mức nhuyễn ngọc ôn hương, trong dịu dàng lại mang theo một loại quyến rũ làm người nghe nhũn cả xương. Cũng bởi vì quá mềm mại đáng yêu, cộng thêm âm điệu ngân dài, bên trong pha tạp đủ loại tiếc nuối và ngây thơ, làm người ta cảm giác dính dáp ngây ngấy như một bát canh củ sen ngọt lịm.
Cô ta nói tiếp: "Nô gia vốn là người ngoài thôn, ba năm trước được gả đến Tống trang này, nào ngờ vừa gả vào được một năm thì trượng phu đã bệnh chết, bỏ lại một mình nô gia... thật là khổ..."
Trong giọng nói mang theo nức nở nghẹn ngào, nhưng dù thế vẫn du dương uyển chuyển, thiên kiều bá mị.
"Nói mục đích." Dưới tiếng thút thít dụ hoặc tâm thần như vậy, mà giọng Lạc Vân Khanh vẫn lạnh lẽo như không.
Có lẽ do bị vẻ bình tĩnh của hắn lây nhiễm, nên sự kiêng dè của Hàn Ngâm đối với tà ma này không còn quá lớn nữa, cô cầm lòng không đặng len lén chọc vào cửa sổ giấy nhìn vào trong, thấy Lạc Vân Khanh đang đứng bên giường, nét mặt vẫn vô cảm như nào giờ. Bên cạnh đèn là bóng dáng thướt tha của tà ma, cô ta chỉ khoác một chiếc váy lụa xuyên thấu, mái tóc đen xõa dài như mây, để lộ chiếc cổ dài tuyệt trần.
Xì! Tà ma đúng là tà ma, ngốc muốn chết, tới nối dối cũng nói không xong!
Hàn Ngâm nhìn lướt qua một thoáng, oán thầm: Kiểu trang phục này, sao có thể là tiểu tức phụ thủ tiết được chứ? Ngay cả nữ tử phong trần bán rẻ tiếng cười trong câu lan cũng không mặc hở tới cỡ này đâu!
Mới nghĩ đến đó, cô chợt nghe thấy tà ma bên trong ngừng khóc, nhẹ giọng thở dài: "Không dối gạt công tử, nô gia thấy công tử vào thôn từ xa, sau khi về nhà thì trà không màng cơm không nghĩ, trước mắt chỉ hiện lên bóng dáng của công tử. Muốn quên, cũng không thể quên... công tử xin đừng chê cười nô gia, vị đắng của quả tình này, quả thật cả đời nô gia mới nếm thử lần đầu, không nén nổi nên mới mạo muội đến đây... nếu công tử không chê, nô gia... tình nguyện làm ấm giường cho công tử..."
Tà ma cúi thấp đầu xe xe vạt áo, càng nói giọng càng thấp, khi nói đến câu cuối cùng thì đã như tiếng thì thầm vụng trộm, nhưng lại càng chọc người hơn, êm ái thẹn thùng, muốn nghênh mà còn kháng cự.
Hàn Ngâm cũng biết nghe lén góc tường là hành động không đứng đắn, nhưng nghe đến nỗi mặt đỏ tới mang tai thế này là lần đầu tiên trong đời! Hỏng là hỏng ở chỗ bản thân đọc quá nhiều sách, đến chuyện làm ấm giường mà lúc trước cô rất xa lạ, bây giờ lại hiểu rõ mồn một!
Phì phì phì!
Nhất là Lạc Vân Khanh, nét mặt vẫn lạnh tanh như trước, nhưng đôi mắt thanh bần lại nhìn chằm chằm vào tà ma, sau đó cô nhìn thấy hình như tà ma cho rằng hắn đã động tâm, bèn ngước mặt lên bước tới một bước, váy lụa đỏ trên người thoắt cái đã trượt tới mắt cá chân.
Dưới ánh nến lay động, dáng dấp của tà ma xinh đẹp mỹ miều, da thịt trơn láng trắng mịn như ngưng chi, bờ vai mịn màng, vòng eo mảnh mai nhỏ nhắn, còn có...
Hàn Ngâm càng luống cuống tợn, bởi vì cô nhìn thấy Lạc Vân Khanh đưa tay phải ra, thong thả mà kiên định sờ lên tóc tà ma, đầu ngón tay xoa sợi tóc rồi khẽ vuốt xuống...
Ặc!
Hàn Ngâm không có cách nào rình trộm được nữa, quay lưng định đi.
Không phải cô mặc kệ sống chết của Lạc Vân Khanh, mà do lai lịch của tà ma này khá kỳ quặc, chắp nối lời nói dối vừa rồi với căn bệnh nặng mà lão phụ kể, chỉ cần không bị tà ma mê hoặc hồn phách, thì ai có chỉ số thông minh đều đoán ra được thân phận phi nhân loại của tà ma này, từ đó suy ra Lạc Vân Khanh tất nhiên sẽ không bị mê hoặc.
Nếu hắn đã biết rõ mà còn trấn định như thế, thì nguyên nhân chỉ có một. Hắn tự thấy tu vi của mình đủ đối phó với tà ma này, về phần đối phó kiểu nào, Hàn Ngâm cũng không muốn nhìn, vì thật tình quá mức xấu hổ! Có thế nào cô cũng không tưởng tượng nổi, cô và Lạc Vân Khanh chung tay vây đánh một con ma trần trụi trụi thì sẽ ra cái dạng gì.
Tiếc là, cô muốn đi, nhưng Lạc Vân Khanh lại không cho.
"Hàn Ngâm, phong bế cửa sổ!"
Giọng hắn có vẻ cấp bách, Hàn Ngâm hoàn toàn không nghĩ nhiều, chỉ nghe lệnh theo bản năng, tay bắt kiếm quyết, phi kiếm tức tốc tuôn ra kiếm khí sắc bén như vật sống, giăng ra kiếm võng. Ngay khi cửa sổ được phong bế xong, cô thấy song cửa sổ lập tức sụp đổ thành tro hệt như gỗ mục.
Lật đật nhìn thoáng qua bên trong, cô trông thấy tay phải Lạc Vân Khanh đang bóp cổ tà ma, tay trái hóa ra lưỡi băng, đang chực đánh tới người tà ma. Cô không dám lề mề, vội vã ổn định tâm thần, không ngừng vận chuyển linh lực ngũ hành bên trong đan điền, đè lên kiếm võng một đạo hỏa phong thuật, rồi đè thêm một đạo thổ phong thuật.
Nói tóm lại chỉ cần là loại pháp thuật cô biết, đồng thời có thể chặn mất đường thoát thân của tà ma, thì cô sẽ dùng hết mà không tiếc linh lực. Một tầng chồng lên một tầng, một lớp phủ lên một lớp, ánh sáng pháp thuật lưu chuyển kỳ ảo, xua tan bóng tối bao phủ một trượng quanh người cô, khiến chung quanh sáng rực như ban ngày.
Hàn Ngâm vừa định thở phào một hơi, chợt nghe trong phòng vọng ra tiếng rú rít thảm thiết, sau đó xuyên qua lớp lớp bình phong, cô thấp thoáng nhìn thấy trong phòng có một đốm sáng xanh biếc đang tả xông hữu đột, tích tắc sau đã phá vỡ được kiếm võng và ba tấm lá chắn của cô.
Cô sửng sốt, không nhận ra tà ma này là thứ gì, nhưng cô biết nếu nó cứ dùng tốc độ hiện tại để đột phá, thì e là chỉ chốc lát thôi sẽ có thể phá vỡ lá chắn thoát thân!
Hàn Ngâm cắn môi, cố vận chuyển linh khí nhanh hơn nữa, pháp thuật cũng lũ lượt ép tới ngày một nhanh. Nhưng suy cho cùng uy lực pháp thuật của cô vẫn rất yếu, tốc độ dựng lá chắn có nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng tốc độ phá của tà ma, mắt thấy đốm sáng xanh biếc đã cách cô càng lúc càng gần...
Bỗng nhiên hàn khí bùng phát quanh người cô, trước mắt nổ ra mấy đường kiếm khí lạnh thấu xương.
Cô không thấy rõ hướng đi của kiếm khí, nhưng lại thấy rõ đốm sáng xanh biếc kia bị chém làm hai, hai chém thành bốn, tản mác khắp nơi hệt như đom đóm, lực xông phá lá chắn cũng lập tức yếu xuống, nhìn qua tà ma đã rơi vào cảnh khốn đốn, không còn đường đào sinh.
Tiếp theo phải làm sao cô không biết, nhưng Lạc Vân Khanh lại biết rõ, điều khiển phi kiếm dồn đốm sáng xanh biếc tới trước người mình, rồi tiện tay nhặt chén trà đặt trên tủ, úp tất cả vào trong. Sau đó phong ấn thêm mấy đạo pháp phù lên chén, đến đây mới thu phi kiếm lại, nói: "Được rồi!"
Hàn Ngâm thở hắt ra một hơi, phát hiện cả người mình đã toát mồ hôi lạnh. Cô cầm ống tay áo lau lung tung trên người, đi mấy bước đã vào phòng Lạc Vân Khanh một cách dễ dàng, bởi vì chẳng những cửa sổ, mà bức tường của phòng này cũng đều bị pháp thuật và kiếm khí đánh tan nát, chỉ còn trơ lại gạch vụn và mạc gỗ.
"Lạc sư huynh —-" Hàn Ngâm vừa lên tiếng, đã nghe bên ngoài ồn ào hẳn lên, hai vợ chồng đập cửa ầm ầm, kêu toáng vào với giọng kinh hoàng: "Sao vậy, sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
Hự, Hàn Ngâm và Lạc Vân Khanh nhìn nhau, cả hai đều bất đắc dĩ.
Họ quên béng mất chuyện này, tiếng đánh nhau vừa rồi hình như hơi lớn.
Hàn Ngâm bưng trán, nhỏ giọng hỏi: "Nói sao đây?"
Lạc Vân Khanh đáp cực nhanh: "Muội xem rồi liệu đi."
Á á á! Hóa ra sư huynh cũng không phải người tốt, chỉ cần một câu hết sức đơn giản, đã quẳng hết chuyện rắc rối này lên đầu cô!
Đương nhiên Hàn Ngâm không muốn làm! Nhưng nhìn thoáng qua sắc mặt không tốt, thần sắc có vẻ mệt mỏi của hắn nên đành nhịn, hỏi lại hắn: "Có thể tường thuật tình hình thực tế không?"
Nếu không thì biết giải thích kiểu gì chuyện xin ngủ nhờ nhà người ta, ngủ tới nửa đêm thì tự dưng đánh sập một bức tường nhà người ta đây?
Lạc Vân Khanh không trả lời, nhưng ánh mắt nhìn cô rành rành là không được!
Sư huynh đúng là không phải người tốt mà! Vừa không cho cô nói dối, vừa quẳng cho cô chuyện cần phải nói dối!
Lúc này tiếng gõ cửa bên ngoài đã dữ dội lắm rồi, cho thấy hai vợ chồng đã sốt ruột tới độ sắp tông cửa xông vào. Hàn Ngâm không thể lần lữa nữa, nhanh chóng móc một con dao từ trong túi Càn Khôn ra, đâm mạnh lên cánh tay mình, sau đó rút phắt ra, máu tươi thoắt cái bắn ra tung tóe.
"Muội..." Lạc Vân Khanh chỉ bật ra một chữ, sau đó ngậm chặt miệng không nói nữa.
Hàn Ngâm cười hì hì, nhét con dao dùng để giả bộ tự sát vào, sau đó ôm cánh tay, vác bộ mặt đưa đám đi ra mở cửa.
Lạc Vân Khanh đứng trong phòng, nghe cô vừa khóc vừa kể ở bên ngoài, gì mà ngủ tới nửa đêm chợt nghe tiếng động, bèn chạy qua phòng đại ca nhìn thử. Hóa ra có tiểu tặc đột nhập vào phòng ăn trộm, nhờ đại ca có chút võ nghệ nên đánh nhau với tên trộm, cô lại bất cẩn bị kẻ trộm đả thương vân vân. Quả là thổi phồng tới loạn xà ngầu, dọa cho cặp vợ chồng già chết trân, liên thanh hỏi cô bị thương có nặng lắm không, có cần mời đại phu không.
Đây đúng là...
Lừa chết người không đền mạng!
Lạc Vân Khanh thầm thở dài một hơi, lát sau nghe thấy Hàn Ngâm đẩy cửa lách người vào, le lưỡi với hắn, nói: "Đối phó xong rồi! Muội nói lúc nãy huynh đánh nhau với tiểu tặc bị mất sức, đang điều tức tĩnh dưỡng, bảo họ về phòng ngủ, có gì mai nói tiếp."
Không ngoài dự đoán! Nếu cô đã nghiêm túc nói dối, dù cho lúc nãy hai vợ chồng tận mắt nhìn thấy họ đánh nhau với tà ma, thì cô cũng có thể nói thành họ bị hoa mắt, để họ tin là chẳng có chuyện gì xảy ra...
Lạc Vân Khanh nhìn cái dáng dương dương đắc ý của cô, bỗng nhiên nói: "Tu vi của muội... không tệ, ta hoàn toàn không cảm giác được khí tức trên người muội, vừa rồi nếu muội không chọc cửa sổ giấy, thì ta cũng không biết muội đang ở bên ngoài."
Câu này...
Hàn Ngâm nhớ lại màn kiều diễm vừa rồi, mang tai bỗng nhiên nóng rần lên, nhưng thứ làm cô cảnh giác hơn chính là câu này của Lạc Vân Khanh. Chẹp, vị sư huynh này đúng là thông minh hết phần người ta, dám chắc không chóng thì chầy cũng điều tra ra sự bất thường trên người cô, muốn giấu diếm hắn, chi bằng cứ thẳng thắn thì hơn!
Cô quyết định thật nhanh, lấy châu tránh tà trong túi Càn Khôn ra đưa cho hắn, cười khổ nói: "Không phải tu vi của muội không tệ, mà do pháp khí này không tệ, nó có thể che khí tức trên người muội, hơn nữa, muội có thể phát hiện ra tà ma trong phòng huynh, cũng nhờ hạt châu này cảnh báo."
Lạc Vân Khanh không nhận, chỉ nhìn rồi hỏi: "Ở đâu mà có?"
"Trước khi xuống núi Mộ... Mộ sư thúc đưa..." Hàn Ngâm vừa nói, vừa thầm xin lỗi trong lòng, xin lỗi Mộ sư thúc, Tạo Hóa Kim Tiền không lộ diện được, chỉ có thể bôi đen lên lưng ngài thôi!
Lạc Vân Khanh hơi trầm ngâm một lúc, không nói đề tài này nữa, chỉ đưa tay nhặt chén trà đã phong ấn bằng pháp phù bỏ vào trong túi Càn Khôn của mình, rồi nói: "Đi thôi!"
Hàn Ngâm đờ ra: "Đi đâu? Muội còn muốn hỏi huynh tà ma này rốt cuộc là thứ gì đây!"
Lạc Vân Khanh chỉ trả lời câu trước: "Tìm chậu bảo vật."
"Ơ?" Hàn Ngâm ngẫm nghĩ một lúc đã ngộ ra: "Tà ma này có liên quan tới chậu bảo vật trong truyền thuyết kia?"
Chậu bảo vật trong truyền thuyết được chôn trong rừng liễu cách bức tường bị đổ sập này không xa.
Lạc Vân Khanh bước thẳng ra ngoài: "Ta đoán là vậy, có đúng hay không còn phải đi tìm mới biết được."
~ Hết chương 80 ~