Tham Tiền Tiên Khiếu

Cảnh trong mơ tái hiện

Edit: Yunchan

***

Cây dẻ cao tới tám trượng, núp mình trong đó rồi hướng mắt nhìn qua cành lá rậm rạp chằng chịt, sẽ thu hết cả vùng Ngũ Hành linh mạch vào đáy mắt.

Hàn Ngâm ngồi trên cành cây to nhất, vừa hưởng thụ gió mát và ánh mặt trời, vừa thả chân xuống đong đưa lắc lư, cảm giác này hơi chóng mặt nhưng lại tự do tự tại, quả là nhẹ nhõm thích thú, khiến tâm trạng vốn phấn chấn của cô càng phơi phới hơn, bất giác híp mắt lại, thở phào một hơi.

"Lúc nãy ngươi tìm ta ở dưới đó làm gì?" Mộ Thập Tam liếc nhìn cô, rồi thảy một quả hạnh nhân vào miệng.

Phải rồi, suýt thì quên béng mất.

Hàn Ngâm vội hỏi: "Lạc sư huynh đâu, trên đường tới đây ta không thấy huynh ấy, huynh ấy đi đâu rồi?"

"Không biết." Mộ Thập Tam ném tiếp hai quả hạnh nhân vào miệng, cắn mạnh tới nỗi vang lên tiếng răng rắc: "Ngươi đâu bảo ta trông chừng hắn giúp ngươi."

"Xì!" Hàn Ngâm buồn bực: "Sao cái giọng của ngài giống y như đồ đệ ngài thế?"

Mộ Thập Tam không dể ý tới cô nữa, nhắm hai mắt lại.

"Đừng ngủ." Ngay sau đó Hàn Ngâm đã hớn hở trở lại, đẩy hắn nói: "Ta Tụ Linh thành công rồi!"

Mộ Thập Tam lười biếng "Ừ" một tiếng.

Hàn Ngâm bị tổn thương sâu sắc: "Ngài không thể bày tỏ chút vui mừng được à?"

"Cũng chẳng phải ta Tụ Linh thành công, ta vui làm gì?"

Câu này đúng là có thể đập chết người, Hàn Ngâm bị nghẹn tới nỗi muốn tắt thở, nhưng may người ngồi ở đây là cô, nếu đổi lại người khác có lẽ đã mất hết mặt mũi, hờn dỗi bỏ chạy rồi. Còn cô ấy à, chỉ thở chậm lại một lúc, sau đó trên mặt lại tỏa nắng, xít xít lại cạnh hắn nói: "Ta là sư điệt của ngài, đương nhiên ngài phải mừng cho ta rồi."

Da mặt thật dày...


Mộ Thập Tam không mở mắt, chỉ cong môi nói: "Đừng nói sư điệt, đồ đệ cũng vô dụng thôi."

Hàn Ngâm lờ tịt, coi như không nghe thấy mà tự quyết định luôn: "Phải rồi, gặp chuyện vui ngất trời cỡ này, ngài thân là trưởng bối, nói nào ngay cũng nên tặng ít quà mừng, pháp bảo này, pháp khí này, vân vân này, mấy thứ quý giá quá ta không cần đâu, chỉ cần nhiều nhiều linh đan hay diệu dược vào là đủ rồi."

Cô tưởng linh đan diệu dược là đĩa đậu xào nói là có liền sao?

Mộ Thập Tam hậm hực mở mắt ra, nhưng còn chưa lên tiếng hàng mi dài đã run lên, đưa tay lên môi làm động tác im lặng với cô.

Bực thì bực nhưng Hàn Ngâm vẫn ngậm chặt miệng lại, liếc mắt nhìn xuống dưới tàng cây, thấy Du Tịch Bình và Tần Vô Ưu đang sóng vai đi tới.

Kỳ lạ, sao hai người này lại đi chung với nhau?

Cô nhanh nhảu rụt đôi chân đang đong đưa bên ngoài về, rồi lặng lẽ liếc Mộ Thập Tam, cười thầm trong lòng: Giờ mới phát hiện trốn ở trong cây cũng có chỗ hay, chẳng những mắt nhìn sáu hướng mà còn tai nghe tám phương.

Cây dẻ rất cao, khi đi bên dưới sẽ không vô cớ ngẩng đầu nhìn lên đây, do đó hai người bên dưới tàng cây vẫn chẳng hay biết gì, chỉ nghe thấy Du Tịch Bình nói: "Tần sư muội, có mấy lời ta có lòng tốt nên mới nói với muội, muội nghe xong cũng đừng phiền lòng."

Tần Vô Ưu đáp nhàn nhạt: "Du sư huynh có gì muốn nói xin đừng ngại."

"Ta đang bất bình thay cho muội, cha muội là chưởng môn của một phái, muội tội gì đến Cửu Huyền tu tiên lại chọn một sư phụ như thế, hằng ngày chẳng dạy được muội cái gì, chỉ coi muội là nha hoàn để sai khiến, đến nỗi ta đứng ngoài nhìn mà phải ấm ức thay cho muội." Du Tịch Bình quả là tốt bụng, còn lên tiếng đề nghị: "Theo ta thấy, cứ thế này mãi thật sự không phải là cách, trái lại còn làm lỡ việc tu luyện của muội, chi bằng ta về khẩn cầu sư phụ ta, muội cũng nhờ cha muội nói vài câu với chưởng môn, đổi sang bái sư phụ ta làm thầy?"

Hàn Ngâm nghe đến đó mà suýt chút nữa bật cười, lại dịch qua Mộ Thập Tam thêm chút nữa, làm khẩu hình với hắn: "Có người đào góc tường nhà ngài kìa."

Mộ Thập Tam mỉm cười, chẳng thèm để tâm chút nào.

Giọng Tần Vô Ưu chợt lạnh hẳn đi: "Đa tạ Du sư huynh, nếu không có chuyện gì khác, thì ta phải trở về làm việc tiếp."

Nói thế là đã từ chối khéo, vậy mà Du Tịch Bình còn đuổi theo cô, hỏi: "Sư muội khoan đi đã, muội có đồng ý lời đề nghị của ta không."

Tần Vô Ưu nói mà chẳng buồn ngoái đầu: "Không muốn."

Du Tịch Bình sững sờ, vô cùng khó hiểu: "Tại sao, sư phụ của muội chẳng những vô năng mà còn đối xử với muội không tốt..."

Tần Vô Ưu dừng chân lại: "Du sư huynh, xin hãy nói năng cẩn thận!"


Hai người kia trò chuyện bên dưới, Hàn Ngâm thật lòng không dằn được cơn hiếu kỳ, bèn xít qua Mộ Thập Tam thêm chút nữa, tiện tay kéo hắn ngồi dậy, rồi ghé vào tai hắn hỏi nhỏ: "Ta cứ muốn hỏi ngài mãi, tại sao muội ấy lại cố tình bái ngài làm thầy thế?"

Mộ Thập Tam không trả lời.

Cô vẫn hỏi tới: "Được rồi, ta đổi cách hỏi khác vậy, tại sao ngài đã nhận muội ấy làm đồ đệ, mà lại bỏ mặc không dạy dỗ gì?"

Mộ Thập Tam bị hơi thở phả ra của cô thổi trúng làm lỗ tai ngứa ngáy, lại chếch mắt qua thấy cặp mắt trong veo mang theo vẻ hiếu kỳ tràn ngập của cô, tim bỗng run lên. Nhưng hắn vừa định đáp lời thì chợt thấy cơ thể sụp xuống, rồi "Rắc" một tiếng, cành cây dưới người gãy lìa. Hắn và Hàn Ngâm cùng rớt thẳng xuống dưới tàng cây.

"Á —–" Tình huống xảy ra bất ngờ khiến Hàn Ngâm kêu la thất thanh, lúc rớt xuống còn đè gãy rất nhiều cành cây, tiếng "Răng rắc" thi nhau vang lên liên tiếp.

Phản ứng của Mộ Thập Tam nhanh hơn cô một chút, song song với dùng Khinh Hồng thuật, còn nhanh chóng đưa tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình, đã thế còn giở giọng trêu chọc cô: "Ngươi là heo à, nặng tới nỗi đè gãy cành cây."

Nếu trong tình huống bình thường thì Hàn Ngâm đã vặt lại, nhưng tình hình trước mắt rõ ràng chính là cảnh mơ tái hiện! Đầu óc cô hỗn loạn, không nghĩ ngợi gì mà bám dính lên người hắn như bạch tuộc, trong khi hai người bên dưới cứ trợn mắt há mồm nhìn hai người họ ôm nhau thật chặt, rơi xuống đất.

"Sư... sư phụ..." Tần Vô Ưu giật mình chết đứng.

Trình độ vô sỉ của Mộ Thập Tam dường như chẳng kém cạnh Hàn Ngâm, dù đang trong hoàn cảnh lúng túng mà vẻ mặt hắn vẫn bất biến, chỉ nhìn thoáng qua hai người người bên cạnh một cái, rồi lại quay qua khiển trách Hàn Ngâm: "Ngốc! Chẳng phải đã dạy ngươi Khinh Hồng thuật rồi sao?"

Tinh thần Hàn Ngâm đang hoảng hốt nên chỉ trả lời theo phản xạ: "Không nhớ ra được..."

Mộ Thập Tam nhìn cô như cười như không: "Vậy ngươi có thể nới lỏng tay ra được chưa?"

Cảnh trong mơ tái hiện hình như phải dừng lại ở đây rồi...

Chẳng biết Hàn Ngâm thấy nhẹ nhõm hay thấy thất vọng, chỉ tiu ngỉu thả lỏng cánh tay đang ôm chặt cổ hắn ra.

"Các người..." Du Tịch Bình phản ứng chậm nhất, tới bây giờ mới giật mình hoàn hồn lại, há mồm hỏi: "Các người ở trên cây làm gì?"

Giọng hắn sặc mùi chất vấn, làm người nghe cực kỳ khó chịu.

Đúng lúc tâm trạng Hàn Ngâm đang sa sút, nên bật lại ngay mà chẳng nghĩ ngợi gì: "Sư huynh quản rộng quá nhỉ!"


Mộ Thập Tam còn sắc bén hơn cô: "Bảo ngươi dẫn người đi bày trận, bày xong rồi nên có thời gian rảnh để đi tản bộ với đồ đệ của ta à?"

Đến đây Du Tịch Bình mới sực tỉnh ngộ, hiểu ra màn đối thoại của mình và Tần Vô Ưu vừa rồi có lẽ đã bị họ nghe thấy cả, thế là mặt đỏ lên, tìm đại cái cớ rồi bỏ đi một nước.

Tần Vô Ưu cụp mắt nhìn chằm chằm mũi giày mình: "Sư phụ, người bảo đồ nhi chuẩn bị rượu và thức ăn, đồ nhi làm xong cả rồi."

"Tốt lắm, ngươi đi nghỉ ngơi đi." Chưa dứt câu Mộ Thập Tam đã kéo Hàn Ngâm đi mất.

Dường như Tần Vô Ưu còn muốn nói gì đó, nhưng thấy tay hắn đang nắm tay Hàn Ngâm, cổ họng bỗng tắt nghẹn, chỉ cắn môi đứng yên tại chỗ, cố cầm làn nước mắt chực tràn mi.

Thấy đi cũng được xa rồi, Hàn Ngâm mới quay đầu nhìn lại, có hơi khó xử: "Nói thật lòng thì ta không thích đồ đệ của ngài đâu, nhưng ngài có chắc làm vậy là tốt cho muội ấy không?"

Mộ Thập Tam phản bác: "Ta lại đang khó hiểu đây, ta đối xử với cô ta như vậy, sao cô ta còn nhẫn nhục chịu đựng, không nhanh chân đổi sư phụ khác cho rồi."

"Đừng có giả bộ!" Hàn Ngâm bóc mẽ hắn: "Ngài chắc chắn biết."

Mộ Thập Tam đáp hết sức vô tội: "Ta không biết thật mà."

"Quỷ mới tin!" Hàn Ngâm dừng bước lại, nói: "Nếu ngài không biết, thì tại sao lúc muội ấy bái sư hỏi ngài có nhớ chuyện năm năm trước không, ngài lại cắt lời?"

Mộ Thập Tam bật cười, tỏ vẻ bất ngờ: "Trí nhớ của ngươi cũng không tệ lắm."

"Thì thế!" Hàn Ngâm kiêu ngạo: "Chưa tới mức nhớ nhanh như gió, nhưng đã thấy thì khó mà quên."

"Vậy à..." Ý cười bên môi Mộ Thập Tam càng rõ hơn, nhìn sâu vào mắt cô, hỏi: "Thế thì ta lại tò mò, ngươi để ý chuyện của ta làm gì? Tới những chi tiết nhỏ mà người khác không để ý ngươi cũng phát hiện ra."

Ánh mắt của hắn sâu hút, như có thể nhìn xoáy vào lòng người.

Tim Hàn Ngâm giật nảy, hoang mang rối loạn tránh né tầm mắt hắn.

Không thể nói! Tuyệt đối không thể nói!

Nếu nói ra, bị hắn cự tuyệt rồi thì không thể bám chết hắn được nữa...

Giữ vững tâm thái này, Hàn Ngâm đã hạ quyết tâm, trước khi dụ hắn nằm gọn trong tay mình thì tuyệt đối không thừa nhận mình thích hắn. Vì vậy cô bối rối một thoáng rồi bình tĩnh lại ngay, ôm lấy cánh tay hắn không chút xấu hổ, cười tủm tỉm nói: "Bởi vì ngài là sư thúc của ta, ta quan tâm ngài là phải thôi."

Mộ Thập Tam vẫn cứ nhìn cô mỉm cười, lát sau mới dời ánh mắt đi, nói: "Năm năm trước, khi cô ta lên núi bắt linh thú rồi suýt bị linh thú giết chết, ta đã vô tình cứu cô ta, sau đó cô ta đã nhìn thấy ta độ kiếp."

Hàn Ngâm ngẩn ra: "Độ kiếp?"


Dầu sao tu vi của bản thân cũng chẳng giấu được cô nữa, Mộ Thập Tam cũng thản nhiên nói: "Chỉ là đan kiếp thôi, không phải thiên kiếp, ngươi đừng hiểu lầm."

Ai ngờ hắn vừa giải thích xong, Hàn Ngâm lại thiếu chút nữa che mặt hét ầm lên: "Đan kiếp! Năm năm trước ngài đã độ đan kiếp!"

Loại nghịch thiên thế này, còn cho người tu tiên khác sống hay không hả!

Trách sao khi đó hắn lại ngắt lời Tần Vô Ưu, bằng không để đệ tử Cửu Huyền biết người bị coi là lười nhất, vô dụng nhất như hắn lại độ lôi kiếp kim đan từ năm năm trước, thì chỉ sợ bọn họ phải đi xếp hàng mua mỳ sợi thắt cô tự sát tập thể luôn mất!

Đừng nói những người khác, mà lòng tự tin của Hàn Ngâm cũng bị đả kích trầm trọng, cô những tưởng mình nhập môn hơn một năm mà tu tới tu vi Ngưng Luyện, thế là đã đắc ý lắm rồi, kết quả Mộ Thập Tam mới nhập môn ba năm đã tu tới Đan Thành!

Ngưng Luyện tới Đan Thành chỉ có một bước, nhưng thật ra lại chênh nhau tới mấy năm thậm chí là mấy chục năm! Cứ nhìn Tống Việt đã Ngưng Luyện chừng mười năm mà vẫn chưa kết ra được một viên nội đan thì biết ngay để vượt qua bước này phải gian nan cỡ nào.

Nhưng Hàn Ngâm vừa ngẫm lại, bỗng nhiên kêu lên: "Không đúng!"

"Thế nào?"

"Lúc ngài độ Đan Kiếp là bao nhiêu tuổi?"

Mộ Thập Tam ngẩn ra, rồi bật cười: "Mười ba."

Chính hắn cũng không phát hiện ra, như vậy là quá nhanh.

Hàn Ngâm ngạc nhiên hỏi: "Chẳng phải sau khi Đan Thành thì dung mạo không thay đổi nữa sao? Vậy bây giờ ngài chắc là..."

Nghĩ tới dáng dấp này của Mộ Thập Tam là mười ba tuổi, cô không chịu nổi "Phụt" một tiếng bật cười.

Mộ Thập Tam tức giận lườm cô: "Sau khi Đan Thành muốn lớn lên đương nhiên vẫn được, nhưng muốn cải lão hoàn đồng thì không thể, đó là năng lực sau khi tu thành tiên, cho nên..."

"Gì cơ?" Hàn Ngâm chờ hắn nói tiếp.

Mộ Thập Tam liếc cô, môi nhếch lên nụ cười tà ác: "Cho nên nếu ngươi không tu đến Đan Thành nhanh nhanh, thì qua hai mươi năm nữa, người ta sẽ gọi ngươi là thím."

Thím...

Hàn Ngâm nghẹn thở, thiếu chút nữa bị hắn chọc tức tới ngất xỉu.

~ Hết chương 113 ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận