Tham Tiền Tiên Khiếu

Niềm vui bất ngờ

Edit: Yunchan

***

Hai người đi dạo chợ đêm một vòng, mua hai bộ y phục cho Thời Hoàn rồi tay trong tay ra về. Trong lòng Mộ Thập Tam thầm tính toán, quyết định để ba đứa nhóc tì kia ở một phòng, còn hắn và Hàn Ngâm sao, đương nhiên cũng ở chung một phòng rồi.

Ý định không sai, dù sao ba đứa trẻ kia vẫn còn nhỏ, không cần cố kỵ chuyện nam nữ khác biệt. Thế nhưng phiền phức sở dĩ bị gọi là phiền phức, chính vì nó làm người ta đau khổ tới phát cáu, đâu dễ dàng tống cổ đi như thế?

Lúc đẩy cửa phòng ra, hắn liếc sơ qua đã thấy Tê Vân lão đạo bị bịt miệng nhét xuống gầm giường, cơm thừa canh cặn la liệt đầy bàn đã được dọn dẹp sạch sẽ. Hiên Viên Túc thì như đang khoe mẽ, lôi cả đống đồ chơi nhỏ nó mua ở chợ mấy hôm nay cho người ta thấy mà trầm trồ, còn hết sức hào phóng tặng cho Vân La một con búp bê bùn cực kỳ tinh xảo, tặng Thời Hoàn cả đống hạt châu lưu ly dùng để bắn ná.

Mộ Thập Tam khẽ gật đầu hài lòng, giả vờ ho khan một tiếng, nói: "Trời không còn sớm nữa, các ngươi nên đi ngủ đi."

Ba đứa bé, ba cặp mắt trong sáng ngây thơ hợp lại bắn phá hắn.

Mặc dù đây là biểu hiện bình thường chờ hắn nói tiếp, nhưng trong lòng Mộ Thập Tam vẫn thấy hơi chột dạ, hồi lâu sau hắn chuyển mắt nói: "Ba đứa ngủ ở phòng kế bên."

Ba cặp mắt biến thành bốn, tới Hàn Ngâm cũng hợp lại bắn phá hắn.

Thật quái dị!

Biết rõ trừ Hàn Ngâm ra, ba đứa trẻ còn lại không thể hiểu được suy nghĩ đen tối của hắn, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác bị nhìn thấu, Mộ Thập Tam đành cười lấp liếm: "Có gì sai?"

"Có sai!" Hiên Viên Túc đứng lên phản đối đầu tiên: "Một cái giường, ba người ngủ rất chật, hơn nữa trên người Vân La mang theo nhện, ta sợ!"


Nói rồi nó giở giọng khinh bỉ, bồi thêm: "Sư công đúng là keo kiệt, thuê thêm một phòng cũng thấy tiếc, lại bắt ba bọn ta chen chúc một phòng."

Mộ Thập Tam nghe vậy thì mặt sa sầm, thật muốn thô bạo dạy dỗ tiểu tử không thức thời này một trận.

Ai ngờ lúc này Thời Hoàn bỗng nhỏ giọng nói với Hiên Viên Túc: "Đừng thuê thêm phòng nữa, tiền thuê rất đắt... dù sao ta cũng quen ngủ phòng củi, nếu như ngại chen chúc, hai ngươi cứ ngủ giường đi... ta ngủ trên đất cũng được..."

Tuy nó ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng người nói vô tâm, người nghe có ý, ánh mắt mọi người phóng về phía Mộ Thập Tam lập tức trở nên kỳ lạ, ngay bản thân hắn cũng thấy không ổn, cứ như mình đang ngược đãi trẻ con, hắn không thể làm gì hơn là thỏa hiệp: "Vậy thuê thêm một gian phòng, hai bé trai ngủ một gian, Vân La ngủ một mình."

Bốn ánh mắt tiếp tục bắn phá hắn.

Hiên Viên Túc chợt "A" một tiếng, thốt ra một câu sát phạt phong cảnh: "Như vậy không tốt lắm đâu."

Ranh con này có thấy phiền hay không hả!

Mộ Thập Tam thì sắp phiền muộn tới chết, nhìn nó chằm chằm, hỏi vặn lại: "Có gì không tốt?"

Ánh mắt thật rùng rợn!

Hiên Viên Túc sợ run cả người, nhưng vẫn không sợ chết chỉ vào Tê Vân lão đạo bị trói dưới gầm giường, lí nhí nói: "Sư công quên mất lão còn ở đây rồi à, nếu ban đêm ngài nhỏ to tâm sự gì đó với sư phụ, chẳng phải lão cũng nghe thấy hết sao?"

Mộ Thập Tam:...

Xuất phát từ đủ thứ loại nguyên nhân không thể nói thành lời, tính toán nhỏ của Mộ Thập Tam cuối cùng đã chết non. Vì vậy hắn càng hận tên nhóc con sát phong cảnh này tới nghiến răng, quyết định phải nhanh chóng về Cửu Huyền đón ngoại tổ phụ của mình ra ngoài. Lão nhân gia đã đến tuổi chơi với cháu, trước đó còn gặp phải bao nhiêu kiếp nạn, lại biết tin ái nữ đã qua đời từ lâu, một mình trơ trọi rất đau khổ, ném ba tiểu tử đáng ghét này cho Sở phu tử quản giáo, quả là một việc tốt đẹp, nhất cử lưỡng tiện.


Tất nhiên Hàn Ngâm cũng nhìn ra được nỗi phiền muộn của Mộ Thập Tam, sau khi đưa Vân La về phòng thì cười trộm một trận. Cuối cùng cô mới nhớ ra phải khảo sát thử tu vi của Vân La, kết quả là cô bé đã tu tới Nhập Khiếu hậu kỳ, cũng sắp đả thông huyệt khiếu toàn thân. Đây cũng là một niềm vui nho nhỏ, vì chỉ cần chưa tới Đan Thành, ăn quả Ngũ Hành vào rồi mặc dù tán đi linh khí cực khổ tu luyện được cũng không quan trọng lắm, chưa kể những huyệt khiếu đã đả thông sẽ không hồi phục về nguyên dạng, cứ thế dù phải tu luyện lại từ đầu cũng mất chưa đầy hai năm, nhanh hơn những người chưa có căn bản rất nhiều.

Một đêm yên giấc, sau khi trời sáng, Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam dẫn Thời Hoàn đến nha môn một chuyến, dùng tý mánh nhỏ để Tê Vân lão đạo phải ngồi chơi xơi nước trong đại lao, dù không hỏi chém ngay lập tức, nhưng có lẽ cũng phải ngồi chơi xơi nước cả đời.

Làm xong chuyện này, ba người đi ra khỏi nha môn, Thời Hoàn lại bất ngờ quỳ rạp xuống đất, dập đầu lạy họ ba cái, cám ơn họ đã cứu mạng, rồi muốn cáo từ.

Hàn Ngâm có hơi kinh ngạc: "Sao lại đột nhiên muốn đi?"

Thời Hoàn đáp: "Ân tình của hai vị ân nhân ta sẽ ghi nhớ suốt đời, nhưng hai người cũng có việc của mình, ta không thể liên lụy hai người được."

Mộ Thập Tam hơi nhíu mày nói: "Ngươi có chỗ để đi sao?"

Thời Hoàn cúi đầu: "Dù tuổi ta còn nhỏ, nhưng vẫn biết làm vài việc để sống, hỏi thăm chung quanh một chút, nói không chừng sẽ có nhà đồng ý thu nhận ta."

Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam nhìn nhau, càng thấy thích đứa trẻ này hơn, bởi vì nó chẳng những ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ, mà còn có sự kiên cường và tự trọng ăn sâu vào xương tủy.

Hàn Ngâm mỉm cười: "Ngươi có muốn bái ta làm thầy không?"

Lần này tới phiên Thời Hoàn kinh ngạc, nó ngước mắt lên nhìn cô, ngờ rằng mình nghe lầm.

"Ngươi luôn gọi bọn ta là thần tiên, nhưng thật ra bọn ta không phải thần tiên mà chỉ là người tu tiên, vẫn chưa thành tiên." Hàn Ngâm giải thích: "Nếu ngươi bằng lòng, ta có thể thu ngươi làm đệ tử ký danh trước. Có điều tu tiên là chuyện rất cực khổ, còn phải xem tư chất và cơ duyên, không tu đến bước cuối cùng thì chẳng ai biết được mình có thành tiên hay không. Rất có thể khổ cực một đời chỉ là công dã tràng se cát, cho nên ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, có muốn bỏ thời gian quý báu của mình vào chuyện tu luyện khô khan nhạt nhẽo này hay không."

Thời Hoàn phản ứng rất mau lẹ, lập tức dập đầu với cô lần nữa: "Không cần suy nghĩ, ta đồng ý."


Tuy nó không đến bước đường cùng, nhưng nó biết rõ việc trước mắt này là một cơ duyên tốt, nếu để lỡ sẽ không có cơ hội thứ hai. Chưa kể nó luôn mơ ước bản thân có được năng lực tự vệ, hơn nữa dù quen biết chưa bao lâu, nhưng nó có thể cảm giác được nhóm Hàn Ngâm đối xử với nó rất tốt, gộp tất cả lại nó đâu còn gì để do dự nữa.

"Tốt lắm." Hàn Ngâm mỉm cười: "Sau này ngươi cứ gọi ta là sư phụ như tiểu Túc đi."

Mộ Thập Tam kéo nó qua: "Để ta xem thử ngươi thích hợp tu luyện pháp thuật hệ gì."

Nói rồi hắn khẽ búng ngón tay, năm tia sáng vàng đỏ đen trắng xanh nhàn nhạt bèn bay về phía Thời Hoàn, Thời Hoàn kinh ngạc một lát, thế nhưng vẫn không né tránh, trơ mắt nhìn năm tia sáng nhạt ngừng lại quanh người nó một chút, rồi ẩn vào trong cơ thể nó.

Mộ Thập Tam ngẩn ra: "Đây là..."

"Sao thế, có gì sai sao?" Hàn Ngâm có chút khẩn trương, chẳng lẽ nó có thể chất đặc thù giống Hiên Viên Túc, không ăn quả Ngũ Hành thì căn bản không thể tu luyện sao?

Mộ Thập Tam chưa đáp vội mà dùng cách khác để thử lại, sau đó mới nhìn qua cô, trong mắt là vui mừng cùng bất ngờ không thể che giấu: "Chúc mừng nàng, số nàng đúng là không phải may mắn bình thường đâu."

Hàn Ngâm sửng sốt, trên mặt cũng hiện lên niềm vui bất ngờ: "Ý chàng là?"

Mộ Thập Tam cong môi đáp: "Kẻ trong trăm vạn người không chọn được một, vậy mà lại để nàng gặp được."

"Thể chất Ngũ hành trời sinh!" Hai mắt Hàn Ngâm sáng bừng lên, gương mặt hưng phấn tới ửng hồng: "Giống như Nghiêm Tử Ngọc!"

Thời Hoàn nghe mà chẳng hiểu mô tê gì, nhưng dáng vẻ hưng phấn của họ nó đều nhìn thấy hết, nên cũng vui theo: "Sư phụ, ý là thể chất của ta rất tốt sao?"

"Sai!" Mộ Thập Tam nghiêm túc nhìn nó: "Tư chất rất tệ! Tệ đến nỗi không môn phái tu tiên nào muốn nhận ngươi!"

Hàn Ngâm còn bất lương gật đầu hùa theo: "Chàng nói rất đúng! Loại tư chất này của ngươi, dù vào môn phái tu tiên, giai đoạn đầu tu nhanh hơn người khác, nhưng tương lai chẳng có chút xíu hy vọng thành tiên nào hết!"

Đả kích nghiêm trọng! Trong lòng nó nặng trĩu thất vọng không nói nên lời.


Thời Hoàn nhất thời mím môi, im thin thít.

Hàn Ngâm thấy bộ dạng này của nó mới cười hì hì nói: "May mà ngươi gặp ta, môn phái mà bản tông chủ chấp chưởng khác xa bình thường, không dám bảo đảm ngươi thành tiên, nhưng để ngươi kết xuất kim đan, nắm chặt thêm mấy phần cơ hội thành tiên thì khỏi phải bàn!"

Cô vui ơi là vui!

Vậy là có thể tiết kiệm được một quả Ngũ Hành, nếu sau này cơ duyên xảo hợp thì còn có thể thu thêm một đệ tử nữa, như vậy nhiệm vụ trước khi bản thân cô thành tiên, dạy dỗ ba đệ tử đến Đan Thành chấp chưởng Ngũ Hành Tông sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

"Ta không thu ngươi làm đệ tử ký danh nữa." Hàn Ngâm đổi ý ngay tức thì, chống nạnh nói với giọng đầy khí thế: "Ta muốn thu ngươi làm đệ tử chính thức! Ngay tại đây, ngay lập tức!"

Mộ Thập Tam mỉm cười, kéo cánh tay đang chống nạnh của Hàn Ngâm, rồi tiện đà ôm lấy cô, nói: "Trên đường cái, để ý hình tượng một chút."

Hàn Ngâm ngơ ngác, hành động đồi phong bại tục của hắn, lẽ nào không cần để ý hình tượng sao?

Hai người lo vui mừng riêng mình, trong khi Thời Hoàn chốc thì kinh hỉ, chốc lại thất vọng, chốc nữa lại kinh hỉ, quả thật sắp bị hai người quay tới chết, hiện tại đã ở trong trạng thái tê liệt, nhìn họ, tiếp tục câm nín.

Chuyện thu đồ đệ tiến hành suôn sẻ, biết Vân La cũng mới vào nhân thế, còn mù tịt rất nhiều thường thức, Hàn Ngâm đang phơi phới bèn nán lại thành Bình Xương thêm vài ngày. Có thể thấy rõ ba đứa trẻ ở chung lâu ngày đã dần quen thuộc, đã cười nói nhiều hơn. Nhất là Vân La và Thời Hoàn, không còn ngại ngùng thận trọng như ban đầu nữa, mà đã để lộ chút bản tính trẻ con nên có, đương nhiên có cả nghịch ngợm.

Đối với điểm này, Mộ Thập Tam hết sức bất mãn, nhưng chẳng làm sao tránh được. Thế là hắn bèn nhân thời gian này viết một bức thư, truyền cho chưởng môn Cửu Huyền, La Cẩn, nói rõ mình muốn đón ngoại tổ phụ Sở phu tử đi, nhưng ngại vì thân phận hiện tại nên không tiện lên Cửu Huyền chào hỏi, muốn mời La Cẩn phái người mang Sở phu tử xuống núi.

Nếu như nói trong tiên môn chỉ có vài người khiến cho Mộ Thập Tam kính trọng, thì La Cẩn chính là một trong số đó. Mấy năm gần đây, nếu y không âm thầm thiên vị chiếu cố, Mộ Thập Tam cảm giác dù mình không tới nỗi căm hận thế tục, nhưng tâm tính cũng chẳng thể bình thản, thậm chí có thể nhẹ lòng buông bỏ ân oán thân thế như hiện tại, mà có lẽ sẽ khó tránh khỏi tạo nhiều sát nghiệt. Thế nên lúc viết thư ngôn từ của hắn cung kính lễ độ, khác hoàn toàn với thái độ ngạo nghễ khi ở trước mặt mọi người tiên môn.

La Cẩn hồi âm cũng rất nhanh, đương nhiên là đồng ý với yêu cầu của hắn, báo cho hắn biết ba ngày sau sẽ có người hộ tống Sở phu tử xuống núi, bảo hắn chờ trên Thập Lý pha ngoài thành Thiên Thù.

Nhận được hồi âm xong, Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam bèn dẫn theo các đồ đệ lên đường, dọc đường không dừng lại nữa, thế nên chưa đầy một ngày đã về tới ngoài thành Thiên Thù.

~ Hết chương 195 ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận