Thâm Tỉnh Băng

Bên ngoài Cảnh Tuyên điện, nắng mai ấm áp.

Bụng Ninh tần đã hơi nhô lên, hôm nay nàng vừa dùng xong bữa sáng, trước mắt đang được Tử Trúc đỡ đi lại trong viện.

Ngân châm hồ mao phần phật trong gió, Ninh tần cài trâm vàng trên búi tóc, cầm lò sưởi tay khắc hoa chạm rỗng, bước đi thong thả hơn.

“Tử Trúc-“

Tử Trúc bên cạnh kéo lại áo choàng cho Ninh tần, thưa khẽ một tiếng, “Nương nương…”

“Hoàng thượng bao lâu rồi chưa đến đây?”

Tử Trúc trầm tư chốc lát, co hai tay vào tay áo cho ấm, “Hồi bẩm nương nương, kỳ thực chưa lâu lắm, độ này nô tỳ cũng không nghe nói Hoàng thượng sủng hạnh nương nương khác, chắc là do chính vụ bận rộn thôi.”

Ninh tần khẽ thở dài, một giọt nước mắt lóng lánh lăn xuống má, “Không phải bản cung không thể thông cảm, chỉ là long thai của bản cung đã cả tháng rồi, mà Hoàng thượng đến thăm mỗi một lần, chưa nói được mấy câu đã đi. Lâu như thế rồi, dẫu chính vụ bận rộn hơn, nếu thật sự muốn đến, chung quy cũng nhín ra mà đến được…”

Tử Trúc vội nhìn bốn phía, “Nương nương, không dám…”

Bàn tay ngọc thuôn thuôn lau nước mắt, Ninh tần thở dài một hơi, “Thời gian Hoàng thượng đến hậu cung ngày càng ít, mà vẫn có một đám người kiễng chân trông ngóng, rõ là buồn cười.”

Tử Trúc cúi đầu đáp một nẻo, nói khẽ một câu, “Nương nương, bên ngoài gió lạnh, để nô tỳ dìu người vào nhà.”

Ninh tần chậm rãi chuyển hướng vào trong điện, lơ đãng hỏi một câu, “Bên phía Họa Vũ cung có động tĩnh gì không?”

Tử Trúc cẩn thận dìu Ninh tần, “Tú công công gần đây rất bận rộn, hôm qua trên đường đến hoán y cục nô tỳ có gặp hắn, nói chuyện vài câu. Tú công công bảo mấy ngày gần đây Hoàng thượng sai Hỉ công công dạy tên ngốc kia quy củ, hôm qua mới đưa đến ngự thư phòng một chuyến, trò chuyện cả đêm, canh hai lại đưa về.”

Tử Trúc dừng một chút, trên mặt hơi có vẻ khó hiểu, “Tú công công còn nói tối nay lại đón hắn đi… Cũng không biết có phải nô tỳ nghe nhầm hay không…”

Sắc mặt Ninh tần sầm xuống, “Đêm hôm khuya khoắt tới đó làm gì, ngươi không hỏi à?”

Tử Trúc đáp: “Hỏi rồi ạ, Tú công công chỉ nói là Hoàng thượng gọi tên ngốc đó đến trò chuyện.”

Ninh tần nhíu đôi mày ngài, “Một tên ngốc thì có chuyện gì để nói, ngoại trừ xem trò hề, chẳng lẽ lại muốn bàn quân cơ chính vụ gì?”

Tử Trúc nói: “Cũng chẳng biết nữa, tâm tư của Hoàng thượng vốn khó nắm bắt mà.”

Vòng ngọc nạm vàng lắc lư trên tay, Ninh tần nói khẽ: “Ngươi bảo Tú Tú chú ý một chút là được, có động tĩnh gì cứ tới đây báo một tiếng.”

Tử Trúc đáp: “Nương nương yên tâm, Tú công công này trung thành với nương nương mà.”

***

Hoài Hoài kích động đến mức cả đêm không ngủ được.

Lăn qua lộn lại trên giường như bánh nướng áp chảo, muốn trò chuyện với Hà Yến, thế nhưng Hà Yến kia lại thành người chết, nằm bên cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.

Cho đến khi sắc trời hơi hửng sáng, Hoài Hoài buồn ngủ không chịu nổi mới thiếp đi.

Song chưa ngủ bao lâu lại bị Xuân Bảo vào lay dậy.

“Hoài Hoài, dậy đi.”

Hoài Hoài chui sang phía Hà Yến, kéo chăn lên qua đầu, “Đợi lát nói sau.”

Xuân Bảo hít hít mũi, “Hoài Hoài, việc lớn không ổn, dậy đi lát ngủ tiếp.”

Hoài Hoài vùi mặt vào xiêm y của Hà Yến, “Dậy rồi làm sao còn ngủ tiếp được.”

Xuân Bảo đôi mắt sưng đỏ, xốc chăn của Hoài Hoài lên.

“Con lừa làm biếng này! Còn không chịu dậy, sợ là hai ta đều phải bị bắt đi!”

Hoài Hoài mí mắt nặng trĩu, dùng khuỷu tay huých Hà Yến, “Ngươi dậy xem thử đi.”

Xuân Bảo nói: “Ta xem xong rồi mới tới đó chứ, ngươi mau dậy đi.”

Hoài Hoài bị Xuân Bảo khua không chịu nổi, đành phải xốc tinh thần ngồi thẳng dậy, dụi mắt, vẻ mặt uể oải, “Có chuyện gì?”

Xuân Bảo vành mắt xanh tím, cũng thức suốt đêm, “Họa Vũ cung này không đúng lắm.”

Hoài Hoài ngáp, “Không đúng chỗ nào?”

Xuân Bảo nhìn lướt xung quanh, hạ giọng cực thấp, “Ta phát hiện, Du công công mất tích, Tiểu Điền Tử, Xuân Hoa cũng không thấy bóng dáng đâu.”

Hoài Hoài hỏi: “Tiểu Điền Tử với Xuân Hoa là ai?”

Xuân Bảo suỵt một tiếng, “Tiểu Điền Tử và Xuân Hoa đều là thái giám và cung nữ của Họa Vũ cung, ngươi không nhớ à?”

Hoài Hoài lắc đầu, “Ta chỉ biết mỗi ngươi à.”

Xuân Bảo tiếp tục: “Họa Vũ cung bất tri bất giác thiếu nhiều người như thế, còn thay toàn người mới, trong đây chắc chắn có chuyện gì bí ẩn.”

Hoài Hoài đã hiểu, trong lòng trỗi lên nỗi xót xa, “Kỳ thực… Xuân Bảo…”

Xuân Bảo nhíu đôi mày lưa thưa, “Chẳng trách mấy hôm nay đêm ngủ ta cứ thấy là lạ, sau mới nghĩ ra, thì ra người nằm bên đã đổi. Thái giám trước kia ngủ kế ta chỉ nghiến răng chứ không thối chân, nhưng lần này thì khác, đêm nào cũng nồng nặc mùi hôi, hại ta hôm trước còn nghĩ là chăn của mình quá hôi, thay hết chăn nệm, mà mùi hôi ấy vẫn không giảm, chắc hẳn là do người bên cạnh rồi.”

Dứt câu, Xuân Bảo lại bịt mũi, “Người đó bốc mùi suốt một đêm, ngay cả bây giờ vẫn còn thoang thoảng mùi chua.”

Hoài Hoài dòm hai miếng vải ống trên cổ Xuân Bảo, “Xuân Bảo, sao ngươi đeo tất trên cổ vậy? Ngươi không còn nhỏ nữa, mà sao quần áo cũng không biết mặc thế?”

Xuân Bảo nghe vậy vội cúi đầu nhìn, quả thế, liền lập tức gỡ tất trên cổ xuống xỏ vào chân, “Ta còn đang định kể với ngươi có kẻ trộm tất của ta, hại ta khó chịu cả đêm, thì ra lại là thế này.”

Xỏ xong, lại hít hít, “Tâm trạng tốt rồi, ngay cả mùi hôi cũng không còn.”

Hoài Hoài nằm xuống tiếp, “Không có việc thì ta ngủ đây, chiều còn phải ra ngoài nữa.”

Xuân Bảo vẻ mặt buồn bã: “Đám Du công công đều không dưng biến mất, mà ngươi chẳng để ý? Sợ kế tiếp sẽ tới phiên hai ta thôi.”

Hoài Hoài trở mình, không còn buồn ngủ.

Chỉ nghĩ sự tình đã qua, cũng không cần khiến Xuân Bảo thương tâm nữa, chi bằng lấp liếm qua chuyện, từ đây không đề cập tới, “Không đâu, hai ta chắc chắn không việc gì.”

Đáy mắt Xuân Bảo sáng lên, “Thật chứ?”

Hoài Hoài gật đầu, trên mặt bất tự giác xuất hiện nét cười, “Hôm qua Hoàng thượng còn bảo ta hôm nay tới, hẳn y sẽ không đuổi ta ra ngoài nữa.”

Xuân Bảo sửng sốt, “Hoàng thượng kêu ngươi làm gì?”

Hoài Hoài đứng bật dậy, chỉ Hà Yến bên cạnh, thần thái sáng láng, “Chuyện này nói ra dài dòng lắm, may nhờ vị huynh đệ này, nếu không có hắn, Hoàng thượng cũng sẽ không kêu ta đến nói chuyện tiếp.”

Xuân Bảo nhìn hư không theo tay Hoài Hoài chỉ, dụi dụi mắt, mâu quang tối đi, “Hoài Hoài, mắt ta bị bệnh ngày càng nặng rồi… Không thấy rõ gì hết, phải làm sao đây?”

Hoài Hoài nói: “Không sao, ta sẽ kêu Thái y cho ngươi.”

Tiếp đó lại sực nhớ ra, “Trước giờ vẫn quên giới thiệu cho ngươi, đây là Hà huynh đệ.”

Xuân Bảo nhìn chằm chằm đống chăn nhăn nhúm, cố hết sức che giấu bệnh mắt của bản thân, vái hư không một cái, “Chào Hà huynh đệ.”

Hoài Hoài đẩy Hà Yến, “Sao còn không dậy, Xuân Bảo nói chuyện với ngươi kìa.”

Hà Yến không nhúc nhích, da mặt như đóng băng, chẳng có tí tẹo sức sống nào.

Xuân Bảo nói: “Hai ngươi thế mà đều họ Hà.”

Hoài Hoài thoạt tiên sửng sốt, lại tiếp lời: “Đúng thế thật.”

Rồi quay sang Hà Yến, “Chúng ta có duyên phận quá.”

Xuân Bảo ra sức chớp mắt, “Ta nên đi húp ít canh dê, ai cũng bảo gan dê sáng mắt mà.”

Đang định đi, lại bị Hoài Hoài túm tay áo, “Ngươi khoan đã, đêm nay ta phải đến chỗ Hoàng thượng, ngươi hãy nghĩ giúp ta xem làm sao mới có thể khiến Hoàng thượng nghĩ tốt hơn về ta?”

Xuân Bảo hỏi: “Ngươi đến chỗ Hoàng thượng rốt cuộc làm gì?”

Hoài Hoài nói: “Chắc là trò chuyện thôi… Đêm qua Hà huynh đệ nói chuyện một lúc với Hoàng thượng, ta vốn tưởng rằng Hoàng thượng lại sẽ giận ta, ai ngờ Hà huynh đệ này xuất khẩu thành chương, Hoàng thượng chẳng những không giận, ngược lại kiên nhẫn nghe Hà huynh đệ nói rất lâu, xong rồi còn nói với ta, bảo ta hôm nay tới đó.”

Xuân Bảo nói: “Ngươi đây là dựa hơi người ta rồi.”

Hoài Hoài: “Đúng thế, nghĩ trước đây ta còn ghét hắn như vậy, thật sự hơi hổ thẹn.”

Dừng một chốc, lại tiếp: “Ngươi mau nghĩ cùng ta, làm sao để lấy lòng Hoàng thượng.”

Xuân Bảo nói: “Hoàng thượng chẳng thiếu cái gì, muốn lấy lòng y thì cần phải tốn ít sức.”

Hoài Hoài nói: “Chung quy sẽ nghĩ ra được thôi.”

Xuân Bảo nói: “Không phải Hoàng thượng thích trò chuyện với Hà huynh đệ sao, ngươi kêu Hà huynh đệ đi trò chuyện với y mỗi ngày là xong.”

Hoài Hoài lắc đầu, “Thế cũng không được.”

Xuân Bảo không hiểu: “Sao vậy?”

“Vạn nhất Hoàng thượng thích hắn thì ta phải làm sao đây?”

Xuân Bảo nói: “Nếu thật sự như vậy, hắn quá thiếu trượng nghĩa rồi.”

Hoài Hoài trầm tư hồi lâu, “Nếu thật như thế, cũng không thể trách hắn không trượng nghĩa, vốn dĩ họ biết nhau trước, biết ta sau mà.”

Xuân Bảo nói: “Ngươi tuyệt đối đừng để người này cướp đi sự nổi bật, phải luôn tỏ ra giỏi hơn hắn mới được.”

Hoài Hoài thở dài, “Nói dễ hơn làm.”

Xuân Bảo nói: “Chuyện này thì khó gì, hắn chẳng qua biết ăn nói thôi, ta sẽ đi tìm cho ngươi ít sách, ngươi đọc xong ghi nhớ, hắn vừa mở miệng ngươi liền nói tranh, biết đâu Hoàng thượng cũng sẽ nhìn ngươi bằng cặp mắt khác xưa.”

Hoài Hoài rất đỗi cảm kích, “Xuân đệ, ngươi là nghĩa khí nhất.”

Xuân Bảo cười ngây ngô, “Đến lúc đó ngươi với Hoàng thượng thành đôi, đừng quên ta là được.”

Hoài Hoài hỏi: “Ngươi nói xem ngươi muốn làm công việc gì?”

Đang nói chuyện thì Tú Tú chợt đẩy cửa tiến vào, để thực hạp trên cái bàn bên ngoài, mở nắp lấy ra mấy món bánh cháo cầu kỳ, trong phòng thoáng chốc toàn là mùi cơm canh.

“Hoài Hoài, uống thuốc trước đi.” Tú Tú cẩn thận lấy bát thuốc dưới đáy thực hạp ra, quay người bưng lên.

Xuân Bảo dòm lom lom, tiếp lời Hoài Hoài vừa nói, “Không muốn gì, chỉ muốn ngày nào cũng có cái ăn là được.”

Hoài Hoài suy tư chốc lát, thông suốt, “Được, đến lúc đó sẽ điều ngươi về ngự thiện phòng!”

Tú Tú bưng thuốc, mặt sầm xuống, “Ban ngày ban mặt mộng tưởng hão huyền cái gì, uống thuốc trước đi.”

Hoài Hoài nhìn Tú Tú, “Ngươi bỏ đó trước đi, ăn cơm xong ta tự khắc sẽ uống, uống bát thuốc to như vậy, ngươi bảo ta ăn làm sao nổi?”

Tú Tú mấp máy môi, nghĩ cũng không có gì là không ổn, lại quay người bỏ bát thuốc xuống, “Đừng quên là được.”

Nói xong, liền đi ra ngoài.

Xuân Bảo nhìn bát thuốc kia, “Hoài Hoài, bao lâu rồi ngươi không uống thuốc bổ này?”

Hoài Hoài xuống giường, vuốt lại xiêm y nhăn nhúm, “Từ khi ngươi đến thì không uống nữa, sao vậy?”

Xuân Bảo nhìn chằm chằm bát thuốc, “Ta cứ cảm thấy thuốc này không đúng lắm.”

Hoài Hoài chỉ lo cúi đầu đi giày tất, “Không đúng chỗ nào?”

Xuân Bảo nói: “Cứ cảm thấy kích cỡ bát thuốc này ngày càng to, lúc trước ta uống hai ngụm là hết, mà sao mấy lần gần đây đều uống hoài không hết.”

Hoài Hoài nghe vậy tiến lại, cầm bát sứ Thanh Hoa ăn cháo so thử, quả thật nhỏ hơn bát thuốc kia không ít.

Xuân Bảo thở dài, bưng bát thuốc lên bắt đầu uống.

Hoài Hoài nhìn kích cỡ bát thuốc với mặt Xuân Bảo, hơi nhếch khóe miệng, “Xuân Bảo, ta nhận ra rồi, đây đâu phải bát, rõ ràng là chậu rửa mặt mà.”

Bên ngoài, Tú Tú đang dựa theo phương thuốc của Thái y viện lấy thảo dược ngày mai Hoài Hoài uống, lại lấy một gói giấy giấu trong dây lưng, nhìn lướt xung quanh, đoạn bỏ thêm mấy vị thuốc trong gói vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui