Khi Hạ Nhược Tâm mở mắt ra thì đã là buổi trưa muộn, cô nhanh chóng kéo chăn ra rồi tùy ý lấy một chiếc áo sơ mi trắng của anh mặc vào.Cô ra khỏi phòng thì nhìn thấy Cố Nam Hàn đang nấu món gì đó rất thơm, Hạ Nhược Tâm chính là nhịn ăn từ tối qua nên giờ có chút đói.- Hàn, em đói quá, anh nấu xong chưa?Cô vừa nói vừa xoa bụng mình rồi tiến đến ôm từ phía sau anh, Cố Nam Hàn biết cô đang nũng nịu nên cũng cưng chiều theo ý cô.- Xong ngay đây.Anh ngọt ngào trả lời cô, cũng nhẹ nhàng lấy đồ rồi tỏ ý muốn đút cho cô ăn, Hạ Nhược Tâm giờ lại được ưu ái đến mức này nên lại càng muốn lợi dụng, ai kêu anh ấy lúc trước dám bỏ mặc cô nên bây giờ chính là thời khắc trả thù.Trong trí tưởng tượng của Hạ Nhược Tâm.- Cố Nam Hàn, mau đấm lưng cho ta.Hạ Nhược Tâm mặc trong bộ y phục nữ hoàng còn anh chỉ là một tên thê nô đang nịnh nọt cô, nghe lời cô không thể phản kháng.Nhìn vẻ mặt sợ sệt của anh cô lại thấy buồn cười, cô sai gì anh đi làm đó.- Mau lấy cho ta tách trà sâm.- Đây ạ.Cô lại đổi ý không thích trà sâm nên chỉ trỏ sang những thứ khác khiến cho anh bực cũng phải nghe.- Ta thích ăn hạt dưa, mau tách cho ta.
Ta lại không thích hạt dưa, ta thích ăn nước yến, ngươi còn không mau đi lấy.Hạ Nhược Tâm chính là lạm quyền nữ hoàng mà bắt nạt thê nô Cố Nam Hàn, cô vẫn còn đang thỏa mãn vì suy nghĩ đó thì liền bị anh làm cho tỉnh lại đến nỗi giật mình một cái.- Nhược Tâm, em đang nghĩ gì vậy?- À không.Chẳng lẽ cô lại đi khai ra là đã ức hiếp anh trong suy nghĩ ban nãy của cô chắc? Không đời nào đâu.Cố Nam Hàn thừa biết chắc chắn cô nghĩ gì đó mà có liên quan tới anh mà lại còn cười thỏa mãn đến vậy.Hai người họ cùng nhau ăn bữa trưa, bỗng cô sực nhớ ra.- Hàn, chết rồi, chúng ta không đi làm à?Cố Nam Hàn cười cười rồi ngước lên nhìn cô, cô gái này thật ngây thơ hết mức nói, đến quá trưa mới nghĩ đến việc đi làm.
Anh liền nói cho cô an tâm.- Không cần, anh là chủ, sẽ không trách em, huống chi hôm qua em còn cực khổ như vậy nên không trách em được.Hạ Nhược Tâm chính là bị câu nói của anh làm cho bị sặc mà ho sặc sụa, anh ấy lúc nào cũng chỉ muốn trêu chọc cô như vậy thôi.Sau đó Cố Nam Hàn liền nghiêm túc nói với cô về kế hoạch của mình.- Nhược Tâm, anh muốn chúng ta giữ mối quan hệ như trước, anh muốn xem Lâm Huệ Anh muốn gì? Mọi chuyện đều tin tưởng anh được không?Nói thực là Hạ Nhược Tâm không thể yên tâm một trăm phần trăm được nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh thì cô liền bị thuyết phục, vả lại cô cũng muốn biết được chân tướng mọi việc, rốt cuộc người đàn bà tên Lâm Huệ Anh là ai?- Được.
Nhưng em có điều kiện, anh không được thân mật quá mức với cô ta.
Mà hai người đã làm gì quá giới hạn chưa?Cô chính là cảm xúc thay đổi như chong chóng vì ghen, từ ra lệnh lại tiến đến dò thám anh.Cố Nam Hàn biết được bộ mặt ăn dấm của cô mà vui vẻ không ngừng, anh cũng không ngờ rằng cô ghen mà cũng dễ thương như vậy.
Anh liền không nhịn được mà muốn trêu chọc cô thêm một chút nữa để xem cô phản ứng ra sao?- Thực ra thì bọn anh…Nhìn thấy vẻ ấp úng của Cố Nam Hàn, lại còn kiểu né tránh như không muốn trả lời kia làm cô thêm nghi ngờ, cô như phát điên rồi tiến đến chỗ anh mà đánh thật mạnh vào người anh.- Đồ phản bội, anh dám, anh dám.
Dù cho có bị sao đi nữa thì cũng không nên, không nên làm vậy.Hạ Nhược Tâm bị tức lên tận óc, cô tức đến phát khóc, thấy cô như vậy, anh vừa vui lại vừa đau lòng nên đã nhanh chóng đính chính lại.- Anh và cô ta không có làm gì, cùng lắm là nắm tay thôi.- Thật không?Cô nghe được lời khẳng định lại từ chính miệng anh mới bắt đầu tin, Hạ Nhược Tâm cũng đã ăn no nên mặc anh bên ngoài rồi chạy về phòng mình đóng sầm cửa lại như tách biệt với anh.
Lúc cô đi thì áo sơ mi bị cộm lên nên những cảnh xuân kia đều rơi vào mắt anh, Cố Nam Hàn đúng là được một mẻ trúng lớn rồi.Anh cũng cười vì cô lại phản ứng ngoài sức mong đợi của anh.
Một vài phút sau khi dọn sơ qua bàn ăn thì anh tiến đến phòng cô gõ cửa.- Tâm Tâm, em vẫn giận sao?Bỗng dưng không thấy cô ấy trả lời, anh lo lắng cô lại làm chuyện gì nên đã ra sức mở cửa, nhưng cô từ trong bước ra chỉnh tề như muốn đi đâu đó, Cố Nam Hàn thắc mắc mà hỏi cô ngay.- Em định đi đâu?- Đến viện.- Em đến viện làm gì?Anh lo lắng không ngừng, còn xem xét từ trên xuống dưới người cô xem cô có bị thương không, nhưng chỉ thấy vết thương ở chân ban nãy đã băng bó rồi, hay cô bị đau bên trong cơ thể mà giấu anh không nói.Hạ Nhược Tâm thấy nhức đầu vì anh xử sự hệt một bác sĩ chuyên môn vậy, anh cứ sờ nắn khắp nơi để kiểm tra như vậy thì sao cô trả lời được đây.- Em là đến thăm Quan Bằng, hôm qua anh ấy bị thương.Cố Nam Hàn nghe xong liền không vui mà nũng nịu với cô.- Anh không thích em đi gặp người đàn ông khác.- Nhưng…Cô chưa kịp nói xong thì anh lại có điện thoại, là của Lâm Huệ Anh.
Hai người họ nhìn nhau rồi mở loa lên, anh chủ động nói trước.- Alo, có chuyện gì sao?- Hàn, anh nói hôm nay chúng ta đi về nhà anh đó.
Có được không anh?Hạ Nhược Tâm nghe đến đây thì lại càng tức hơn, anh dám hẹn cùng cô ta về nhà anh để dùng bữa, vậy là muốn ra mắt hai bên trai gái hay sao?Cố Nam Hàn nhìn cảm xúc của vợ tương lai cũng thấy sợ nhưng vì việc lớn nên anh đành đồng ý rồi cầm tay Hạ Nhược Tâm như vừa xin lỗi, vừa xin phép vậy.- Được, vậy anh đón em nha.- Ừm.Tâm tình cô ta tốt lên không ít, nhưng tâm tình của Hạ Nhược Tâm thì biến sắc ngược lại, cô đây là đang bị một bầu trời u ám vây quanh.
Cố Nam Hàn liền ôm cô rồi nói.- Hay em đi cùng anh đi để giám sát luôn, cũng tiện cho chúng ta dò thám Lâm Huệ Anh rốt cuộc là muốn cái gì, được không?Hạ Nhược Tâm không quan tâm anh nên đã không trả lời nhưng khi anh lên xe đón Lâm Huệ Anh thì cô đã ngồi ở ghế lái phụ rồi..