Thâm Tình Lãnh Tổng Là Chồng Tôi! FULL


Phó Khanh Nhu đi đến công ty của Lãnh Đế Hàn trong một bộ quần áo giản dị, một chiếc túi không phải là hạng hiệu nhưng phối với đồ nhìn rất sang chảnh.

Cô tiến bước đi vào công ty, đến quầy lễ tân.
"Cho hỏi quý cô có hẹn trước với boss chúng tôi không ạ?" Một nhân viên quầy lễ tân lên tiếng hỏi bằng cách tiếp khách lịch sự nhất.

Quả là công ty lớn có khác, cái gì cũng rất thận trọng.
"..." Phó Khanh Nhu không có hẹn trước với boss của mấy người này nhưng cô cũng không lo lắng gì về việc có hẹn trước hay là không mà từ từ rút tấm danh thiếp có ghi sẵn số liên lạc của Lãnh Đế Hàn ra.

Bấm số rồi gọi cho người đàn ông đó một cách nhanh gọn.
"Tôi đang ở dưới đại sảnh, anh xuống đây đưa tôi lên đi.

Điều kiện nhỏ nhoi này chắc anh không từ chối đâu nhỉ Lãnh Đế Hàn?" Phó Khanh Nhu gọi thẳng cả họ lẫn tên người đàn ông như một thói quen.
Hai cô nhân viên kia cũng khá bất ngờ, những cặp mắt nhìn nhau với vẻ hoang mang tột cùng, họ bắt đầu trao đổi ý trong tiềm thức.
'Lại có người dám gọi thẳng tên của chủ tịch?'

'Làm sao tôi biết được, cô ấy lại là nhân vật tầm cỡ gì đây?'
'Chắc là ra oai tí thôi, lại còn bảo chủ tịch đích thân xuống đón cô ta ư? Nếu mà thành sự thật thì tôi trồng cây chuối cho các cô xem...'
"Nhanh nhìn kìa, đó là boss của chúng ta phải không? Ngài ấy thật sự tự mình xuống đón thay vì bảo trợ lý Cương kìa." một nhân viên nữ thốt lên đầu kinh ngạc.
Một người khác lại lên tiếng châm chọc "lúc nãy ai nói trồng cây chuối thì nhớ đấy nhé."
"..."
"Các cô muốn cuốn gói sớm?" Cương Trực từ đâu xuất hiện sau bóng lưng của mấy bà tám ngoài chợ lạnh giọng dẹp yên bãi xôn xao, nhao nhác.
Lãnh Đế Hàn sải bước đi về hướng Phó Khanh Nhu, anh nhíu đôi mày trên khuôn mặt không có lấy một xúc cảm.

Người gì đâu mà ghê gớm quá vậy đi đến đâu cũng khiến người ta sợ sệt.
Cười nhưng không phát ra tiếng, vui nhưng không thổ lộ ra bên ngoài Phó Khanh Nhi nhìn người đàn ông chậm chậm thốt ngôn "Anh đi cũng nhanh đấy, rất đạt chuẩn."
'Người phụ nữ này chính là người mà boss sai mình điều tra sao? Không ngờ cô ấy còn dám dùng giọng điệu này nói chuyện với boss, chắc không sống...cái quái gì vậy?' Cương Trực đang suy đoán này nọ thì một hành động xuyên qua làm anh hoảng hồn.
Lãnh Đế Hàn lại cầm tay của Phó Khanh Nhu sao? Tiếp đó anh lại không ngần ngại mà buông lời "Vừa ý cô chưa? Có chuyện gì thì đi theo tôi."
Đương nhiên là cô không ngại mà đi theo anh rồi, cô của bây giờ khác xa với quá khứ cách đây hai ngày rồi nhé.

Nếu nói Phó Khanh Nhu của trước đây nhẹ nhàng, khuôn phép thì Phó Khanh Nhu của bây giờ lại rất bá đạo.
Cạch! Rầm! Độp!
Vừa mở vừa đóng cửa một cách mạnh bạo không chút do dự của Lãnh Đế Hàn khiến Cương Trực đi theo sau không kịp phản ứng, mặt anh liền bị áp thẳng vào tấm cửa kính một cách đau điếng.
Không gian bên ngoài thì toàn tiếng rên thảm thiết, bên trong lại đầy ắp tiếng chất vấn.
"Cô tới đây làm gì?" Lãnh Đế Hàn nói.
"Thích thì đến không được à, tôi lại còn có cả vinh hạnh được chủ tịch Lãnh đón tận cửa cơ mà." Phó Khanh Nhu không chút mảy may mà thản nhiên lên tiếng đáp trả.
'Hừ, thật đáo để lại dám khiêu khích tôi?' số cô lại giảm đi không ít tuổi thọ rồi, cái tên trước mặt này chắc gì hắn đã tha cho cô lần này.

Nếu đã không nói chuyện được vậy thì anh dùng cách lưu manh nhất để dọa cô một phen vậy.
Ép cô vào tường với sức của đàn ông quả thực khiến cô có cảm giác đau đớn, lại thêm vết thương do chính anh tạo ra đêm qua khiến Phó Khanh Nhu rên lên "A...đau."
"Yếu đuối đến thế này mà đòi làm Lãnh phu nhân, vô dụng." Lãnh Đế Hàn buông mạnh cô ra rồi đi thẳng đến bàn làm việc.


Màn hình máy tính vẫn sáng nên anh liền làm tiếp công việc lúc nãy đang lỡ thì bị ai đó làm phiền.
'Vô dụng? Lãnh phu nhân? Anh ta biết mục đích của mình đến đây?' haha, có gì mà anh ta không biết chứ, là một CEO với bộ não có IQ đến một trăm năm mươi chính hiệu có team chống giả đàng hoàng mà không đoán được mục đích nhảm nhí của cô mới lạ và đáng bị nghi hoặc .
Hừ, đã thế thì cô đâm lao theo lao luôn cho xong chuyện.

Lúc nãy anh dùng hành động gì thì giờ cô cũng trả lại như thế mới công bằng được.

Ép anh ra sau ghế làm việc một tay nhấc cằm một tay chống bàn để trụ.

Phó Khanh Nhu kéo khóe môi lên một góc vừa đẹp lại cuốn hút đến si mê lòng người rồi mới phảng giọng.
"Vậy thì để Lãnh phu nhân tương lai gần này cho anh biết thế nào mới gọi là vô dụng." Ngày càng kịch tính cô đã có tâm dâng mình thì anh sao nỡ từ chối đây.
Vòng tay qua eo cô rồi nhấc bỏng cô đặt lên bàn làm việc đương nhiên máy tính đã bị cho ra rìa nên mới được vậy.

Lãnh Đế Hàn nói "Thế thì cô thử xem, Phó Khanh Nhu."
Có lẽ đây là lần đầu anh gọi tên cô một cách trực tiếp như vậy, không để lâu nó mất nóng, mất hay.

Hai bờ môi chạm nhau rồi quấn lấy nhau không buông, cô giữ lấy bờ vai anh để trụ vững.


Lãnh Đế Hàn cứ hễ ở trước mặt người phụ nữ này lại mất hết kiểm soát không chịu được cơn thèm muốn của mình mà muốn chén ngay con mồi.
Hộc! Hộc!
Tiếng thở dốc hổn hển truyền ra từ miệng của Phó Khanh Nhu, không để yên mà anh lại cúi đầu xuống cổ cô kéo mạnh áo nên mấy chiếc cúc cũng rơi ra.

Để lộ bộ nội y trắng bên trong quả thật ba vòng của cô quá đạt chuẩn nên vừa nhìn đã hút mắt.
"Muốn ở đây hay sang kia?" Mặc dù là hỏi ý kiến nhưng trước sau gì chả bị anh ăn sạch vậy thì gió chiều nào xoay chiều ấy thôi.
Phó Khanh Nhu nói "Có khác nhau không?."
Thế thì từ đây qua đó luôn đi, không nói gì nhiều anh đứng hẳn người dậy, tay ôm cô lên như nhấc một em bé đến chiếc giường mà anh thường xuyên qua đêm để tiện cho công việc.

Đương nhiên là phải kéo rèm nhé không thì tin tức nhạy cảm của anh sẽ chấn động hotsaech mất.
Thân hình thanh mảnh quắp chặt lấy anh, mặc cho người đàn ông cắn mút, hai bầu ngực căng tròn nhô lên hai nụ hoa Lãnh Đế Hàn cũng không bỏ qua cứ thế mà liếm láp.

Anh bắt đầu khai nòng nhiệt tình khiến Phó Khanh Nhu phải ưa ứa rên lên từng tiếng cật lực "Ưm...a...ư."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận