"Tuyết Tuyết, cô nhìn kia đi.
Nhanh lên, xem xem có phải chủ tịch đang nắm tay một người phụ nữ phải không?"
Ứng Phụng - cô nhân viên cấp dưới của Mạc Yên quơ quơ tay chỉ về hướng Lãnh Đế Hàn rồi vội hỏi nữ đồng nghiệp bên cạnh mình.
Cũng y chang như ai kia, cô ta cũng không kiềm được lời mà thốt lên "Hình như là thiếu phu nhân đấy, tôi từng thấy cô ấy đến đây mấy lần trước rồi.
Người đâu mà đẹp đến hào quang chiếm hết mọi nơi thế không biết nữa, so với chị Mạn..."
"Chị Mạn Yên làm sao, chỉ nhìn từ xa thôi còn chưa tiếp xúc, mà cô đã cho rằng cô ta tốt đẹp như thế sao? Biết đâu vị thiếu phu nhân đó còn không bằng được một nửa của chị Mạn Yên nhà tôi đâu, cô cứ cẩn thận cái miệng vào." Chưa để người đồng nghiệp dứt câu, Ung Phụng đã cắt ngang lời rồi bắt đầu gương đôi mắt đe dọa nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Quay người nhanh chân theo lối đến phòng kĩ thuật, cô ta nhanh chóng tìm thấy hình bóng của Mạn Yên có vẻ như chưa biết chuyện gì mà đang chăm chăm làm việc.
Nói đi cũng phải nói lại, dù cho Mạn Yên có say nắng Lãnh Đế Hàn đến chết đi sống lại thì cô vẫn là người rất công tư phân minh.
Việc nào ra việc nấy, có lẽ cũng vì thế mà trước đây lúc vừa vào công ty sau khi làm thực tập được hai tháng cô đã được thăng chức lên làm phó phòng kĩ thuật rồi dần dần một bước đi lên như hiện tại.
"Chị Mạn Yên....có chuyện rồi." Ưng Phụng lấp ta lấp tấp nói to.
Nghe thấy tiếng gọi hớt hải truyền vào từ ngoài cửa phòng, cô nhau mày khó chịu nhìn qua tấm kính trong suốt.
Như có một dự cảm nào đó không mấy ổn một chút nào.
"Chuyện gì? Chờ một lúc rồi nói, nhìn xem bộ dạng hấp tấp này của cô thật khiến người khác thấy không có chút cảm tình nào mà." Mạn Yên liếc nhìn từ trên xuống một lượt cô nhân viên đang đứng trước mặt rồi không kiềm được cái bản tính đanh đá mà buông lời hờn chê.
Ứng Phụng cũng không dám ý kiến trước người phụ nữ này vì ai chẳng biết cô ta thật sự chẳng phải dạng vừa gì.
Nếu là ở công ty thì bị áp lực còn ở bên ngoài không bị hành cũng bị hạ lên xuống không thấy đường mà về nhà.
Sau khi bình tĩnh lại Ứng Phụng nhanh chóng kể lại chuyện mình vừa thấy một cách hoa văn lên, chỉ thấy Mạn Yên lúc bước ra khỏi phòng làm việc đã mang theo một cảm xúc khó ở viết rõ ở trên khuôn mặt không chê vào đâu được.
Chuyển đến một không gian nào đó trong công ty.
Vì muốn có thời gian riêng tư nên lúc vào thang máy tất thảy mọi người đã bị chủ tịch của mình tặng cho một ánh mắt chết người nên chẳng ai dám nhìn thẳng hay có ý định chạm chân vào vạch chỉ, kể cả đó có là Cương Trực.
Chẳng mấy bận tâm đến ánh nhìn và lời nói của mọi người sau lưng, Lãnh Đế Hàn cứ thế mà nắm tay cô vợ nhỏ của mình một cách mạnh mẽ không muốn buông ra đến nỗi khiến Phó Khanh Nhu thật sự chỉ muốn tẩn anh một trận tại chỗ.
Vừa hay đây là thời cơ tốt nhất để cô thực hiện mọi dự định.
Phó Khanh Nhu không sợ sệt mà dẫm mạnh lên chân của Lãnh Đế Hàn rồi quay người đi chỗ khác tránh tội nhưng trước đó cô cũng không quên thả ít khẩu ngữ "Phiền Lãnh tổng giữ cho mình chút liêm sĩ đi, đừng động chạm vào tôi ở nơi đông người.
Dường như nó là điều chẳng ổn một chút nào."
"'Hừ, ý cô là làm chuyện gì cũng được nhưng phải ở nơi không có người sao? Thế thì còn chờ gì khi phòng tôi vừa cách âm tốt vừa không có lấy một kẻ hở nào đáng ngại." Người nào đó nhanh chóng phản bác lời của Phó Khanh Nhu mà không ngại ngần gì.
(2
'Anh đúng là làm tôi phải nhìn anh bằng con mắt khác rồi đấy, thật khiến người khác xấu hổ thay vì chính lời nói đó mà...bên ngoài đúng là đồn đại chẳng có chút tâm nào mà.
Uổng cho mình còn nghĩ anh ta nào là lạnh lùng, soái ca ít nói đồ đó, haiz.
Không khỏi có chút cảm thán trong lòng, Phó Khanh Nhu bất lực thở một hơi dài.
Ra khỏi thang máy liền là người phụ nữ nào đó đã nhanh chóng bỏ lại tên họ Lãnh lại phía sau, còn bản thân thì nâng bước đi đến phòng làm việc như một thói quen.
Cạch! Đẩy cửa đi vào bên trong chưa kịp nhìn rõ hết cả không gian cô đã bị làm cho giật nảy mình bởi cú ôm bất chợt và giọng nói đầy hào hứng "Chào buổi sáng, Khanh Nhu."
"Thiên Tâm, sao cậu lại ở đây thế? Có chuyện gì thì chúng ta nên nói riêng thì hơn, tránh để người nào đó hòng được lại chẳng hay đâu." Phó Khanh Nhu vừa hỏi vừa trêu chọc khích ý đối với người đàn ông của mình.
Haha, cô thật có khiếu biết đùa mà.
Cố Thiên Tâm cũng nhận thua rồi đấy, nếu đã là nói chuyện xấu ra lưng thì phải nhỏ giọng bàn bạc chứ có ai giữa thanh thiên bạch nhật như này mà cứ oạng oạng cho người ta nghe đâu.
Nhưng đây không phải là vấn đề chính, Phó Khanh Nhu cứ cảm thấy có gì đó sai sai ở đây.
Và điều đó rất rõ ràng là người bạn này của cô không thế đến đây một mình được.
Loi nhoi đảo mắt nhìn xem khắp căn phòng, cuối cùng ánh mắt cũng đã truy tìm được điều đáng ngờ là hình bóng Đình Tư Kì đang ngồi ở chiếc ghế mà Lãnh Đế Hàn dùng để tiếp khách.
Thấy mùi mờ ám, cô liền lớn tiếng đặt câu hỏi "Dạo này tôi thấy hai người có chút lạ nha, tại sao ở đâu cũng như hình với bóng vậy?"
Gượng cười mà nắm lấy tay của bạn mình, Cố Thiên Tâm chưa kịp giải thích thì Đình Tư Kì đã lên tiếng trước "Tôi và cô ấy vừa đăng kí kết hôn rồi, chắc là không lâu nữa sẽ tổ chức tiệc đính hôn.
Nhưng việc đến đây ngày hôm nay không phải là để nói về chuyện này mà là để hỏi xem hai người chuẩn bị đến đâu cho việc ở buổi đấu giá tối nay rồi.
Từ bất ngờ đến lo lắng, trần đầy hoang mang đầy người Phó Khanh Nhu còn chưa thuộc hết mấy cái khuôn mặt rồi lý lịch của những người nước ngoài kia thì biết làm sao? Đã bảo không đi mà cứ bị bắt ép nên hết chuyện không mấy suôn sẻ này lại chuyện không may mắn khác cứ luôn xảy ra như vật cản trở đó.