Kèm theo giọng nói là một luồng khí nóng.
Lâm Thiện cảm thấy trên mặt hơi ngứa, vô thức sờ sờ, đành phải mở mắt ra.
Sau một hồi chợp mắt, bầu trời bên ngoài dường như đã tối hơn.
Cô nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, xác nhận anh đang nhìn và nói chuyện với mình.
Ánh mắt của anh không còn kiêu ngạo như trước, thay vào đó là vẻ thăm dò.
Câu này được anh hỏi rất tùy ý, giống như một câu hỏi bình thường của bạn cùng lớp.
Nhưng Lâm Thiện cảm thấy, dù mình có đi đâu nó cũng không liên quan đến anh.
"Ở nhà chơi."
Cô thực sự không có nơi nào để đi, bởi ngày thường cô rất ít khi ra ngoài.
Hai ngày trước kỳ thi, Chung Tiêu Tiêu hào hứng tiết lộ với cô rằng cả gia đình sắp đi Pattaya.
Cô ấy hưng phấn nói cho cô nghe nơi đó có thể ăn món gì, chơi cái gì.
Lâm Thiện không còn xa lạ với địa danh này, cô đã cùng gia đình đến đó vào kỳ nghỉ đông năm lớp 9.
Chuyến du lịch lần ấy cô đã bị thương, để lại một vết sẹo nhỏ ở gót chân phải.
Vì việc này, ba Lâm đã tự trách mình rất lâu.
Ông rất yêu thương Lâm Thiện, từ nhỏ đã đặt cô ở đầu quả tim mà chiều chuộng.
Cứ mỗi lần nhà trường có kỳ nghỉ dài ngày ông sẽ dành thời gian đưa gia đình đi du lịch, để con gái được mở rộng tầm mắt.
Đáng tiếc vật đổi sao dời, cảnh còn người mất.
Lâm Thiện, người từng thân thiết với ba mình nhất, giờ đã không có hứng thú lên kế hoạch cho một chuyến đi nào nữa.
"Ở nhà cả bảy ngày, người cậu sẽ không mọc rêu đấy chứ?" Nghe lời cô nói anh lập tức nhướn mày.
Lâm Thiện thấy anh đưa ra nghi vấn, biết chắc vấn đề không dễ kết thúc.
Cô dứt khoát nói một câu chặt đứt nghi vấn của anh: "Tôi thích mọc rêu."
Hàn Tân hùa theo cô: "Vậy ngày nào cậu mọc rêu tôi nhất định phải tới nhà xem."
Lâm Thiện không trả lời, cảm thấy người kia càng ngày càng xích tới gần.
Cô vươn tay chặn lại: "Này, cậu đừng có nghiêng ngả nữa."
Hàn Tân nhìn bàn tay đang đặt trên vai mình: "Tôi là thẳng."
Lâm Thiện rút tay về, mặc kệ anh.
Trước khi xe đến hẻm Bốn Mùa, Lâm Thiện cầm cặp sách chuẩn bị đứng dậy.
Hàn Tân đứng dậy đi ra cửa trước cô.
Lâm Thiện biết đích của anh là ở điểm dừng tiếp theo, cứ ngỡ lần này có thể thoát khỏi anh rồi.
Nào ngờ xe vừa dừng anh cũng bước xuống, đứng im tại chỗ dán chặt ánh mắt trên người cô.
Cô nhận ra ý đồ của Hàn Tân, cố ý đi thật chậm, nhưng tên kia đi còn chậm hơn cả cô.
Lâm Thiện không muốn để anh biết nhà mình ở đâu, bước đi lang thang không mục đích.
Người phía sau một đường theo cô, hai người cứ như vậy đi gần hết phố Lật Tử.
Cuối cùng, Lâm Thiện không thể chịu nổi nữa, tiến đến quán trà sữa bên cạnh, gọi một ly chanh đá.
Đang định trả tiền thì người ở phía bên phải đồng thời đưa tiền: "Hai ly."
Lâm Thiện không ngẩng đầu: "Tôi sẽ tự trả."
Cô đưa tiền về phía trước.
Chị gái nhận tiền dường như biết Hàn Tân, không thèm nhìn tiền trong tay Lâm Thiện, đưa tay nhận của người kia, mỉm cười nói: "Chờ chút."
Lâm Thiện xấu hổ muốn hộc máu.
Cô đưa tiền cho người bên cạnh: "Làm phiền đưa tiền lẻ cho tôi."
Anh đút hai tay vào túi quần, đứng nhìn cô: "Không."
Lâm Thiện cất tiền vào trong túi, gật đầu: "Tôi nhớ ra rồi, cậu vẫn nợ tôi tiền giặt là, cái này coi như trừ vào đấy."
Nói xong, cô khinh thường liếc anh một cái, đồng thời đứng hướng về phía đường cái.
Vị trí thiếu nợ lập tức đảo ngược.
Hàn Tân nheo mắt, đương nhiên anh chưa quên chuyện đó.
Lần trước bị cô xóa bạn bè, vì thể diện anh đã không tìm cô.
Nhưng càng không muốn tìm thì anh càng không làm được, chỉ vì cô tiếp tục xuất hiện trong giấc mộng của anh thêm hai lần, so với lần trước nó giống nhau một cách khó tả, khiến anh muốn đấm tường, đập giường.
Bây giờ nghe cô nhắc đến anh không muốn làm cứng nữa, nhân cơ hội làm hòa: "Đưa điện thoại đây."
Lâm Thiện nghe kịch bản quen thuộc của anh, dứt khoát từ chối: "Không cần."
"Lần này không thêm chỉ quét mã thôi." Dứt lời anh tiếp tục bổ sung thêm một câu: "Tôi không thích nợ tiền con gái."
Lâm Thiện nghĩ nghĩ, quyết định cho anh mặt mũi, lấy điện thoại mở mã QR.
Hàn Tân lấy máy của mình ra quét, liếc cô một cái rồi nhập số tiền vào.
"Được rồi." Anh tắt máy, bỏ vào túi quần.
Lâm Thiện xem thông báo, trừng lớn hai mắt: "Cậu gửi sai."
"Đâu?" Hàn Tân nghiêng người nhìn.
Cô giơ màn hình về phía anh, không nói nên lời: "5000."
Anh rất bình tĩnh: "Tôi không gửi sai, đúng là nhiều vậy đấy."
Lâm Thiện cho rằng đầu óc của anh có vấn đề: "Từng này có thể mua nhiều hơn một cái váy."
"Vậy thì cậu cứ mua thêm mấy cái."
Vô công bất thụ lộc, Lâm Thiện tuy thiếu tiền nhưng cũng không muốn chiếm tiện nghi của người khác.
"Tôi chỉ bảo cậu trả tiền giặt là." Cô vô lực giải thích, túm lấy tay áo của anh, ý bảo anh cầm điện thoại: "Tôi trả cho cậu."
Hàn Tân rút tay ra khỏi túi quần, nhưng là để lấy ly trà chanh vừa gọi.
Anh bước xuống bậc thang trước, quay đầu nhìn Lâm Thiện: "Không đi à?"
Hai ly trà chanh đều trên tay anh, Lâm Thiện nhìn thấy rất kỳ quái.
Nhân viên quán trà sữa cũng nhìn họ một cách kỳ quặc.
Lâm Thiện nhanh chóng chạy theo, vừa đi vừa hỏi anh: "Ý cậu là gì?"
Hỏi xong cô cảm thấy hơi ngốc, dường như cô có thể đoán được ý của anh.
Hàn Tân không giải thích mình có ý gì, một tay cầm ly trà chanh đưa cho cô.
Lâm Thiện không dám lấy, tên này này quá xảo quyệt, chỉ trong nháy mắt cô đã nợ anh một số tiền lớn.
Bắt người tay ngắn.
Hàn Tân không đợi cô phản ứng, trực tiếp kéo tay cô nhét ly trà chanh vào.
Lâm Thiện sợ rớt vội vàng túm chặt.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo, cô nhanh chóng đổi sang tay khác.
"Cậu nhiều tiền thật đấy." Cô lắp bắp nói, một lần nữa sốt ruột thúc giục anh: "Mau đưa điện thoại đây, để tôi chuyển tiền trả cho cậu."
"Cậu tự mình dùng đi, muốn tiêu thế nào thì tiêu." Anh liếc nhìn ngực của cô, giọng điệu ngả ngớn: "Cậu gầy đến mức chỉ còn bộ xương, nếu có thêm tí thịt thì lúc mặc váy trông sẽ đẹp hơn."
Lâm Thiện đỏ mặt, từ phía sau đẩy anh: "Cút đi!"
Hàn Tân lảo đảo tiến lên hai bước, nhưng với chiều cao và đôi chân dài của mình, anh nhanh chóng ổn định cơ thể.
Sau đó, anh xoay người vẫy tay với cô, cười một cách vô lại: "Tôi cút."
Phía trước có một ngã tư, Hàn Tân vừa hay gặp đèn xanh, băng qua làn đường bên trái đi tới con đường phía đối diện.
Lâm Thiện tức giận, đứng đó nhìn chằm chằm bóng lưng của tên kia, ánh mắt như kiếm bén, trong khoảng thời gian ngắn, người con trai đi vào tòa nhà đối diện, về đến nhà.
Lâm Thiện quan sát điệu kiện môi trường sống bên ngoài tiểu khu.
So với xung quang thì nơi đây có thể coi là cao cấp, đúng là làm khó anh khi phải giả nghèo lâu như vậy.
...
Về đến nhà, Lâm Thiện tình cờ gặp phải Quan Gia Dao ra ngoài.
Từ khi bà đi làm, Lâm Thiện ít có thời gian ở bên bà hơn.
Khi Lâm Thiện tan học thì bà ra ngoài, Lâm Thiện đi học thì bà ở nhà ngủ.
Có mấy lần, thậm chí đêm Quan Gia Dao cũng không về ngủ.
Bà nói ở đấy nhiều việc, tạm thời sẽ nghỉ luôn chỗ làm.
Lâm Thiện bắt đầu dò hỏi tính chất công việc của mẹ cô, lý do là vì Quan Gia Dao thường xuyên trang điểm đậm, gu ăn mặc bắt đầu thay đổi theo hướng gợi cảm hơn.
Điều này khiến cô thấy lo lắng.
Thật vất vả chờ đến ngày lễ, vậy mà bà lại đi làm.
Lần này Lâm Thiện chặn bà ở cửa: "Mẹ không có ngày nghỉ à?"
Lớp trang điểm dưới mắt Quan Gia Dao không che nổi quầng thâm nặng nề, trông bà có chút mệt mỏi, đưa tay vuốt vai con gái: "Bây giờ kiếm tiền thật không dễ dàng, mẹ hy vọng con có cuộc sống tốt hơn, chịu khổ một thời gian cũng chẳng là gì, chỉ cần con chăm chỉ học tập là tốt rồi."
Vừa dứt câu này, Lâm Thiện nhàn nhạt đáp: "Hôm nay con thi xong rồi."
"Vậy con hãy ra ngoài chơi với bạn đi." Quan Gia Dao lấy ra một số tiền đưa cho Lâm Thiện, rồi vuốt má con gái: "Cuộc sống sẽ tốt lên thôi."
Nói xong, bà vội vàng rời đi.
Lâm Thiện nắm chặt tiền trong tay, càng thêm nghi ngờ.
Đồng thời cô nghĩ tới số tiền không thuộc về mình đang ở trong điện thoại, người này đúng là không bớt phiền phức tí nào, cứ chuyển đi chuyển lại không ngừng.
Ngay khi đang suy nghĩ, cô nhận được một tin Wechat từ Thang Dương.
Thang Dương: "Đàn em, Quốc khánh vui vẻ."
Bần Dân công chúa: "Chúc đàn anh ngày lễ vui vẻ."
Thang Dương: "Em vừa thi xong à?"
Bân Dân công chúa: "Ừ, cuối cùng cũng có thể thả lỏng tinh thần."
Thang Dương: "Em có dự định gì cho ngày mai không?"
Lâm Thiện nghĩ tới lời hẹn thời gian trước, vừa hay đang có tiền và thời gian, cô thuận thế trả lời "Không ạ."
Thang Dương: "Anh không về nhà, vừa lúc ngày mai muốn tìm em đi chơi."
Bần Dân công chúa: "Vâng."
Hai người rất nhanh đã quyết định thời gian và địa điểm gặp mặt: "9h30, hẻm Bách Hoa, phố Lật Tử."
Lâm Thiện không xem đây là hẹn hò, đơn thuần chỉ là buổi gặp mặt của những người bạn.
Cô chọn bộ quần áo học sinh bình thường nhất, chuẩn bị để ngày mai mặc.
Buổi tối không cần học bài, Lâm Thiện lên giường ngủ sớm, buổi sáng dậy cũng rất đúng giờ.
Ai ngờ vừa tỉnh thì nhận được một cuộc gọi.
Lâm Thiện nhìn số cũng biết là ai, mặc dù cô không lưu vào máy.
Người này chẳng làm được việc gì đứng đắn, đang định tắt máy cô chợt nhớ tới số tiền trong tài khoản, chẳng lẽ anh đổi ý.
Nghĩ vậy cô liền bắt máy.
"Gì?"
"Chưa dậy à?" Bên kia là giọng nói uể oải của Hàn Tân, hình như anh cũng vừa thức giấc.
Lâm Thiện không muốn lạc vào giọng nói của anh, hắng giọng một cái, giọng nói càng có lực: "Không, tôi dậy lâu rồi, ăn sáng xong còn làm được hai đề thi."
Dường như bên kia bị nghẹn họng, tiếng cười xuyên qua điện thoại truyền tới: "Cậu đúng là có tinh thần tự giác và chăm chỉ.
Đừng học nữa, ra ngoài giải lao đi."
Lâm Thiện: "Cậu cứ tự mình giải lao đi, tôi không có thời gian đi với cậu."
Bên kia tiếp tục nói: "Tôi quên nói, ngày hôm qua tôi đã đưa hết tiền cho cậu rồi.
Vừa hay hôm nay tôi muốn đi xem phim, cậu chọn phim rồi mua vé đi, lúc nào xong thì báo tôi biết thời gian cụ thể nhé."
Lâm Thiện cắn răng oán hận, mắt trợn trừng, chỉ tiếc bên kia không nhìn thấy.
"Ngại quá, hôm nay tôi có hẹn." Cô chân thành nói.
Anh sảng khoái cười: "Ai tin, cậu chả bảo ở nhà mọc rêu à?"
"Thật, bọn tôi hẹn với nhau rồi." Lâm Thiện cảm thấy mình có thể đoán được câu tiếp theo của anh là gì.
"Trai hay gái?" Giọng điệu của anh khẽ biến.
"Trai." Lâm Thiện dừng vài giây rồi bổ sung thêm.
"Bạn trai tôi.".