Hôm nay, Thẩm Phong sẽ đưa Mộc Thanh Anh về nhà lớn Thẩm Gia, cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ đối diện với những cô em bên chồng khó ưa khó chiều.
Mộc Thanh Anh nghĩ đến thôi cũng thấy phiền não, nhưng bắt buộc phải về thăm ông bà cũng như ba mẹ.
- Đừng lo về việc hai đứa song sinh Thẩm Quyên và Linh Linh, lần này tụi nó sẽ không dám gây khó dễ cho em nữa.
Thẩm Phong lên tiếng trấn an cô, đây là lần thứ hai họ trở lại nhà lớn sau hai tháng cưới nhau.
Chiếc bụng phẳng lì ngày nào đã nhô lên được một chút, Mộc Thanh Anh cũng hạn chế mặc những bộ quần áo bó sát người nhằm cản trở sự phát triển của em bé.
- Ừm, nhưng mà… Lần trước anh làm như vậy, có phải bây giờ gặp chú ba sẽ khó xử không?
Mộc Thanh Anh có chút lo lắng nhìn anh, huống hồ gì cũng là người chung một nhà nhiều năm như vậy.
Thẩm Phong trong một lần vì cô mà đã dạy dỗ hai đứa trẻ mới lớn nghiêm khắc, không phải không nói nếu là cô thì cũng sẽ rất khó xử.
- Diệm Cầm bà ta còn mặt mũi đối địch với em, thì chắc rằng sẽ bị chú ba ra mặt một trận.
Từ trước đến giờ chú ấy luôn công tư phân minh.
Thẩm Phong vừa nói vừa lái xe, vấn đề nhỏ này vốn chẳng làm lung lay đến vị trí của anh hiện tại trong nhà họ Thẩm, huống hồ gì anh chỉ giúp bọn họ dạy hai đứa trẻ, không phải là vấn đề lớn lao.
- Anh đã xử bọn trẻ thế nào đấy?
Nói đi nói lại, chung quy vẫn là Mộc Thanh Anh sợ khó xử khi đối mặt với chú ba, nên rặn hỏi Thẩm Phong.
Vốn xử lí việc của hai đứa tinh nghịch kia cô không để tâm đến, Thẩm Phong cũng chẳng nói cho cô nghe.
Nhưng bây giờ thì đột nhiên lại nhớ đến, muốn biết rằng anh đã ra tay như thế nào.
Để chút nữa còn biết đường xử sự.
- Không có gì đâu, em đừng quá bận tâm!
Giọng nói trầm trầm ấm áp, anh không sợ thì mắc chứng gì cô phải sợ.
Chẳng phải có anh ở đây rồi sao? Ai dám gây khó dễ cho cô?
Từ khi anh chính thức lên nắm quyền Thẩm Gia và quản lí toàn bộ tập đoàn Thiên Vương trên mọi khu vực.
Thì trong cái nhà đó, một chín một mười thì toàn bộ cũng phải kiêng dè anh vài phần.
Huống hồ gì muốn yên phận sống trong Thẩm Gia phải nhìn lấy nét mặt của Thẩm Phong.
Nói đến đây, chiếc xe đã đánh lái vào con đường vắng, hai bên chỉ toàn cây cối mọc um xùm.
Đây chính là lối vào nhà lớn Thẩm Gia, đúng là giới thượng lưu bậc nhất.
Nhà cũng phải khác biệt với mọi người.
Cánh cổng bằng sắt cỡ khủng mở ra, Thẩm Phong đánh lái vào khuôn viên căn biệt thự to tướng.
Mộc Thanh Anh giờ đây mới có dịp nhìn kĩ, để ý rằng khuôn viên rất rộng, còn trồng nhất nhiều hoa đầy màu sắc rực rỡ.
Ánh mắt xen lẫn có chút thích thú ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Xuống xe, Mộc Thanh Anh sánh bước bên Thẩm Phong, đôi mắt vẫn còn ngó nghiêng ngó dọc ngắm nghía.
- Đây toàn bộ là hoa tự trồng sao?
- Ừm, là mẹ anh trồng.
Bà ấy rất thích hoa!
Mộc Thanh Anh kinh ngạc, trước đây cô từng nghe qua sở thích của Thẩm Phu Nhân, nhưng không nghĩ niềm yêu thích của bà lại lớn đến mức có thể tự mình trồng rồi săn sóc cả một vườn hoa lớn thế này.
- Đại thiếu gia và thiếu phu nhân về thưa mọi người!
Quản gia gấp gáp chạy từ ngoài vào báo cáo, ông cụ Thẩm và ba mẹ Thẩm cùng một vài người trong nhà có chút ngạc nhiên.
Không nghĩ hai người sẽ thật sự về đây.
Vừa nghe tin truyền đến xong, Thẩm Phong đã nắm tay Mộc Thanh Anh bước vào nhà.
- Thưa ông nội, ba mẹ con mới về!
Mộc Thanh Anh cô cuối đầu chào lễ phép.
Lúc nãy ở ngoài, Thẩm Phong có dặn dò cô, nếu vào thì cứ trực tiếp thưa hỏi ông nội Thẩm và ba mẹ trước, mấy người khác cô không cần để ý đến.
Sẽ giới thiệu sau!
- Hai đứa đã ăn gì chưa? Để mẹ kêu người chuẩn bị
Thẩm Phu Nhân sốt sắng đứng dậy hỏi, bà nhìn chiếc bụng có chút nhô ra của cô.
Cùng với cô con dâu đã mong mỏi từng ngày, tâm tình bà có chút vui vẻ.
- Tụi con ăn rồi!
Thẩm Phong lên tiếng, đưa mắt nhìn sang người đàn ông độ tuổi trung niên ngồi gần ba mình.
- Giới thiệu với em đây là chú ba của anh!
Mộc Thanh Anh nhìn người đàn ông có nét mặt phúc hậu, cô mỉm cười lễ phép gật đầu.
- Chú, đây là vợ con!
- Con bé rất xinh đẹp, con rất có mắt lựa người.
Thẩm Thiệu cất tiếng nói, ngụ ý khen ngợi cô rất nhiều.
Lại nhớ đến lần hai đứa con gái của ông gây rắc rối cho cô, đột nhiên cảm thấy rất áy náy.
- Đương nhiên, thằng bé con anh.
Phải khéo chọn vợ.
Ba Thẩm ngồi kế bên không nhịn được phải nói một câu lí lẽ, khiến chú ba lẫn những người có mặt ở đó đều cười rộn rã.
Thì ra, Thẩm Gia vừa là nơi đáng sơn cũng vừa là nơi vui vẻ thế này.
Mộc Thanh Anh nghĩ, ai ai trong nhà này cũng đều phải tuân theo quy tắc.
Nhưng không ngờ, cũng có lúc mọi người lại cười nói với nhau vui vẻ đến mức này.
- Ông nội, sức khỏe ông tốt chứ ạ?
Mộc Thanh Anh lúc này hỏi thăm ông cụ, tuy đã già, tóc đã bạc phơ nhưng phong độ vẫn giữ được như còn trẻ.
- Ông rất khỏe, cảm ơn con.
Con cũng nhớ giữ gìn sức khỏe lẫn cho mình và đứa bé!
Ông cụ Thẩm có chút vui vẻ nhìn cô đáp lời, Mộc Thanh Anh cười rạng rỡ vâng dạ một tiếng.
Cô đưa mắt nhìn sang Thẩm Phong, từ đầu đến cuối anh vẫn luôn nắm chặt tay cô không buông, cô biết anh vì biết cô sợ nên mới làm như thế để trấn an cô.
Tim Mộc Thanh Anh đập nhanh một chút, ấm áp đến lạ thường.
- Anh cả, anh về rồi sao? Còn có cả chị dâu, em chào chị
Cậu thanh niên trẻ tuổi bước đến, phong cách không giống nổi loạn nhưng lại đang ở trong độ tuổi nổi loạn.
Quần jean ống rộng, cùng với chiếc áo thun trắng, gương mặt xán lạn rõ đẹp trai nhưng lại có nét tinh nghịch.
Mộc Thanh Anh chỉ theo phép lịch sự cuối đầu chào một cái.
- Đây là Giản Đồng, con trai của cô thứ năm trong gia đình anh!
Thẩm Phong nói ở bên tai cô, Mộc Thanh Anh lúc này gật đầu, lúc nhìn sang đã không thấy cậu thanh niên đó đâu nữa.
Lúc này mới bẽn nhớ đến chuyện của hai đứa song sinh.
- Chú ba, Linh Linh và Thẩm Quyên không ở nhà sao?
Thẩm Phong nhìn ông hỏi, Thẩm Thiệu liền đáp.
- Thím của con đã đưa tụi nó đi mua chút ít đồ rồi, chắc lại mua sắm!
Anh chỉ gật đầu, sau đó ngồi nói chuyện làm ăn với ông cụ Thẩm và ba Thẩm, chú ba một lúc.
Mộc Thanh Anh thì cùng Thẩm Phu Nhân ra ngoài vườn, bà giới thiệu cho cô vài loại hoa quý hiếm được bà trồng trong nhà kính.
Cô được đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nhìn nơi hoành tráng lệ, ngập tràn sắc xanh trước mặt đột nhiên khiến cô cảm thấy bình yên vô cùng.
Không khí trong lành này đúng là hiếm khi có mà!!!
- Thanh Anh, con ăn thử trái này xem, là loại giống rất hiếm, mẹ phải nhờ ba chồng con dùng các mối quan hệ mới có thể lấy về.
Nào, thử đi!
- Dạ mẹ
Cầm quả nhỏ tròn trên tay, kích thước chỉ như một quả nho xanh.
Nhưng lại có màu đỏ rực nhìn rất cuống hút, cắn một nửa.
Mộc Thanh Anh cảm giác như đang trong thế giới ngọt ngào, vị ngọt thanh tràn đầy cuống họng, loại quả này rất mộng nước.
Ăn vào liền muốn ăn thêm.
- Ngon lắm mẹ, lần đầu con được ăn trái như thế này!
- Ở đấy còn rất nhiều, nếu con muốn, chút nữa mẹ sẽ hái một ít cho con đem về!
Thẩm Phu Nhân vui vẻ nói, hiếm khi kiếm được ai thích những loài hoa.
Nhưng người này là con dâu bà cưng nhất, dù có thích hay không thì bà không quan tâm.
Chỉ mong tâm trạng cô sẽ từ vui vẻ và cứ tiếp tục đi lên.
- Vâng, con cảm ơn mẹ
Sau đó bà và cô vòng quanh hết nhà kính rộng lớn, Mộc Thanh Anh được biết nhiều thứ thú vị về trồng cây và hoa hơn, và được thử rất nhiều loại quả có giống trồng quý hiếm.
Cô cảm thấy thật may mắn, vì có người mẹ chồng tâm lý và dễ chịu đến như vậy… Cả đời cũng sẽ không dám tưởng rằng cô sẽ gặp được một người tốt.
Vậy mà tất cả những gì người đàn ông tên Thẩm Phong và gia đình anh ấy làm cho cô đều rất ấm áp dịu dàng.
Như nâng niu một đứa trẻ!.