Mãi đến sáng mùng 1 Tết, mối quan hệ giữa Hứa Thư và Trần Hạnh mới dịu bớt.
Một phần lớn nguyên nhân có lẽ là do Tết Nguyên Đán đến.
Không biết bên ngoài tuyết rơi lúc nào, nhưng lúc này, trên mặt đất đã trải một lớp tuyết mỏng.
"Hứa Gia Diệu," Trần Hạnh đang nấu bữa sáng trong bếp, "đi bảo chị gái con dọn bàn đi, chuẩn bị ăn cơm thôi.
"
“Vâng ạ.
” Hứa Gia Hiệu miễn cưỡng rời khỏi TV, đi tới cửa phòng Hứa Thư gõ cửa, “Chị ơi, đến giờ ăn cơm rồi, mẹ kêu chị ra dọn bàn.
”
"Biết rồi.
"
Không lâu sau, cửa phòng mở ra.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác màu đỏ đậm, mái tóc dài được buộc bằng hai sợi ruy băng đỏ, cô hiện tại rất dễ thương.
“Chị.
” Nước miếng Hứa Gia Diệu như muốn trào ra khỏi miệng.
Hứa Thư chớp mắt hỏi: "Năm nay có phải lại xấu không?"
“Không, không.
” Hứa Gia Diệu lắc đầu như lải nhải, “Rất đẹp.
”.
Chiếc ruy băng đỏ là do Hứa Dị Đắc mua cho cô khi ông còn sống.
Cô nghe Trần Hạnh kể lúc nhỏ, cô cứ khóc lóc đồi mua nó, nếu không mua thì cô sẽ bỏ nhà đi.
Hứa Dị Đắc mềm lòng nên mua cho cô hai chiếc.
Vào ngày thường, Hứa Thư sẽ không dùng nó buộc tóc, chỉ trong dịp Tết Nguyên Đán cô mới dám mang ra.
Hai chị em bước ra phòng khách, Hứa Gia Diệu giúp cô dọn bàn.
Trần Hạnh bưng bát đĩa trong bếp ra, khi nhìn thấy dây ruy băng của Hứa Thư, bà liền nghĩ đến người chồng đã khuất từ lâu của mình.
“Còn gì nữa không ạ?” Hứa Thư không quen nhìn bà như thế, “Con xuống bếp mang ra cho ạ.
”
Trần Hạnh định thần lại lắc đầu, "Không còn, chỉ vậy thôi, ngồi xuống ăn đi.
"
Phong tục ở huyện Khứ Sơ cho rằng bữa sáng quan trọng hơn bữa tối, vì vậy bữa sáng hôm nay rất phong phú, hầu hết đều là món yêu thích của Hứa Gia Diệu.
“Mẹ nghe nói pháo hoa ven sông năm nay đẹp hơn năm ngoái.
” Trần Hạnh gắp rau cho Hứa Gia Diệu, “Hai chị em con có định đi xem không?
"Con không đi, buổi tối con sẽ rủ bạn chơi game, còn chị con! " Cậu nhìn Hứa Thư, "Chị con cũng không có hứng thú với mấy chuyện như thế này.
"
Quả thực Hứa Thư chưa từng đi xem, mấy năm trước vào thời điểm đó Hứa Thư đều ở trong phòng học bài.
“Đi chứ.
” Cô cười, “Năm nay con cùng Tự Kiều đi xem.
”
Sau khi Thẩm Từ Sinh giải quyết xong công việc, anh đến bệnh viện thăm Thẩm Vi Thành, khi anh trở về nhà đã là buổi tôi.
Bữa tối đã dọn ra, mà Mạc Tuần cũng ở đó.
Anh mở cửa đi vào, hai người đang nói chuyện, khuôn mặt bà Tần không giấu được nụ cười vụ vui.
“Cậu chủ trở về rồi.
” má Vương là người nhìn thấy anh đầu tiên.
Hai người trên sô pha lúc này mới quay đầu lại.
“Từ Sinh về rồi, vào ăn cơm tối thôi.
” Bà Tần đứng dậy, nụ cười trên mặt đã kiềm chế lại rất nhiều.
Bữa tối rất phong phú, sau khi Má Vương chuẩn bị xong các món ăn, bà liền ra về, bà cũng phải dùng bữa tối sum họp với gia đình mình.
Một bàn ăn lớn, ba người ngồi ở một bên, TV trong phòng khách vẫn đang phát, âm thanh cũng không lớn.
"Con trai nhà họ Lục kia, nghe nói cậu ấy sắp đính hôn?"
Thẩm Từ Sinh gắp thức ăn, "Vâng, cuối tháng này.
"
"Từ Sinh, con so với đứa nhỏ kia cũng không lớn hơn nhiều, con cũng nên nghĩ đến chung thân đại sự của mình rồi.
"
“Con biết rồi, người cũng đừng lo lắng quá.
” Vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như thường.
“Mỗi lần con đều dùng những lời lẽ như thế này để đối phó với ta.
” Bà Tần không vừa lòng, “Chẳng lẽ ta lại đi hại con hay sao?"
Mạc Tuần nói: "Mẹ, đêm giao thừa mẹ đừng tức giận, nói không chừng anh đã có người con gái trong lòng rồi, mẹ giới thiệu cho anh, anh không thích cũng là chuyện bình thường.
"
“Thật sao?” Bà Tần đặt đũa xuống, “Cô gái đó là con gái nhà nào vậy?
Thẩm Từ Sinh không nói gì, nhưng anh muốn xem Mạc Tuân còn biết gì nữa.
“Nghe nói cô ấy vẫn còn là sinh viên đại học, học ở Đại học Nam Chiếu.
” Mạc Tuần liếc nhìn vẻ mặt của Thẩm Từ Sinh rồi nói tiếp, “Quan hệ giữa hai người họ cũng không tầm thường.
”
Anh không phản đối cũng không nói gì, làm cho người đối diện bỗng sợ hãi.
Nếu không phải Tần phu nhân còn ở đây, Mạc Tuần làm sao dám nói ra những lời này.
Sau một hồi im lặng, Thẩm Từ Sinh buôn đôi đũa trong tay xuống, ngả người ra sau ghế, "Còn biết gì nữa không? Mau nói hết đi.
"
Giọng nói của anh quá lạnh lùng, Mạc Tuần nuốt một ngụm nước bọt không dám nói nữa.
“Là ta nhờ Mạc Tuần điều tra giúp.
” Bà Tần bước ra giải vây giúp anh ta, “Ta không yên tâm về con.
”
Xem ra bữa cơm này không thể ăn no được rồi, Thẩm Từ Sinh đè ép đầu lưỡi vào má, âm thầm thở dài, trong lòng đột nhiên cảm thấy được sự nhẫn nại của anh đã sắp dùng hết.
Chỉ cần những người ngồi đối diện anh là người khác, thì không biết họ đã chết bao nhiêu lần rồi.
“Còn người, người nghĩ thế nào?” Anh hỏi.
Bà Tần sững sờ trước bộ dạng hiện tại của anh, như thể bà đã nhìn thấy Thẩm Vi Thành, một con người tàn nhẫn của nhiều năm trước.
Đôi mắt đó quá hung hãn lại có tính răn đe, Thẩn Từ Sinh còn đáng sợ hơn cả Thẩm Vi Thành
Thẩn Từ Sinh nói tiếp: "Để Mạc Tuần ngồi vào vị trí của tôi sao? Hay là giao toàn bộ nhà họ Thẩm cho cậu ta?"
Giọng nói của anh rất nghiêm túc, khó phân biệt được anh đang nói thật hay nói đùa.
"Anh trai, mẹ không có ý đó! "
Chiếc cốc bị đập mạnh xuống nền nhà rồi vỡ toan, âm thanh giòn giã làm cả hai người kia đều kinh ngạc.
Thẩm Từ Sinh cau mày, "Tao cho mày nói chưa?"
Mạc Tuần nhìn người đang ngồi bên kìa, ánh mắt cầu cứu bà.
Thẩm Từ Sinh cầm chiếc áo vét trên ghế lên, vừa nói vừa sửa lại cổ tay áo sơ mi: “Người đời có câu, tứ chân, giày vừa size*.
” Cuối cùng anh nói, “Tôi sẽ cho người đưa quà đến sau, tôi còn có việc phải làm, tôi không cùng các người ăn tối nữa.
"
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Bên ngoài trời đang tuyết rơi nhẹ, Thẩm Từ Sinh phải thừa nhận đây là năm tồi tệ nhất đối với anh.
Pháo hoa bên sông chút nữa mới bắt đầu, Hứa Thư và Tự Kiều đi bộ dọc theo bờ sông.
Gió thổi vào mặt, Hứa Thư chôn gần hết mặt trong khăn quàng cổ.
“Cậu tự tết tóc đấy à?” Tự Kiều nhìn ngắm mái tóc của cô.
Hứa Thư gật đầu, "Ừm, trước đây luôn là mẹ làm cho mình, nhưng mà năm nay mình muốn tự làm, có phải rất xấu không?"
"Không xấu, mình chỉ cảm thấy thấy dễ thương thôi," Tự Kiều xoa xoa khuôn mặt cười, "Hứa Thư, sao cậu lại đáng yêu như vậy chứ?"
“Đừng đùa.
” Cô mỉm cười rồi cúi người lùi lại.
"Này, cậu có nhớ lần trước chúng ta đã nói gì không?"
Hứa Thư đáp: "Nói gì?"
"Chàng trai tốt mà cậu đã nói đến là người thế nào?"
Nghe vậy, Hứa Thư không quay đầu lại làm bộ như mình không nghe thấy.
"Đừng giả bộ nữa," Tự Kiều rất hứng thú với vấn đề này, "Nói cho mình biết, không chừng mình còn có thể cho cậu lời khuyên, cũng không mất miếng thịt nào mà.
"
“Không phải là mình không muốn nói cho cậu biết.
” Hứa Thư có chút bất lực, “Mình cũng không có gì với anh ta mà.
”
Kể từ lần chia tay gần đây nhất, cả hai đã không liên lạc với nhau nữa rồi.
Hứa Thư biết anh bận việc nên tự nhiên sẽ không chủ động đến tìm anh.
“Hứa Thư.
” Tự Kiều nghiêm túc nói, “Cậu cũng không còn trẻ nữa, đã đến lúc phải yêu đương nồng nhiệt rồi.
” Cô ấy tiến lại gần rồi tiếp tục nói, “Cậu có biết người ta nói gì về cậu không hả?”