Thẩm Từ Sinh hoàn thành xong công việc thì đã là buổi chiều, trên bầu trời vẫn còn vương chút ánh hoàng hôn màu cam.
Anh vừa đi về phía gara dưới tầng hầm vừa nghe điện thoại, bà Tần ở đầu dây bên kia nói.
"Từ Sinh, tối nay về ăn cơm, có khách tới.
"
"Buổi tối còn có việc.
"
Làm sao mà người bên kia lại không biết anh đang nghĩ gì.
Trước khi gọi cuộc gọi này, bà Tần đã hỏi thư ký của Thẩm Từ Sinh về lịch trình tối nay của anh.
Nhưng bà Tần không có vạch trần anh, "Được rồi, ta biết rồi, hôm khác rảnh lại nói.
"
Tất cả những gì bà muốn là khiến Thẩm Từ Sinh quay trở lại bên bà, vì vậy bà tự nhiên không thể quá vội vàng.
Thẩm Từ Sinh lái xe đến trung tâm mua sắm của mình, trung tâm mua sắm nằm ở khu phồn hoa nhất trung tâm thành phố.
Sau khi đến nơi, trực tiếp đi lên tầng cao nhất, nơi bán vàng bạc đá quý cao cấp.
“Lão đại.
” Nhìn thoáng qua có người nhận ra anh.
Thẩm Tự Sinh khẽ gật đầu, anh ngồi trên ghế sô pha vẻ mặt thẫn thờ.
"Gần đây có mẫu nào mới không?"
“Có.
” Người bên cạnh đưa tờ giới thiệu cho anh, “Anh xem anh cần gì, dây chuyền hay khuyên tai?”
Thẩm Từ Sinh nhớ cô hình như có một sợi dây chuyền trên cổ, còn về khuyên tai, hình như cô chưa bao giờ đeo nó.
“Lấy vòng tay đi.
” Anh tiếp tục, “Vòng tay bằng ngọc bích, chọn một vài chiếc tốt nhất mang đến cho tôi chọn.
”
"Được, chờ một chút.
"
Nhìn ra ngoài cửa sổ vài giây, Thẩm Từ Sinh nghĩ, hai tay cô không có gì, một chiếc vòng tay bằng ngọc bích là thích hợp nhất.
*
Lúc này Hứa Thư vẫn đang ngồi ngẩn người trước bàn, Triệu Nên Niên đã đi mua cơm tối về.
“Hứa Thư.
” Triệu Niên Niên đóng cửa lại, nghi ngờ hỏi: “Sao không đi ăn cơm?”
Cô lắc đầu, "Mình không đói, mình không muốn ăn.
"
"Làm sao vậy, cả ngày hôm nay cậu đều ngồi xuất thần như vậy, ai lấy hồn cậu đi rồi à?"
Người đờ đẫn bị nói không nói gì, giống như cô hoàn toàn không nghe thấy.
Thấy có gì đó không ổn , Triệu Niên Niên ngừng ăn lại.
Cô ấy chuyển ghế đến bên cạnh Hứa Thư ngồi xuống, cười hỏi: "Nói cho mình biết, cậu có phải là đang tương tư ai không?"
Tương tư sao? Hứa Thư nghĩ có khi nào mình đang tương tư như cậu ấy nói hay không?
Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì! Chẳng lẽ một nam nhân uống say, tỉnh lại rồi thì cái gì cũng không nhớ sao? Anh ấy đã ôm cô đó, ôm cô!
Nhưng chuyện này cũng là bình thường, ngay cả khi anh nhớ được, vậy thì sao chứ.
Nghĩ như vậy, cô thật sự cảm thấy mình có chút gì đó dính vào tình yêu.
"Ừm, Niên Niên.
” Hứa Thư hít sâu một hơi, “Nói cho mình biết, nếu cậu say rượu mà làm chuyện gì đó mà không nhớ thì cậu vó chịu trách nhiệm không?”
“Không nhớ, sao có thể không tính được.
” Triệu Niên Niên càng thêm hăng hái, “Mặc kệ như thế nào, chỉ cần đã nói hay đã làm, bất kể tình huống như thế nào thì đều phải chịu trách nhiệm.
”
"Vậy nếu cậu cực kỳ say thì sao?"
Triệu Niên Niên nhìn cô, "Cực kỳ say?"
"Loại nói mê sảng ấy.
"
"Ừm," cô ây cố ý trêu chọc người nào đó, "thật khó nói, dù sao người ta cũng mê sảng, không thể bắt người ta nhớ lại được.
"
Hứa Thư: "! " trước đó cậu rõ ràng không phải nói như vậy.
“Ồ,” Triệu Niên Niên nhìn thấu tâm tư của cô, “Đừng buồn, đừng nóng vội.
”
Hứa Thư trả lời: "Những ngày u sầu sẽ trôi qua nhanh thôi?"
“Chính là nguyên nhân này.
” Triệu Niên Niên tựa hồ nhớ tới cái gì, “Cậu hỏi như vậy nhất định là có nguyên nhân.
”
Cô quay đầu lại không chịu nói.
"Này, bị mình đoán trúng rồi phải không?"
Hứa Thư: "Không, mình có một người bạn hỏi mình câu này.
"
Triệu Niên Niên khoanh tay trong ngực, “chậc chậc” hai tiếng, trên mặt lộ ra vẻ khó đoán: “Hôm qua cậu nói Thẩm tổng uôngd say đúng không?”
“Đúng vậy, anh ấy uống say.
” Hứa Thư chớp chớp mắt.
"Có chuyện trùng hợp vậy sao?"
Cô nuốt nước miếng, vội vàng đẩy người đối diện về chỗ ngồi: "Cậu ăn trước đi, lát nữa sẽ nguội đấy.
"
Sau khi đánh lạc hướng những người bên cạnh, Hứa Thư khẽ thở dài, chán nản bắt đầu chuyển qua điện thoại.
Thực sự không thể được, sau tất cả, mọi thứ xảy ra đều phải có lý do của nó.
Ngay khi cô đang suy nghĩ lung tung, điện thoại của cô rung lên, mở ra thì thấy đó là tin nhắn WeChat củ ông chủ nào đó.
Ông Thẩm: [Bây giờ có thời gian gặp nhau không? ]
Hứa Thư chớp mắt, sững sờ ba giây.
Hứa Thư: [Có.
]
Cách đó không xa, Triệu Niên Niên vừa ăn vừa xem anime, có lẽ là bởi vì tiếng cười truyền đến, Hứa Thư cũng cười theo.
Ông Thẩm: [Hai mươi phút nữa, gặp ở cổng trường.
]
Tắt màn hình điện thoại, Hứa Thư đứng dậy đi đến tủ quần áo.
Chú ý tới động tĩnh ở đây, Triệu Niên Niên hỏi: "Cậu đi ra ngoài sao?"
Cô gật đầu, "Ừm, gặp một người bạn.
"
“Đã muộn như vậy, còn có gì chơi chứ?” Triệu Niên Niên nhìn về phía cô, “Không phải, mình đi với Thẩm tổng.
”
Hứa Thư không nói dối.
"Muộn như vậy còn hẹn cậu gặp mặt.
"
"Bây giờ vẫn chưa quá muộn mà," cô nói.
"Được rồi, cậu đi đi, nhớ chú ý an toàn.
" Sắc mặt Triệu Niên Niên đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Còn có, buổi tối không về ngủ nhớ nói cho mình biết.
"
Lỗ tai Hứa Thư đỏ lên, trừng mắt nhìn cô ấy, "Cậu nói nhảm cái gì vậy chứ?"
Người đi đường đi thành nhóm hai nhóm ba người đi vào, chỉ có Hứa Thư là một mình bước ra ngoài, điều này khó tránh khỏi khiến người ta tò mò.
"Này, cô gái vừa đi ngang qua chúng ta hơi giống Hứa Thư của khoa Nghệ thuật sơn dầu.
"
Nhóm thiếu niên nhướng mi liếc nhìn phía sau, sau đó quay đầu hỏi: "Những chuyện này cậu cũng biết?"
"Phó ca, không phải anh không biết, tôi là người tất cả mỹ nữ tôi đều phải biết.
"
Thẩm Từ Sinh đến sớm hơn Hứa Thư, khi cô đến, Thẩm Từ Sinh đã ở đó được một lúc.
"Anh Thẩm.
"
Anh ậm ừ trong cổ họng.
Nơi hai người đứng không dễ thấy, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không phát hiện ra họ.
Hơn nữa lúc này hai người đều im lặng, không khí như đông cứng lại.
Người phá vỡ sự im lặng là Hứa Thư trước, "Anh Thẩm gọi tôi ra đây, có chuyện gì sao?"
"Ngày hôm qua xảy ra chuyện gì, " anh nhìn cô một cái, quan sát sắc mặt biến hóa của cô, "Thật xin lỗi, Trương Hàng nói em phải cùng cậu ấy đưa tôi về.
"
Ánh mắt Hứa Thư rơi trên mặt đất, giày vải cùng giày da dù thế nào thì đều tạo ra sự khác biệt.
"Ừm, tiện đường thôi, anh Thẩm không cần quá coi trọng.
"
Thẩm Từ Sinh mở cửa xe, lấy túi từ bên trong ra, “Đây là quà cảm ơn của tôi.
”
“Anh Thẩm quá khách khí rồi.
” Cô cười nói: “Anh đã giúp tôi rất nhiều lần, tôi còn chưa nói một lời cảm ơn.
”
Nhìn thấy bộ dạng nay của Hứa Thư, anh không có ý định thu lại.
“Hoặc là, em thích cái gì khác, có thể nói cho tôi biết, tôi kêu Trương Hàng mua rồi gửi qua.
” Thẩm Từ Sinh tiếp tục nói, “Hay là đưa tiền cho em đi, em! ”
“Không cần.
” Cô ngắt lời anh, giọng nói vẫn rất dịu dàng, “Tôi không cần tiền, cái gì cũng không thích.
”
Thẩm Từ Sinh không ép buộc cô, gật đầu cho thấy anh đã biết.
“Đã muộn rồi,” Hứa Thư nhìn anh, “Anh Thẩm về trước đi, tôi cũng phải về ký túc xá.
”
Mặt trăng bị mây che khuất không phát ra chút ánh sáng nào, có gió thổi qua, Thẩm Tự Sinh không lên tiếng.
“Tạm biệt anh Thẩm.
” Cô cười, nụ cười khách sáo.