Trong nhà hàng thịt nướng vẫn đông người như trước, Hứa Thư và Triệu Niên Niên đi theo nhân viên vào, rất nhanh đã tìm được một chỗ trống.
Là một căn phòng riêng nhỏ, cửa đóng kín để cách ly với tiếng ồn bên ngoài.
Triệu Niên Niên vẫn đắm chìm trong vận may của mình, "Hứa Thư, cậu thấy mình có ổn không?"
Cô chỉ có thể cười theo: "Rất tuyệt vời.
"
"Đây là lần đầu tiên mình trúng số đấy.
" Triệu Niên Niên nhìn xung quanh, "Không tệ, minh đã quyết định con số may mắn của mình sau này sẽ là số tám mươi.
"
Cánh cửa mở ra, người phục vụ bước vào.
"Hai bạn là khách hàng may mắn của ngày hôm nay nên được miễn phí hoàn toàn, nếu muốn gọi món thì chỉ cần quét mã QR bên cạnh là được, chúc hai bạn dùng bữa vui vẻ".
Sau đó, anh ta mỉm cười mở cửa đi ra ngoài.
Hai người nhìn nhau, Triệu Niên Niên nói: "Cậu có cảm thấy kỳ lạ khônh?"
"Có gì kỳ lạ chứ?"
"Không nói ra được, kỳ thật trước khi tới đây mình đã xem quảng cáo, cửa hàng này đúng thật là có sự kiện, nhưng không phải là bốc thăm, mà chỉ là giảm giá 20% mà thôi.
"
Hứa Thư nhìn cô ấy, "Vậy bây giờ là tình huống gì chứ?"
“Chính vì vậy nên mình mới cảm thấy kỳ lạ, hơn nữa hóa đơn còn được miễn phí.
” Triệu Niên Niên nuốt nước bọt, “Đây không phải là nhà hàng đen chứ?”
“Nơi này nhìn rất sang trọng.
” Hứa Thư tiếp tục nói: “Với lại nhiều người như vậy tới ăn, nhìn không giống lắm.
”
Người đối diện gật đầu đồng ý.
Nhà hàng đồ nướng này chủ yếu là các món quay nướng, nhưng vì Triệu Niên Niên muốn tự mình làm nên người hỗ trợ đã ra ngoài.
Hứa Thư ngồi đối diện, chống cằm như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Người đang nướng thịt bình tĩnh liếc nhìn cô một cái, sau đó hỏi: "Hứa Thư, gần đây cậu có tâm sự gì sao?"
Cô hoàn hồn, mỉm cười lắc đầu.
"Vậy tại sao cậu lại có vẻ mất hồn như vậy chứ?"
Hứa Thư giải thích: "Không phải mình đã thể hiện không tốt trong trận đấu lần trước sao, gần đây mình đang tự kiểm điểm lại bản thân.
"
“Làm mình nghĩ vì chuyện kia mà cậu mới bị trầm cảm…” Những lời sau đó đột ngột dừng lại.
Hứa Thư "Hả?", "Cậu nghĩ mình bị vậy là vì chuyện gì?"
Thấy vẻ mặt của cô quá bình thản, Triệu Niên Niên còn tưởng cô thật sự không biết: “Là chuyện đính hôn giữa Thẩm tổng và Tần Nhêm.
”
Hứa Thư sững người, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường.
“Vậy à.
” Cô mỉm cười.
Triệu Niên Niên kinh ngạc: "Cậu thật sự không biết?"
Hứa Thư đáp: "Biết một chút.
"
"Vậy cậu không có gì muốn nói sao? Mình nghe nói đã chọn ngày rồi, Tần gia cũng đang chuẩn bị.
"
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ngữ khí bình tĩnh: "Bọn họ đính hôn, không liên quan đến mình, nên mình cũng không để ý lắm.
"
Theo quan sát của Triệu Niên Niên, thì chuyện này cũng không phải là vô lý.
Cô ấy chỉ cảm thấy hai người họ đã ở bên nhau một thời gian.
Thẩm tổng lại rất coi trọng Hứa Thư.
Vốn tưởng hai người sẽ phát sinh tình cảm, ai ngờ nữa đường lại nhảy ra một Tần Nhiêm
Thực sự không thể hiểu được mà.
“Vậy là tốt rồi.
” Triệu Niên Niên chuyển đề tài, “Kỳ thật mình vẫn cảm thấy anh họ của mình không tồi, Hứa Thư, cậu!.
"
Lại bắt đầu, Hứa Thư vội vàng đưa cho cô nàng một chai nước, "Uống chút gì đi.
"
Ý tứ rất rõ ràng, cô hy vọng người đối diện sẽ ngừng nói về anh họ của cô ấy.
"Thật sự là không tốt a, Khoa nghệ thuật cũng có rất nhiều sinh viên tốt.
"
Hứa Thư chớp chớp mắt, nhàn nhạt nói: "Mình tạm thời chưa nghĩ đến chuyện này.
"
Triệu Niên Niên đã hiểu.
Chủ đề này không tiếp tục nữa, hai người nói sang chuyện khác, bầu không khí vẫn rất tốt.
Sau bữa tối thì đã tám giờ, bầu trời bên ngoài đã tối đen.
Triệu Niên Niên đến cửa hàng trái cây để mua trái cây, Hứa Thư đứng bên đường chờ xe buýt.
Cô liếc qua đường, một chiếc xe màu đen trông rất quen.
Không lâu sau, chiếc xe chạy tới, cuối cùng dừng lại trước mặt Hứa Thư.
Kính xe hạ xuống, cô mới chợt nhớ ra chiếc xe mày là của ai.
Là của Thẩm Từ Sinh.
Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của Thẩm Từ Sinh, Hứa Thư ngay lập tức có ý muốn quay đầu rời đi.
Chỉ là nụ cười nhàn nhạt trên mặt anh lại khiến cô hoảng sợ.
“Hứa Thư.
” Thanh âm rất nhẹ, tựa hồ anh gặp cô ở chỗ này cũng không có gì ngạc nhiên.
“Anh Thẩm.
” Cô lễ phép đáp lại.
"Trở về trường sai?"
Hứa Thư biết anh sẽ nói gì tiếp theo, chẳng qua là tiễn cô về mà thôi.
"Còn chưa trở về.
"
Thẩm Từ Sinh cau mày, “Chỉ vậy thôi sao?”
“Tôi…” Không lâu lắm mới tìm được lý do, cô nói ra: “Tôi đi tìm bạn trai của tôi.
”
Bầu không khí đột nhiên trở nên quỷ dị, ánh mắt người trong xe cũng dần tối sầm lại.
Trương Hàng ngồi ở ghế lái suýt chút nữa há hốc mồm, tại sao cô Hưa lại đột nhiên có bạn trai chứ, không phải lão đại!
“Bạn trai?” Thẩm Từ Sinh gật đầu cười tủm tỉm.
“Anh ấy ở gần đây.
” Hứa Thư chớp chớp mắt, có chút áy náy, “Anh Thẩm, tôi đi trước đây.
”
Vừa dứt lời, cô liền bỏ đi như chạy trốn.
Tại sao! làm thế nào mà mày nói một như vậy chứ, Hứa Thư che mặt hối hận.
Đi tìm bạn trai, cô nhờ suy nghĩ của riêng tôi.
Thẩm Từ Sinh nhìn bóng người phía trước, rồi từ từ thu hồi ánh mắt.
Kính xe nâng lên, anh buông tay kéo cà vạt, vẻ mặt u ám.
Những lời cô nói có phải là thật không, anh nhất thời không thể biết được.
"Lão đại, anh giờ đi sao?"
Thẩm Từ Sinh nhẹ nhàng nói: "Ừ, tôi không đến chỗ Lục Nghiêu nữa, về chung cư đi.
”
“Được.
” Người phía trước không dám nói gì nữa.
Nghĩ kỹ lại, một người xinh đẹp như cô Hứa tìm được bạn trai cũng không có gì lạ.
Chỉ là cậu ta không biết được người đó là ai, dù là ai thì cũng phải thua xa lão đại của anh ta.
Đang nghĩ ngợi, Thẩm Từ Sinh đột nhiên nói: "Đi điều tra.
"
Trương Hàng còn chưa kịp phản ứng, liền ngơ ngác nhìn: "Lão đại, anh muốn điều tra cái gì?"
"Cậu nói xem?"
Với ba từ đơn giản, giọng nói trở nên trầm hơn.
Thẩm Từ Sinh tiếp tục nói: "Cậu thậm chí còn không có khả năng hiểu lời tôi nói à, hai chúng ta đã làm việc với nhau nhiều năm vậy rồi.
"
Cũng không thể trách Trương Hàng, dù sao Thẩm Từ Sinh nhiều năm như vậy cũng không có nhờ cậu ta điều tra chuyện gì như thế này.
"Được, lão đại, tôi lập tức điều tra, trước tôi mai tôi sẽ cho anh đáp án.
"
"Trước sáng mai.
"
Trương Hàng cắn răng: "Được, lão đại.
"
Cảnh đêm ở Nam Chiếu say đắm lòng người, ánh đèn neon rực rỡ muôn màu.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Từ Sinh mong chờ muốn biết câu trả lời cho một chuyện gì đó như vậy.
Cô gái đó có thể thực sự đã có bạn trai.
Nhớ lại vừa rồi Hứa Thư nói chuyện, cô bình tĩnh, không giống như đang nói dối.
Anh đột nhiên nói: "Tối nay trước 12h phải cho tôi câu trả lời.
"
Trương Hàng đau đớn "A" một tiếng: "Cái này là anh làm khó tôi rồi lão đại.
"
Xe dừng trước cửa chung cư, Thẩm Từ Sinh mở cửa bước xuống xe, chỉ nói: “Không làm xong, ngày mai cậu cũng không cần đi làm nữa.
”
Trương Hàng ngồi trong xe muốn khóc, cảm thấy mình thật sự rất khổ sở.
Khi lãi đại và cô Hứa hòa thuận, thì cậu ta không nhận được bất kỳ lợi ích nào.
Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, người đau khổ nhất lại là cậu ta.