Thẩm Tổng Tôi Không Muốn Làm Thể Thân Cho Bạch Nguyệt Quang Của Anh


Hứa Thư cố ý trêu chọc anh: "Anh không muốn ăn hoành thánh bình thường à, vậy em gọi hoành thánh giấm cho anh nhé.

"
Thẩm Từ Sinh làm sao không hiểu cô đang nói gì chứ, anh đang rất ghen tị nên cũng không buồn phản bác.

“Không định kể cho anh nghe mọi chuyện sao?” Anh nhướng mi nhìn cô.

"Anh Thẩm muốn nghe thật à?"
Nếu là trước đây, Thẩm Từ Sinh sẽ không có thời gian nghĩ đến những chuyện này.

Nhưng bây giờ anh thực sự rất muốn biết.

Thẩm Từ Sinh kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, hai người nhìn nhau.

“Để em nhớ lại xem,” cô nói.

Thẩm Từ Sinh hừ một tiếng.

"Khi ấy em còn học trung học, là anh ta theo đuổi em.

"
"Chia tay rồi?"
Hứa Thư gật đầu, "Đúng vậy.

"
“Hắn vừa theo đuổi em, vừa có quan hệ mờ ám với bạn thân của em.

” Thẩm Từ Sinh cười cười, “Xem ra hắn ta cũng không phải người tốt gì.

” Hứa Thư còn chưa kịp nói, liền bị cướp mất quyền được nói: "Xem ra Thư Thư của chúng ta khi còn học trung học rất xinh đẹp lại rất mê người.

"
Khi đó Hứa Thư cũng được xem là cao, đường nét thanh tú, so với những nữ sinh cùng tuổi, thì có khí chất hơn một chút.

Có rất nhiều người xung quanh cô, nhưng cô vẫn không đồng ý quen ai.

Mặc dù vậy cũng không thiếu người đến tỏ tình với cô
Trì Xương là một trong số họ, nhưng hắn ta theo đuổi Hứa Thư mãnh liệt hơn những người khác.

Những người khác nhìn thấy Trì Xương rất thích Hứa Thư, dù sao thì tình cảm khi đó cũng rất trong sáng.


Khi mà một người nói thích một ai đó, nghĩa là người đó thật lòng thích bạn chứ không phải chỉ là lời nói suông.

Khi ấy đang ở tuổi bắt đầu yêu, có những giây phút khiến con tim rung động cũng là chuyện bình thường.

Nếu như không có những chuyện đó xảy ra, cô nghĩ cô đã cho hắn ta một cơ hội.

Nhưng đó chỉ là nếu như, không phải hiện thực.

Thẩm Từ Sinh cúi người nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, thấy cô còn đang thất thần, liền hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ đến những chuyện!.

” Hứa Thư dựa vào ngực anh, ôn nhu nói: “Trước khi gặp anh Thẩm.


"Lúc đó em thế nào?"
Cô trả lời: "Cũng giống như bây giờ.

"
Nếu nói bây giờ và khi đó cô hoàn toàn khác nhau, thì có lẽ là Hứa Thư của trước đây lý trí hơn bây giờ.

Khi nói đến chuyện thời trung học, Thẩm Từ Sinh muốn biết thêm về cô, nên anh cứ hỏi những câu hỏi về lúc trước.

"Lúc đó em có phải học sinh giỏi không?"
Hứa Thư nhướng mày, cười nói: "Nhìn em không giống học sinh giỏi à?"
“Không giống lắm.

” Thẩm Từ Sinh cười trêu cô.

“Em chưa từng nghỉ học.

” Cô nói tiếp, giọng điệu có chút tự hào, “Các bài kiểm tra em luôn đứng đầu đấy.


"Giỏi vậy à?"
Hứa Thư chớp mắt không trả lời anh.

Cô không phải là người thông minh, vậy nên cô chưa từng dựa vào tài năng, mà là dựa vào sự chăm chỉ.

*
Bữa tối là món hoành thánh, vẫn còn bốc khói nghi ngúc.

Thẩm Từ Sinh ngồi đối diện cô, ăn rất chậm.

Cô có thể đoán được, món này không hợp khẩu vị của anh.

Anh cứ cảm thấy món ăn này không ngon bằng món ăn mà Hứa Thư nấu.

Anh đậy nắp lại, không mặn không nhạt nói: "Sau này ít ăn đồ ăn ngoài lại đi, tự mình nấu sẽ có nhiều dinh dưỡng hơn.

"
"Em ở một mình, vậy nên nấu ăn rất phiền phức.

"
Hứa Thư vừa nói vừa cúi đầu thổi chiếc hoành thánh nhỏ trong thìa.

Hai má hơi phồng lên, giống như một con cá nóc nhỏ vậy.

"Chỉ cần anh không đi công tác, về sau chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.

"
Cô khựng lại rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

“Được.

” Hứa Thư cười nói, rồi chợt nhớ đến, “Nếu như tan làm muộn thì sao?”
Thẩm Từ Sinh khoanh tay trêu chọc cô: “Vậy thì không cần ăn nữa.


Hứa Thư nghĩ thầm, mới giây trước còn nói chuyện trìu mến! giây sau đã bắt đầu trêu chọc cô.

“Em có muốn cân nhắc đến chuyện chuyển đến sống với anh không?” Thẩm Tự Sinh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Không giống nói đùa, xem ra là anh nghiêm túc rồi.


So với những gì anh tùy tiện trêu đùa như những lần trước, thì bây giờ nghiêm túc hơn rất nhiều.

Nếu mỗi ngày anh đi làm về đều thấy hình ảnh cô gái của anh vì anh mà bận rộn trong bếp thì còn gì tuyệt hơn.

Anh sẽ nhẹ nhàng đi đến sau lưng cô, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô để dọa cô.

Rồi cô sẽ nhẹ nhàng mắng anh.

TV trong phòng khách vẫn đang mở, âm thanh không quá ồn ào, gió thổi vào làm rèm cửa tung bay.

Hứa Thư im lặng.

"Hử?"
Cô lúc này mới định thần lại, lấy khăn giấy ra lau bàn: "Em sống ở đây, đi làm về sẽ tiện hơn.

"
Cô lịch sự từ chối.

Thẩm Từ Sinh hiểu anh cũng không muốn ép buộc cô, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy hụt hẫn
Sau khi nghe điện thoại Thẩm Từ Sinh liền rời đi, Hứa Thư tiễn anh đến cửa.

Vốn dĩ anh muốn tiến lên hai bước để ôm cô, nhưng lại bị cô ngăn lại.

Thấy tâm trạng của cô không được vui, Thẩm Từ Sinh dùng ngón trỏ chạm yêu vào sống mũi của cô, hất cằm ra hiệu: “Vào đi, không cần tiễn nữa đâu, nếu không lát nữa em lên một mình sẽ không an toàn.

"
Ở đây có đèn, có camera giám giác, có gì mà không an toàn chứ.

“Được.

” Cô gật đầu, không tiễn anh tiếp nữa.

“Nghỉ ngơi sớm đi.

” Anh nói.

Hứa Thư lại gật đầu, cô có chút bối rối cũng có chút mất mát.

Có lẽ là do cách mà Thẩm Từ Sinh nhìn cô.

Cảm giác đó rất khó tả.

Giống như! đôi mắt dịu dàng kia của anh chỉ dành để nhìn cô, trong lòng anh thực sự có cô, anh hy vọng cô sẽ đến sống cùng anh.

Thẩm Từ Sinh đã rời đi, nhưng Hứa Thư vẫn đứng ngây ra ở cửa.

Anh để cô trong lòng là điều cô nên hạnh phúc.

Nhưng lúc này cô cảm thấy có chút bất lực.

Hứa Thư yếu ớt dựa vào tường, trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh hai người họ ở bên nhau.


Tiếng bước chân vội vã vang lên trong tòa nhà yên tĩnh.

Hứa Thư nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, là Thẩm Từ Sinh quay lại
“Anh Thẩm?” Cô còn đang thắc mắc tại sao anh lại đột nhiên quay lại, có phải anh quên gì không
Vừa dứt lời, cả người liền rơi vào trong vòng tay ấm áp.

Cằm cô đặt trên vai anh, chất liệu của bộ đồ anh đang mặc rất mềm.

"Chuyện gì vậy?"
"Anh muốn nói với em về chuyện khi nảy anh nói em đến sống cùng với anh.

"
Hứa Thư không biết làm sao: "Sao vậy.

"
“Em không muốn cũng không sao.

” Ngữ khí của anh ôn nhu, mang theo ý cười: “Cứ coi như anh tùy tiện nói ra đi, anh chỉ là nghĩ! anh nghĩ nếu như khi anh về nhà liền có thể nhìn thấy em, thì nhất định sẽ rất hạnh phúc.

"
Thẩm Từ Sinh tiếp tục nói: "Tất nhiên anh tôn trọng suy nghĩ của em hơn, chỉ cần là quyết định của em thì anh nhất định sẽ tôn trọng.

"
Chuyện này không phải là không có lý do.

Khi Thẩm Từ Sinh xuống lầu, anh vẫn cứ nghĩ đến tâm trạng của cô không tốt, anh không biết có phải là vì chuyện vừa rồi mà cô không vui hay không.

Anh thực sự không thể chịu được nữa, vậy nên mới tức tốc quay lại giải thích với cô.

Lời giải thích của anh rất vụng về, nhưng lại rất chân thành.

Bóng của hai người in hằng trong hành lang, chỉ còn hai người bọn họ ôm nhau, cảm nhận nhịp tim mãnh liệt của đối phương.

Cô im lặng lắng nghe lời giải thích của anh, cô hy vọng thời gian có thể qua thật chậm hơn!
Sau này khi nhớ lại khoảng thời gian này, Hứa Thư vẫn cảm thấy rất xúc động.

Đây là thời điểm mà bắt đầu cho mọi chuyện xảy ra sau này.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận