Lái xe về nhà đã là mười một giờ tối, đêm nay đèn đường so với ánh trăng còn sáng hơn.
Thẩm Từ Sinh đỗ xe ở cửa, Hứa Thư mở dây an toàn chuẩn bị xuống xe, từ đầu đến cuối vẫn một biểu cảm như vậy.
Không phải vẻ mặt tức giận, mà là vẻ mặt vô cảm.
Thẩm Từ Sinh sờ sờ chóp mũi hỏi: “Anh đưa lên nhe?”
Cô trả lời: "Không cần đây, anh Thẩm, lái xe chú ý an toàn."
Sau khi nói xong, cô vừa định bước xuống, thì người bên cạnh đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô.
“Ai chọc giận em?” Thẩm Từ Sinh nghiêm túc nhìn cô chằm chằm.
“Em không có giận.” Hứa Thư ngụy trang rất tốt, ngay cả nụ cười trên mặt cũng đúng mực, nhìn qua hết sức bình thường.
“Thật sao?” anh lặp lại.
Hứa Thư gật đầu.
Thẩm Từ Sinh buông tay cô ra, nhìn ánh đèn trong hành lang, ánh đèn phản chiếu trong mắt anh.
“Vào đi.” Anh nói tiếp, “Anh ở chỗ này nhìn em vào.”
Hứa Thư mở cửa bước xuống xe, ánh mắt anh vẫn dõi theo cho đến khi bóng dáng cô biến mất ở khúc quẹo.
Sau khi về đến nhà, Hứa Thư đi thẳng vào phòng tắm.
Để nước nóng chảy từ đầu đến chân, cô cảm thấy tỉnh táo hẳn ra.
Thật ra Hứa Thư đã nghe được một chút về cuộc nói chuyện giữa Thẩm Từ Sinh và Lục Nghiêu, lúc đến ở cửa cô vừa hay nghe được câu hỏi của Lục Nghiêu.
Lúc đó, tay cô vẫn đang đặt trên tay nắm cửa, cô không đi ra mà đứng đó để nghe câu trả lời của anh.
Cảm goác mong chờ khó hiểu dần len lõi trong tim cô.
Hai người ở bên nhau lâu như vậy rồi, lâu đến nỗi có lúc Hứa Thư còn nghĩ đến chuyện sau này.
Thẩm Từ Sinh có thực sự yêu cô không, hay chỉ là yêu khuôn mặt của cô.
Phân tích từ nhiều chi tiết, có lẽ anh thực sự có cảm tình với cô, nhưng cũng có thể là không phải.
Dần dần thu hồi suy nghĩ, khóe miệng Hứa Thư cười tự giễu.
Kết hôn hay không cũng không quan trọng, mục đích của cô hẹn hò với ấy hoàn toàn không phải vì để kết hôn.
*
Ngày hôm sau còn là ngày nghỉ, Hứa Thư cho mình ngủ đến giữa trưa, nhưng lại bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Cô nghĩ là Thẩm Từ Sinh đến, nên thay đồ rồi mới ra mở cửa
Nhưng cửa vừa mở ra, đã nhìn thấy Tự Kiều đứng ở đó.
Hứa Thư kinh ngạc: "Sao cậu lại tới đây?"
“Sao hả.” Tự Kiều có chút bất mãn: “Không hoan nghênh chị em tốt của cậu à.”
“Vào đi.” Cô vội vàng kéo người đứng bên ngoài vào, rồi đóng cửa lại, “Có thời gian nên mới tới tìm mình chứ gì?”
"Trùng hợp mình có chút việc ở Nam Chiếu, cho nên ghé qua thăm cậu."
Hứa Thư nắm được điểm mấu chốt, giả vờ thất vọng: "Thì ra chỉ là nhân tiện."
“Này.” Tự Kiều không trả lời cô, hỏi sang chuyện khác: “Hôm nay mình có việc rất, rất quan trọng nên mới tới đây.”
Vẻ mặt kia quá mức nghiêm túc, khiến Hứa Thư trở nên khẩn trương: "Chuyện gì vậy?"
"Đến nhìn xem bạn trai của cậu trông như thế nào."
Hứa Thư: "......"
Cô đưa nước cho Tự Kiều, "Không biết hôm nay anh ấy có rảnh không."
"Anh ta rất bận sai?"
Hứa Thư suy nghĩ một chút: "Kỳ thực cũng không rỗ, có lúc anh ấy bận, có lúc..." Xem ra có thể cùng cô đi cả đời.
“Sao?” Tự Kiều hỏi.
Cô lắc đầu, cười nói: “Rất bận.”
“Vậy thì cậu sẽ dau lòng lắm đấy.” Cô gái tiếp tục: “Nếu là mình, mình nhất định sẽ bảo anh ta ở bên mình 24/24.”
Đối với Thẩm Từ Sinh mà cư xử như vậy, Hứa Thư thực sự không thể làm được.
"Hôm nay cậu sẽ về luôn sao?"
“Đúng vậy.” Tự Kiều liếc nhìn điện thoại, “Nhưng cũng có thể không cần, mình có thể ở lại đây cho cậu bớt cô đơn một thời gian.”
Sau khi tốt nghiệp, Tự Kiều trực tiếp trở về làm việc ở huyện Khứ Sơ, sống một cuộc sống không có bất kỳ sự tranh đua nào.
“Mấy ngày trước em từng về nhà.” Hứa Thư nói.
"Thật sao, sao cậu không nói cho mình biết?"
“Lúc đó cậu bận đến mức không có thời gian ăn cơm, mà có thời gian nói chuyện với mình à?” Cô cười nói.
“Có thể giống nhau sao?” Tự Kiều nói đùa: “Nếu như mình biết cậu về, mình nhất định sẽ bỏ tất cả qua một bên mà đến đón cậu.”
Những lời này làm cho Hứa Thư bật cười, đúng lúc này, điện thoại di động trong phòng vang lên.
Cô đứng dậy đi vào nghe điện thoại, Tự Kiều cùng đi vào.
Cuộc gọi là của Thẩm Từ Sinh, cô ra ban công nghe máy.
Tự Kiều nhìn xung quanh, từ phòng ngủ đến phòng tắm.
Ánh mắt cô ấy dừng lại trên hai cái bàn chải đánh răng bằng điện, rồi nhìn sang bên cạnh, mỹ phẩm của Hứa Thư để chung với mấy lọ mỹ phẩm dưỡng da dành cho nam giới.
Cái này...!không phải sống chung rồi chứ.
Khi Hứa Thư trả lời điện thoại trở vào, cô thấy Tự Kiều trầm ngâm trên giường.
"Lát nữa anh ấy đến đón chúng ta đi ăn tối."
Tự Kiều như không nghe thấy, trực tiếp hỏi: "Anh ta không ở cùng cậu à?"
Hứa Thư trả lời: "Chỉ là thỉnh thoảng mà thôi."
Tự Kiều cau mày, "Nhưng ở đây không phải chỉ có một phòng ngủ thôi sao? Anh ta ngủ ở đâu, sô pha hay là trong này?"
Cô bình tĩnh vỗ vỗ phần giường bên trái nói: "Ở đây."
“Hai người các cậu ngủ cùng nhau?!” Ngữ khí của cô nành có chút bất ngờ: “Vậy...!hai người...!hai người không phải...!"
“Làm sao?” Hứa Thư biết cô ấy muốn nói cái gì, trực tiếp cắt đứt: “Không có, chỉ đắp chân ngủ thôi.”
Nhiều hơn một chút, cho dù Thẩm Từ Sinh có ôm cô, thì cũng không làm gì quá đáng.
Thẩm Từ Sinh không thường xuyên ở đây, ở đây anh không thể ngủ ngon được.
"Mình còn tưởng các cậu..."
Hứa Thư mỉm cười nói: "Mình nghĩ mình khá bảo thủ."
"Đúng là rất bảo thủ." Tự Kiều tò mò hỏi: "Vậy các cậu đã tiến triển đến đâu rồi? Chắc không phải chỉ là nắm tay nhau chứ."
Hứa Thư gật đầu.
"Từng ôm chưa?"
May mà hai người đã ôm nhau trước khi ở bên nhau.
Hứa Thư gật đầu.
"Đã hôn chưa?"
Hứa Thư hít một hơi thật sâu rồi gật đầu.
Ban đầu, cô nghĩ Tự Kiều sẽ hỏi một số câu hỏi thái quá.
Nào ngờ cô ấy lại nói: “Vậy anh ta có đối xử tốt với cậu không?”
Hứa Thư cản thất rất xúc động khi nghe cô ấy hỏi như vậy.
Cô rất muốn nói với Tự Kiều lad Thẩm Từ Sinh rất tốt với cô, nhưng lòng tốt đó đều là dành cho một người khác.
“Rất tốt.” Hứa Thư mỉm cười.
“Không sao, cậu không thể làm chuyện sai trái đâu đó.” Tự Kiều nói: “Cho dù anh ta có đối xử tốt với cậu thế nào thì cậu vẫn phải làm một Hứa mỹ nhân cao ngạo cho mình.”
Trái tim Hứa Thư dâng lên một luồng ấm áp, cô cảm động đến mức muốn rơi nước mắt
*
Buổi chiều, Trương Hàng lái xe đến.
Hai cô gái ngồi ở ghế sau, Trương Hàng nhìn Hứa Thư giải thích nói: "Cô Hứa, sếp nói công ty có việc gắp, nên ở lại xử lý trước, lát nữa sẽ trực tiếp đến chỗ cô sau."
Hứa Thư gật đầu nói "Được".
Tự Kiều nghiêng người, thấp giọng nói đùa: "Cậu có mặt mũi đến vậy à."
Không ngờ chuyện này lại bị người phía trước nghe được.
Trương Hàng nói: "Phải không? Trừ sếp của tôi ra, cô Hứa là người tôi kính trọng nhất."
Hứa Thư nghe vậy không biết nên cười hay nên khóc nữa.
Tự Kiều liền dò la tin tức: "Sếp của anh có đối xử tốt với Hứa Thư không?"
“Tất nhiên là tốt rồi.” Trương Hàng nói.
"Thật sự rất tốt à?"
"Cái này.
.
.
" Trương Hàng thật sự không biết những chuyện này, chỉ có thể cầu cứu, "Cô Hứa là người biết rõ chuyện này nhất mà."