Tờ giấy đã cũ, nó đã bị phai mờ theo dấu vết của thời gian, nét chữ xinh đẹp được viết trên tờ giấy màu vàng nhạt.
Trên đó chỉ có ba từ đơn giản, thư tuyệt mệnh.
Trái tim của Thẩm Từ Sinh run lên, anh vội vàng nhét tờ giấy vào túi quần của mình trước khi Hứa Gia Diệu nhìn sang.
"Anh trai à, anh đang giấu cái gì thế?"
Anh không ngờ lại bị cậu bé nhìn thấy, nhưng lạibình tĩnh nói: "Không có gì.
"
"Chẳng lẽ là hình thẻ của chị em hồi cấp ba sao? Em nhớ chị ấy để ở đây này.
" Nói xong cậu bé vươn tay lấy sách giá sách ở hàng thứ hai.
Thẩm Từ Sinh mặt không đổi sắc nói dối: “Ân, anh chỉ là nhìn thấy ảnh chụp của chị em mà thôi.
”
"Này, anh trai, anh thực sự không thích chị gái em sao?"
Thấy chủ đề bị thay đổi, Thẩm Từ Sinh thở phào nhẹ nhõm, Hứa Gia Diệu lại hỏi: "Anh thích không?"
Cửa phòng mở ra, Hứa Thư bưng đồ ăn từ trong phòng bếp đi ra, lúc đi ngang qua còn dừng lại nhìn hai người vài giây.
"Hai người làm gì thế?"
Mái tóc dài của cô được buộc tùy ý, vài sợi buôn xõa tự nhiên, vừa chạm đến cằm, khi nói chuyện còn mỉm cười, lúm đồng tiền trên má mờ mờ lộ ra.
Hứa Gia Diệu cũng không định ở lại lâu, trước khi ra ngoài còn nghe được người phía sau nhẹ nhàng nói một câu, là anh thích.
Bây giờ trong căn phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Từ Sinh, anh đưa tay dừng lại trên hàng thứ hai của giá sách, sau đó chọn một cuốn sách theo trực giác, mở ra lật vài trang, quả thực có ảnh thẻ của cô trong đó.
Cô lúc này thực sự rất giống một bé gái, mái tóc đuôi ngựa buộc thấp, đôi mắt sâu hút dưới tóc mái bằng.
Trong đôi mắt ấy dường như không có tiêu cự, thản nhiên đối diện với ống kính, không cười, bình tĩnh như mặt hồ.
Kỳ thực lúc này anh rất muốn biết đáp án của mọi chuyện, tỷ như vì sao cô lại viết tờ giấy đó, có phải là do lúc đi học cô co chuyện không vui hay không, hay là trước kia cô đã trải qua chuyện gì.
Cho dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, chỉ cần có liên quan đến Hứa Thư, Thẩm Từ Sinh đều muốn biết.
*
Sau bữa tối, Thẩm Từ Sinh đứng trên ban công để hóng mát.
Giờ này chắc đã tám chín giờ tối, huyện Khứ Sơ lúc này nhà nhà đã lên đèn, trong ngõ thỉnh thoảng có tiếng trẻ con cười đùa.
“Hứa Gia Diệu đâu?” Hứa Thư đẩy cửa ra hỏi.
"Thằng bé nói đi xuống lầu chơi với bạn rồi.
"
Hứa Thư "Ồ" một tiếng, cầm trong tay bình nước giữ nhiệt, không chút nghĩ ngợi đáp.
Thẩm Từ Sinh quay lại, nhìn cô chằm chằm nhưng lại không nói gì.
“Sao vậy?” Cô đưa tay còn lại sờ sờ mặt, cứ nghĩ trên mặt mình dính gì.
Thẩm Từ Sinh lúc này mới nở nụ cười, nói: "Hôm nay trong phòng sách, anh tìm thấy một tấm ảnh thẻ của em khi còn học trung học.
"
Hứa Thư đi tới trước mặt anh, hai người đứng cạnh nhau, "Không phải anh đã lấy đi rồi chứ?"
"Tại sao Thư Thư của chúng ta lại thông minh như vậy chứ?"
Hứa Thư thấy anh cười không đứng đắn, cũng cười nói: "Có xấu lắm không?"
“Anh cảm thấy rất đẹp mà.
” Thẩm Từ Sinh rất thành thật trả lời: “Nhìn em cứ như một đứa bé, em có thấy vậy không?”
Hai người nhìn nhau, Hứa Thư cảm thấy Thẩm Từ Sinh lúc này có chút khác thường, nhưng lại không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Ở trường em có vui không?” anh hỏi.
Hứa Thư trả lời: "Cũng ổn.
"
"Có chuyện gì khiến em gặp rắc rối không?"
“Không có.
” Cô hỏi lại, “Anh từng có không?”
Thẩm Từ Sinh híp mắt, giống như đang hồi tưởng lại: "Có chứ, em biết tại sao không?"
“Tại sao?” Hứa Thư rất muốn biết.
“Có quá nhiều người theo đuổi cũng là một loại rắc rối.
” Anh đáp.
Hứa Thư: "! ! "
Dựa vào ngoại hình hiện tại của anh, cô có thể tưởng tượng được anh khi còn học trung học trông thế nào, hơn nữa cô từng nhìn thấy ảnh anh chụp cùng người khác lúc đó, nhưng nó lại quá cũ nên cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một chút.
Nghĩ đến đây, Hứa Thư nhỏ giọng nói: "Tốt thật đấy.
"
Hình như câu này có gì đó hơi sai.
Thẩm Từ Sinh không có ý định nói tiếp, suy nghĩ của Hứa Thư dần dần bay xa, một giây sau, cô liền ngã vào trong vòng tay ấm áp của anh.
Cái ôm này không hề báo trước, Hứa Thư suýt chút nữa đã làm rơi cái bình giữ nhiệt.
"Không cần biết sau này xảy ra chuyện gì, nhưng em tuyệt đối đừng sợ hãi.
"
Nghe câu này, Hứa Thư ban đầu còn cảm thấy hơi mờ mịt, nhưng sau đó cô nhớ lại anh đã vào phòng sách của cô để tìm ảnh thẻ của cô, có lẽ anh đã nhìn thấy thứ gì đó rồi!
Tim cô đập thình thịch, cô vô thức nắm chặt lấy gấu áo vest của anh.
Hứa Thư nghe thấy anh nói: "Thư Thư đừng sợ, từ nay về sau, anh sẽ ở cạnh em.
"
*
Khi cô đến bệnh viện, Trần Hạnh đã ngủ, Hứa Thư không đánh thức bà, cô đặt thức ăn cùng quần áo lên bàn gần đó, rồi nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.
Thẩm Từ Sinh khoanh tay ngồi trên ghế bên ngoài, cúi đầu nhắm mắt lại, hôm nay cùng cô chạy tới chạy lui cả ngày nênn có chút mệt mỏi, lúc Hứa Thư đi ra, cô đứng ở cửa nhìn anh một hồi, đột nhiên cảm thấy trong hoàn cảnh này có người ở cạnh thật tốt biết bao.
Như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô, Thẩm Từ Sinh từ từ mở mắt ra nhìn cô.
Hứa Thư chỉ vào phòng bệnh nói: "Bà ấy đang ngủ.
"
Anh gật đầu không nói gì nữa, Hứa Thư đi đến chỗ anh ngồi xuống, dựa vào lưng ghế nhìn những bệnh nhân mặc quần áo bệnh nhân đi qua đi lại, bức tường trắng xoá trước mặt, cùng mùi thuốc khử trùng nồng nặc khiến miệng cô trửi nên đắng ngắt.
“Hôm nay anh không về sao?” Cô quay sang nhìn anh, câu hỏi có vẻ hơi đường đột.
Thẩm Từ Sinh nhìn đồng hồ đeo tay, “Nếu đi bây giờ, hẳn là còn sớm.
”
Bên ngoài trời đã nhá nhem tối, còn có dấu hiệu sắp mưa, gió thổi xào xạc ngoài cửa sổ.
“Nếu anh không bận, ngày mai hả đi.
” Lúc nói lời này, cô rất bình tĩnh, trong mắt dường như không có cảm xúc gì khác.
Thẩm Từ Sinh hơi ngạc nhiên khi cô bảo anh ở lại đây.
“Được,” anh nhanh chóng đồng yd.
Trên đường về, trời mưa rất to, những giọt nước rơi lộp độp trên kính chắn gió, Hứa Thư ngồi trên ghế lái phụ, nhìn mưa cùng dòng người qua lại vội vã bên ngoài.
Nhớ lại lần thứ hai gặp mặt Thẩm Từ Sinh cũng là trong một cơn mưa tầm tã như vậy.
“Em có thể hỏi anh một câu không?” Hứa Thư không quay đầu lại, chỉ dựa vào cửa kính xe nói chuyện băn quơ.
“Em có thể hỏi anh bất kì chuyện gì mà em muốn biết.
” Anh mỉm cười dịu dàng.
"Hiện tại anh Thẩm thực sự thích em, hay là bởi vì em rất đặc biệt?"
Vừa vặn đến đèn giao thông, xe dừng lại, tiếng cần gạt nước vẫn hoạt động như cũ.
Thẩm Từ Sinh nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, hoảng hốt mất nửa giây.
Đèn giao thông chuyển màu, xe lại nổ máy, anh bình tĩnh nhìn lại nhìn về phía trước.