Trong bệnh viện H ,An Kỳ đang được bác sĩ kiểm tra.
Vị bác sĩ này sau khi thăm khám một lúc rồi nói:"An Kỳ,cô không sao,uống chút nước ấm,về nhà nghỉ ngơi là khỏi".
An Kỳ đương nhiên biết là mình không sao,khi ở trong club,lúc nàng nhìn thấy Trần Thăng đang tiến tới,ánh mắt nàng loé lên, khuôn mặt liền có chút nhợt nhạt.
Nhìn Trần Thăng lo lắng cho mình ,An Kỳ cảm thấy rất vui.
Nàng nói với bác sĩ:"Cảm ơn cô ,bác sĩ Liên".
Trần Thăng ở bên cạnh lo lắng nghe được bỗng thở phào:"An Kỳ để anh đưa em về".
An Kỳ nhìn Trần Thăng, nàng vẫn nhớ cảnh hắn và cô gái kia trong club,hai người họ rất vui vẻ, nên nói dỗi:"Anh không cần phải lo cho em ,về với người đẹp của anh đi,lúc trong club,em đã thấy hai người".
Trần Thăng ngạc nhiên ,hoá ra An Kỳ đã trông thấy hắn, vậy cũng tốt,hắn liền thuận thế đẩy thuyền:"Cô ấy chỉ là một người bạn bình thường thôi".
An Kỳ nghe vậy vô cùng buồn bực,xung quanh Trần Thăng luôn xuất hiện những cô gái xinh đẹp.
Lúc trước,khi hai người còn yêu nhau cũng vậy,mỗi lần như vậy nàng thường làm bộ giận dỗi để Trần Thăng dỗ dành nàng.
An Kỳ không có nhìn Trần Thăng,lơ đễnh nói:"Đúng rồi , thầy Trần chỉ cần đứng đó,là ong bướm tự tìm tới thôi".
Trần Thăng cười khổ, biểu hiện này của An Kỳ giống hệt khi xưa,gặp tình huống như vậy luôn trêu ghẹo hắn.
Hắn giơ hai tay lên đầu hàng:"Anh xin thề, anh không có, chỉ là mẹ của cô ấy sau tai nạn của con trai, thì tâm lý không ổn định,anh có tư vấn giúp, tình trạng bà ta khá lên, nên cô ấy mời anh đi uống chút gì đó để cảm ơn".
An Kỳ dường như không tin,nhìn hắn:“Thật không,tôi thấy hai người rất vui vẻ mà”.
Trần Thăng gật đầu tắp lự,miệng khẳng định:“Thật hơn cả vàng nữa.
Cô ấy vì chăm sóc mẹ mà tinh thần có chút mệt mỏi.
Anh chỉ kể chút chuyện vui để cô ấy khá lên thôi”.
Lúc này Trần Thăng cũng không hiểu tại sao mình phải giải thích với An Kỳ nữa.
An Kỳ bĩu môi,nhưng dường như nàng sực nhớ ra chuyện gì đó,vội nắm lấy tay Trần Thăng,gấp gáp hỏi:“Anh nói anh có thể chữa cho người bị bệnh tâm lý sao”.
Trần Thăng thấy cá đã cắn câu,trong lòng mừng thầm,hắn suy nghĩ một lúc rồi khiêm tốn nói:“Cũng không hẳn,bệnh trạng của mỗi người khác nhau anh chỉ tư vấn thôi ,anh không phải là bác sĩ”.
An Kỳ nghe thấy vậy vô cùng vui mừng,nàng nhìn hắn khẩn cầu:‘Em có một bệnh nhân tâm lý không ổn định sau cái chết của con gái ông ấy.
Các bác sĩ đã thử nhiều cách nhưng không thấy khá lên ,anh tới xem giúp em tình trạng của ông ấy với”.
Trần Thăng có chút lưỡng lự:“Bác sĩ đã không có cách,vậy chắc là không chữa được rồi “.
An Kỳ thấy Trần Thăng từ chối vội năn nỉ:“Anh tới xem qua thôi,bác ấy có quan hệ rất tốt với gia đình em”.
Trần Thăng lúc này cũng không cần giả vờ nữa,hắn gật đầu đồng ý:“Được để anh thử xem”.
Hai người ngồi trao đổi với nhau về tình trạng của cha Bích Ngọc.
Qua đó Trần Thăng biết được ba Bích Ngọc từng bị thương ở đầu, đã phẫu thuật.
Lần này vì trải qua nỗi đau mất con mà bệnh cũ tái phát ,dù phẫu thuật có thành công,nhưng chấn thương tâm lý khó hồi phục được.
Trần Thăng cau mày nói:"Đại khái hoàn cảnh của ông ấy anh có thể hiểu được, còn về có chữa được không thì phải thăm khám mới biết được.
Vậy đi, ngày mai anh sẽ đến đây , chúng ta cùng đi qua thăm bác ấy.
Bây giờ anh đưa em về nhà trước"An Kỳ gật đầu, nàng điện cho Ánh Tuyết nói nàng ta không cần tới bệnh viện nữa:"Ánh Tuyết, Tony đưa mình về, cậu không cần tới nữa".
Ở đầu dây bên kia,Ánh Tuyết đang vui vẻ uống với nhóm bạn ,cười dài:"Hai người gương vỡ lại lành rồi à, mình diễn xuất không tệ chứ".
An Kỳ hừ một tiếng nói nàng đừng uống nhiều quá, rồi cúp máy.
Lúc này Trần Thăng vừa từ nhà vệ sinh đi ra:"Điện được cho Ánh Tuyết rồi chứ, chúng ta đi thôi".
Trần Thăng chở An Kỳ về nhà , trước đây hắn chưa từng tới nhà nàng,gia đình An Kỳ cũng không biết mối quan hệ của hắn và An Kỳ.
An Kỳ sống cùng bố mẹ trong một căn nhà tại một khu dân cư cách bệnh viện khoảng bốn km.
Lúc xe của Trần Thăng tới nơi,đúng lúc gặp cha mẹ của An Kỳ đang đi dạo về.
Vừa nhìn thấy An Kỳ,mẹ cô ấy liền hỏi:"An Kỳ,sao về sớm vậy, không phải hôm nay là sinh nhật Ánh Tuyết sao".
An Kỳ nhìn hai người nói:"Con hơi mệt một chút nên về trước".
Sau đó, nàng quay sang Trần Thăng giới thiệu:"Ba ,mẹ đây là bạn con, Trần Thăng".
Và nàng cũng giới thiệu cho Trần Thăng ba mẹ của mình.
Hai bên chào hỏi lẫn nhau.
Mẹ An Kỳ quan sát Trần Thăng một lúc lâu rồi vui vẻ nói:"Con là bạn của An Kỳ sao,mau vào đây uống nước".
Vừa nói bà ta vừa vui vẻ kéo Trần Thăng vào nhà, Trần Thăng đang muốn từ chối nhưng không kịp nữa.
Hiện tại cả bốn người đang ngồi ở phòng khách nhà An Kỳ.
Mẹ của An Kỳ vô cùng nhiệt tình với Trần Thăng.
Luôn miệng nói Trần Thăng ăn bánh,uống trà.
Bà ta hỏi Trần Thăng rất nhiều thứ như là năm nay bao nhiêu tuổi, hiện đang làm gì, hoàn cảnh gia đình ra sao.
Trần Thăng cũng thành thật trả lời về mình,riêng về gia đình hắn chỉ nói mẹ đã mất và ba làm kinh doanh.
An Kỳ ở bên cạnh can mà không được, nàng cảm thấy như đang điều tra Trần Thăng vậy.
Nghe câu trả lời của Trần Thăng,mẹ An Kỳ vô cùng hài lòng,bà ta tấm tắc thỉnh thoảng lại nhìn qua ba của An Kỳ nháy mắt.
Một lúc sau, Trần Thăng xin phép về,An Kỳ cũng ra tiễn hắn.
Lúc nàng quay trở lại thì mẹ nàng liền hỏi:"An Kỳ, con với Trần Thăng rốt cuộc có quan hệ gì,mẹ thấy Trần Thăng rất tốt".
An Kỳ nhìn mẹ nàng khẽ dỗi:"Mẹ,mẹ hỏi anh ta nhiều như vậy làm gì,con với anh ta chỉ là bạn,anh ta đã có bạn gái rồi'.
Mẹ An Kỳ bị một phen mừng hụt,bà ta ngơ ngác:"Có bạn gái rồi sao".
Sau đó bà ta quay sang An Kỳ trách mắng:"Con đó, chàng trai tốt như vậy không biết nắm lấy, suốt ngày chỉ thương nhớ cái thằng ở nước ngoài kia.
Ba mẹ có hỏi thì con cũng chẳng nói nó là ai.
Tính chờ nó cả đời hay sao,năm nay con bao nhiêu tuổi rồi hả".
An Kỳ không biết phải nói làm sao.
Mẹ nàng cũng là vì lo lắng cho nàng nên mới nói vậy.
Gần đây bà cũng được bạn bè giới thiệu cho vài người,lúc nào cũng muốn An Kỳ đi coi mắt người ta,nhưng nàng từ chối.
An Kỳ đến bên ba nàng,nũng nịu :"Ba à,ba nói mẹ đi,mẹ lại muốn đuổi con đi kìa".
Ba của An Kỳ đang coi sách thấy vậy nói:"Bà cứ từ từ,con mình còn trẻ mà".
Mẹ An Kỳ nghe vậy tức giận nói:"Nó đã qua hai sáu rồi, còn trẻ gì nữa,bạn bè nó nhiều người đã sinh con rồi, ông là cha , ông không lo thì tôi lo".
Rồi sau đó bà ta dỗi bỏ vào phòng.
An Kỳ thấy vậy vô cùng sửng sốt.
Ba nàng vỗ vỗ tay nàng nói:"Con đi nghỉ đi, để ba dỗ dành bà ấy".
An Kỳ thở dài, nhiều khi nàng nghĩ giá có thể quay lại như hồi trước thì tốt,mẹ nàng rất ưng ý Trần Thăng.
Nếu không phải năm xưa nàng quá cố chấp thì hiện tại đã tốt đẹp.
Nàng lên phòng,đóng cửa lại,đêm nay sẽ là một đêm dài.
.