Chương 41
---
Chúng tôi về lại căn nhà trên đồi trà,
Lúc này, tôi mới hỏi Khôi Nguyên:
- Khi nãy sao đột nhiên anh lại rẽ qua đường Phạm Hồng Thái vậy? Còn chui vào con hẻm mê cung đó nữa?
- Tôi cắt đuôi những tên do thám đấy.
- Những tên do thám ư?
- Cô không để ý đấy thôi, chúng đã theo đuôi chúng từ lúc sáng kia.
- Sao tôi không thấy dấu hiệu khác thường nào vậy nhỉ?
- Cặp tình nhân ngồi bên trái chúng ta lúc ở công viên cũng chính là hai vợ chồng gặp trong siêu thị đấy.
- Sao có thể như vậy được, rõ ràng là hai cặp khác nhau mà.
- Hừ, đó chỉ là thủ thuật hóa trang thôi. Mặc dù bọn chúng đã thay đổi vẻ bề ngoài, nhưng làm sao có thể qua mắt được tôi kia chứ! Tôi là cha đẻ của trò chơi đó mà.
- A, bây giờ tôi mới nhớ, cặp tình nhân đó có mang theo một cái va li, nếu đúng như anh nói, thì đó là đồ nghề tác nghiệp rồi.
- Những kẻ đó là thám tử đấy. Nhưng, loại thám tử đó khác hoàn toàn với những người như tôi.
- Khác ở chỗ nào vậy Khôi Nguyên?
- Ví dụ cụ thể: loại thám tử như tôi chỉ quan tâm đến những vụ án lớn, cân não và chính nghĩa. Còn loại kia thì chỉ quan tâm đến những vụ án nhỏ, vô cùng đơn giản và sẵn sàng làm chuyện phi nghĩa vì những khoản thù lao béo bở.
- Ra là vậy, nếu đúng như anh nói thì chúng ta đang bị theo dõi, rốt cuộc ai đã thuê những kẻ đó theo đuôi chúng ta?
- Còn quá sớm để kết luật đó là ai, nhưng chắc chắn là chúng chẳng tử tế gì đâu.
- Anh nói đúng Khôi Nguyên à! Trong thời điểm này, chúng ta cần thận trọng trong mọi hành động.
---
Sáng hôm sau,
Từ sớm cho đến giữa trưa, Khôi Nguyên chỉ tập trung suy nghĩ, không để tâm đến bất cứ chuyện gì khác, ngoài vụ án mà chúng tôi đang điều tra. Đầu óc của Khôi Nguyên giống như một bộ máy chuyên biệt, đến khi cần hoạt động tối đa công suất, sẽ huy động hết toàn bộ nội lực dồn vào một mục tiêu duy nhất. Buổi trưa hôm đó, anh ấy không ăn cơm. Sự coi thường sức khỏe như vậy khiến tôi rất lo lắng cho anh.
Đến 1h chiều thì anh Quốc Việt đến tìm chúng tôi, anh ấy mang đến cho Khôi Nguyên một “món quà vô giá” – kết quả kiểm tra những bộ hài cốt.
- Đây là kết quả tương đối đầy đủ, còn một phần nữa, là quá trình tái tạo lại khuôn mặt của các nạn nhân, họ sẽ gửi cho chúng ta ngay khi hoàn tất. – Nói rồi, anh Quốc Việt chuyển cho Khôi Nguyên chiếc cặp đựng hồ sơ chứa kết quả kiểm tra của các chuyên gia nước ngoài.
- Chắc cậu đã xem qua rồi, cậu thấy có gì bất thường không? – Vừa hỏi Quốc Việt, Khôi Nguyên vừa mở chiếc cặp đựng hồ sơ ra xem kết quả.
- Có đấy cậu bạn của tôi à! Theo như kết quả cậu đang cầm trên tay thì có ba điểm chúng ta cần lưu ý. Điểm thứ nhất, là trong tám bộ hài cốt đó thì có ba bộ được xác định là hài cốt của phụ nữ. Điểm thứ hai, theo như kết luận của các chuyên gia, thời điểm tử vong của những nạn nhân là không giống nhau; cụ thể, năm bộ hài cốt của những người được xác định là nam giới...
- Chết cùng một thời điểm cách đây khoảng hai mươi năm, còn những nạn nhân là nữ giới thì mới chết trong khoảng thời gian mười năm trở lại đây. – Khôi Nguyên nói thay lời anh Quốc Việt.
- Điều đó đưa đến một giả thiết đáng lưu tâm, ba bộ hài cốt là nữ giới, rất có khả năng là của ba nạn nhân bị mất tích trong thời gian ở tại căn nhà này.
- Từ đó suy ra, sau khi ông Trịnh Vỹ qua đời, có một cá nhân, hoặc một tổ chức nào đó đã dùng tầng hầm của căn nhà, giết người sau đó giấu xác. Động cơ của kẻ đó là gì?
- Cậu có nghĩ đến một tổ chức tội ác giết người, với mục đích lấy nội tạng của nạn nhân không Khôi Nguyên?
- Cậu đã liên hệ điều đó với kết luận thứ ba của các chuyên gia?
- Đúng vậy đó Khôi Nguyên, theo như kết luận thứ ba, thì trên những bộ hài cốt có những vết xước rất lạ. Cụ thể là ở những bộ phận như: xương sường, xương chậu...
- Điều đáng nói là xương cẳng tay, xương cẳng chân và xương sọ cũng có những vết xước tương tự.
- Rốt cuộc kẻ nào đã giết người? Và giết người với mục đích gì? Một cá nhân hay một tổ chức đã thực hiện tội ác?
- Chúng ta cần có thêm những manh mối, những dữ kiện, và một khoảng thời gian để suy luận. Nhất định tớ sẽ tìm ra sự thật.
---
Sau khi anh Quốc Việt rời đi, Khôi Nguyên lại tiếp tục suy nghĩ. Không thể cứ để anh ấy nhịn đói mà làm việc như vậy được. Tôi đánh bạo nói với anh:
- Khôi Nguyên, anh hãy ăn chút gì đó đi, từ trưa đến giờ chưa có gì vào bụng cả, như thế không tốt cho sức khỏe đâu anh. Để tôi đi hâm nóng thức ăn cho anh nhé!
Nói rồi, tôi đứng lên, xuống bếp hâm lại thức ăn, bày biện thật chu đáo trên khay, sau đó, tận tay bưng lên phục vụ anh.
- Đến rồi đây! đến rồi đây! – Tôi đặt khay thức ăn lên bàn.
Khôi Nguyên vẫn ngồi ở ghế sofa bấm chóp mũi suy nghĩ, anh không thèm ngó ngàng gì tới khay thức ăn trên bàn, và cũng chẳng bận tâm gì đến thành ý của tôi. Khôi Nguyên liếc nhìn tôi hờ hững. Sự thờ ơ của anh làm lòng tôi quặng lại, tôi cũng thừa biết lý do vì sao anh ấy lại có thái độ như vậy, nhưng tôi vẫn thấy buồn, vẫn thấy khó chịu trong lòng. Tôi cảm thấy tủi thân và tự trách bản thân mình đã quá nhỏ nhen, khi để bụng đến một chuyện rất nhỏ nhặt.
“Rò... rò... rò...”
“Tính tinh tình... tính tinh tình... tính tinh tình tinh...” Tiếng chuông điện thoại nokia trong túi áo Khôi Nguyên vang lên. Khôi Nguyên nghe máy:
- Alo (...)
Cuộc điện thoại đó khiến anh ấy dừng lại mọi suy nghĩ. Khôi Nguyên quay sang tôi, nói rất điềm nhiên:
- Cô ở lại đây chờ tôi một lát nhé!
- Anh đi đây vậy?
- Tôi xuống dưới đồi trà, sẽ trở lên ngay thôi.
Nói rồi, anh quay lưng bước đi, anh chẳng thèm bận tâm đến cảm xúc của tôi. Khay thức ăn trên bàn lúc này đã nguội ngắt.
Tôi không phải chờ đợi lâu, khoảng mười lăm phút sau, Khôi Nguyên trở lại nhà. Nhưng, anh ấy không đi một mình, anh đi với một người khác, và... đó là, một người con gái. Cô ta rất đẹp, rất xinh, rất quyến rũ.
Nữ nhân đi cùng anh ấy là một cô gái xuân xanh vừa tầm đôi mươi.
Vóc người mình hạt sương mai, phong thái đại tiểu thư kiêu sa cá tính, không hề mèo nheo, nhu nhược.
Cô tiểu thư có vẻ ngoài lạnh lùng băng giá ấy, mặc trên mình chiếc áo sơ mi trắng mỏng, loại áo được thiết kế dành riêng cho cô ấy. Người đẹp mặc quần tây màu đen, quần cũng như áo, được may đo đúng chuẩn mực. Ngay cả đôi giày của cô nàng cũng vậy, nó đẹp một cách lạ lùng, đẹp một cách mà người ta muốn “soi” để chê lắm! Mà không thể chê được. Y phục quyến rũ một phần, mà vóc dáng của người mặc tuyệt nhiên là quyến rũ mê đắm lòng người.
Cô nàng tóc hạt dẻ buông xõa ngang lưng.
Khuôn mặt trái xoan mỹ miều, nét đẹp ngưng tụ ở chiếc cằm duyên dáng đầy đặn.
Dưới vầng trán trâm anh ấy là cặp mày thanh thanh nhã nhặn.
Đôi mắt của nàng ta mới xứng thật danh hiệu đệ nhất mỹ nhân. Mắt nàng to tròn, đường nét sắc sảo, mi cong cỏ mượt, suốt tựa hồ thu.
Sóng mũi cao cao rõ là bậc nữ nhân quý phái.
Đôi môi trái tim của nàng thắm đỏ như đóa son môi.
Nàng không cười.
(...)
- Giới thiệu với cô đây là Ngọc Trinh, trợ lý của tôi. Còn đây là Ngọc Diệp – cái cô ham ăn, ham ngủ mà huynh viết trong thư cho muội đó. – Câu nói của Khôi Nguyên dành cho tôi, một kẻ ham ăn, ham ngủ... làm lòng tôi thắt lại.
Ngọc Trinh khẽ cúi đầu chào tôi, nét mặt vẫn lạnh như băng. Đôi trai tài, gái sắc đó đứng bên nhau thật xứng đôi vừa lứa. Tự dưng tôi chạnh lòng, cảm thấy tự ti, mặc cảm lắm!
Tôi cúi đầu đáp lễ:
- Chào cô, Ngọc Trinh.
Cô ấy thật lạnh lùng, khô khốc. “xứng đôi đấy, cả tính cách cũng tương đồng nữa.” Tôi thầm thì với cõi lòng.
- Ngọc Trinh sẽ ở đây với chúng ta. – Khôi Nguyên tuyên bố như vậy đó.
Tôi lặng thầm, không biết phải xử trí thế nào. Bởi đầu tôi lúc này rất rối. Tôi đang rất hoang mang.
- Muội sẽ về văn phòng.
- Sao vậy muội muội? (cách thân mật Khôi Nguyên dùng để gọi Ngọc Trinh)
- Bức thư mà huynh gửi cho muội.
- Có vấn đề gì sao?
- Không. Theo ý muội, chia ra sẽ tốt hơn.
- Cũng được.
- Vụ án ở Hà Thành tình hình rất lạc quan. Chắc anh Vũ sẽ sớm lo xong, rồi về đây giúp chúng ta thêm một tay.
- Vụ này một mình huynh giải quyết được rồi, huynh chỉ viết thư kể cho muội nghe về vụ án ly kỳ huynh đang giải quyết, không ngờ muội lại bỏ cậu Vũ để về đây giúp huynh. Huynh còn chưa phạt muội cái tội không thèm tuân theo chỉ thị giám đốc đấy nhé! – Khôi Nguyên cốc nhẹ tay lên trán nàng ấy, hai người quả tình là thân mật hơn mức bình thường.
- Ở đó một mình anh Vũ là dư sức rồi.
- Có phải muội bị quyến rũ bởi vụ án huynh đang theo đuổi không vậy?
- Có hai lý do muội quay lại, một như huynh đã nói.
- Còn lý do thứ hai?
- Huynh cũng biết mà.
Khôi Nguyên nhìn rất kỹ khuôn mặt của người trợ lý. Nét mặt cô ấy vẫn lạnh lùng, vô cảm. Rồi bất ngờ anh nắm lấy tay nàng ta kéo lại ghế sofa.
- Muội ngồi xuống đây đã, chắc muội chưa ăn gì rồi, lại đây nào muội muội! Thức ăn này dành riêng cho muội đấy.
- Huynh nói dối.
- Thôi được rồi, huynh nhận, đây là, lúc nãy Ngọc Diệp nấu cho huynh, nhưng huynh chưa kịp ăn.
- Vậy thì huynh ăn đi!
- Nhưng huynh không thấy đói, lát nữa đói huynh sẽ ăn, còn muội muội của huynh đi đường xa chắc chắn là đói lắm rồi. Ngồi xích lại đây nào!
- Vẫn như mọi khi sao?
- Không thay đổi.
- Ở đây không tiện đâu.
- Có gì đâu mà không tiện.
- Chị Ngọc Diệp sẽ cười cho đấy.
- Không sao, tôi sẽ đi.
- Chị đi đâu?
- Tôi lên lầu có chút việc.
- Phải đấy Ngọc Diệp, cô tránh mặt một lát đi. Muội muội của tôi ngại ngần vì có cô đứng gần đấy.
- Huynh, sao lại nói vậy, chị Ngọc Diệp cứ ngồi lại đây đi, không sao đâu.
- Hai người cứ tự nhiên. - Tôi đắng lòng, quay mặt bước vội lên gác.
- Chị Ngọc Diệp. – Ngọc Trinh gọi với theo.
- Mặc kệ cô ấy đi muội muội. Nghe lời huynh, ăn chút gì đó, rồi từ từ huynh muội mình sẽ bàn về vụ án, chắc chắn là muội sẽ bị cuốn hút cho mà xem.
- Được rồi, để muội tự làm lấy.
- Không có cãi lời huynh.
Tôi ngồi ở bậc thang, lén nhìn họ.
Ngọc Trinh ngồi xích lại gần Khôi Nguyên, để anh ấy tự tay đút cơm cho ăn.
- Cũng được đấy. – Cô ta khen thức ăn tôi nấu cũng tạm.
- Đây, ăn thêm muỗng nữa nhé!
- Để muội nuốt đã chứ, huynh muốn muội nghẹn chết sao?
- Lớn thế này rồi mà huynh còn phải đút cơm cho ăn đấy thôi.
(...)
Tận mắt nhìn thấy họ thân mật với nhau, nhìn người tôi yêu đút từng muỗng cơm cho một cô gái khác. Khay thức ăn mà tôi dành tất cả tình yêu thương, sự quan tâm để vào trong đó, những muốn anh có được một bữa ăn ngon miệng. Nào ngờ... anh chẳng để tâm đến thì thôi, anh còn đáp lại bằng một thái độ hờ hững. Anh không coi trọng sức khỏe của mình, anh lo lắng cho một con gái mà anh gọi với cái tên thân mật là muội muội, anh bỏ mặc tôi. “Hức... hức” Anh vô tâm lắm, anh ác lắm Khôi Nguyên à! Không thể dằn lại dòng cảm xúc, không thể bịt lại những dòng chua xót trào lên trên khóe mắt... Tôi chạy vào phòng, vùi mặt sâu dưới tấm nệm, lấy gối bưng kín đầu, để hai người ở dưới nhà không nghe được tiếng tôi nức nở.
---
(...)
Tôi ngồi lặng lẽ một góc giường, úp mặt trên gối buồn rũ rượi. Ở dưới kia, họ đang nói chuyện với nhau thân mật. Tôi còn nghe được cả giọng nói của Khôi Nguyên, anh ấy đang lấy tôi ra làm trò cười cho cô muội muội của anh ấy. Giọng nói trầm ấm ngày nào của anh, giờ phút này làm tôi ghét kinh khủng.
Tôi vỡ mộng. Tôi đã ngây thơ trong tình yêu. Đã kết luận quá vội vàng rằng: người đàn ông đó cũng có tình cảm với tôi.
Tôi xấu hổ và cảm thấy nhục nhã biết chừng nào, vì đã lỡ thể hiện trước mặt anh ấy những biểu hiện vui sướng, hạnh phúc... lúc tôi, còn lầm tưởng anh thích tôi, yêu tôi... tôi làm duyên, làm dáng, làm đủ trò hề... bây giờ mới thấy bẽ mặt hay sao?
Người đàn ông đó không hề xem tôi là một đối tượng tiềm năng, về cơ bản anh ấy chỉ coi tôi như một con ngốc. Muốn thì anh ấy hôn, thích thì anh ấy đụng chạm. Chứ yêu thương tôi cái nỗi gì. “Mày ngu... ngu lắm Ngọc Diệp... mày...trời ơi...iii...”
“Mặc kệ cô ta.” Tôi nhớ lại câu nói vô tình của anh ấy. Rồi... nước mắt lại rơi. Tôi úp mặt vào gối khóc thút thít.
Tôi đã quá vội vàng. Đã quá dễ dãi. Tôi yêu anh bằng tình cảm chân thật, anh đáp lại tôi bằng thứ tình cảm giả dối. Với người còn gái nào anh cũng có thể gần gũi được. Đáng lẽ tôi phải nhận ra từ sớm kia. Anh là người đàn ông đa tình, mái tóc xoăn là dấu hiệu sờ sờ đó, vậy mà tôi đã không phát hiện sớm hơn. Anh ấy đẹp trai, tài giỏi, anh ấy có thiếu gì người phụ nữ xinh đẹp, trẻ trung... tại sao lại cứ phải đi yêu một con vịt vừa mập, vừa xấu xí, vừa ham ăn, thô lỗ như tôi.
“Hu... hu...hu...” Nước mắt ơi, sao mày cứ rơi hoài thế. Nín đi! Nín đi. Đừng vì một người đàn ông như vậy mà làm khổ mình chứ. “Mày mạnh mẽ lắm mà Ngọc Diệp, hãy đứng lên, đứng lên nào! Hãy chứng tỏ cho người đàn ông đó thấy mày là một cô gái có lòng kiêu hãnh, không có tình yêu của anh ấy mày vẫn sống tốt, vẫn là Ngọc Diệp của ngày nào, lạc quan, yêu đời.” Phải rồi. Mày phải vui lên. Phấn chấn lên. Phải biết buông tay ra, hãy chúc phúc cho anh ấy, vui cho anh ấy tìm được hạnh phúc của mình. Hãy chôn tình yêu đó vào lòng. Mày không cần phải nó ra đâu, nếu có nỗi đau thì hãy xin cho riêng một mình mày thôi. Mày sẽ làm được mà, mày rất mạnh mẽ.
Tôi kéo chăn lau khô những dòng nước mắt. Hít vào một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần lạc quan vui vẻ.
---
Ngọc Trinh đã về,
Sau khi đưa cô ấy xuống dưới đồi trà, Khôi Nguyên trở lại, lập tức chạy lên phòng gặp tôi.
- Cô làm sao thế Ngọc Diệp? Nãy giờ cứ ở lì trên phòng. Ngọc Trinh có gửi lời chào cô đấy, muội ấy sợ làm phiền cô.
- Vậy à! – Tôi đáp hờ hững.
- Nhất định là có chuyện rồi.
- Chẳng phải vừa rồi anh đã đuổi tôi đi đó sao? – “hừ” Tôi nhếch mép, thái độ khinh khỉnh.
- Thì ra là chuyện đó, đừng giận Ngọc Diệp, tôi không có ý gì đâu.
- Tôi có nói anh có ý gì đâu, chẳng qua tôi muốn được yên tĩnh thôi.
- Thôi đừng giận nữa mà. Chúng ta đi ra ngoài ăn tối đi, hôm nay tôi không đến lớp võ. Ăn tối xong tôi và cô sẽ cùng đi xem phim 3D. Chịu không? – Khôi Nguyên nắm lấy tay tôi.
Tôi lập tức nguôi giận, mặc đồ vào đi ăn tối, rồi đi chơi cùng anh ấy. Xem ra, tôi không đủ kiên định để giữ khoảng cách với người đàn ông quyến rũ như Khôi Nguyên. Tôi sẽ còn phải đau khổ dài dài.