Tham Vọng Với Mình Em


Tống Khứ Ưu làm việc ở nơi khác, bình thường phải hai ba tháng mới trở về một lần, Thư Căng hiểu được nỗi khó xử của cô ấy nên nói vâng.

Đến tối, Thẩm Huỳnh tới đưa cơm, Thư Căng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy nên nói cho Thẩm Luyện một tiếng.

Dù sao Trần Sương cũng là mẹ của mọi người, không có lý nào lại để Tống Khứ Ưu gánh vác một mình.

Huống hồ, Thẩm Luyện cũng là một trụ cột đáng tin cậy trong nhà.

“Lát nữa em gọi điện thoại cho anh, kể chuyện của mẹ Trần cho anh ấy.”

Trần Bách Kha dẫn Trần Sương ra ngoài đi dạo, Thư Căng nói với Thẩm Huỳnh đang rửa bát.

Thẩm Huỳnh hơi khựng lại, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: “Ừm...!Hay là chị hai gọi điện đi..”

Thư Căng khó hiểu liếc mắt nhìn cô ấy.

Thẩm Huỳnh được Thẩm Luyện đưa về, hai người họ có mối quan hệ tốt nhất trong đám các anh em, Thẩm Huỳnh cũng vô cùng ỷ lại vào anh ấy, cho nên Thư Căng mới bảo cô ấy gọi điện thoại cho Thẩm Luyện.

Trước đây khi nói muốn gọi điện thoại nói chuyện với với Thẩm Luyện, cô ấy luôn là người giành nói đầu tiên, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống cô ấy từ chối.


Thư Căng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng cô ấy sợ Thẩm Luyện biết chuyện của mẹ Trần xong sẽ mắng nên cô quyết định tự gọi điện cho Thẩm Luyện.

Mặc dù Thẩm Luyện làm việc ở thành phố nhưng lại khá xa nhà, cũng không thường xuyên trở về, sau khi nhận được điện thoại của Thư Căng liền lập tức xin nghỉ tới bệnh viện.

Sau khi Thẩm Luyện tới, hai người cùng tới chỗ bác sĩ hỏi thăm tình hình và nhận được đáp án không mấy lạc quan.

Bệnh tình đã ảnh hưởng tới khả năng ăn uống và đào thải của bệnh nhân nên cần phải mau chóng thay gan, có điều hiện tại bệnh viện không có nguồn gan phù hợp với bệnh nhân, bọn họ cũng đã liên lạc với các bệnh viện khác để sớm tìm được nguồn gan thích hợp.

Đối với tình huống như thế, hai người cũng không thể làm gì hơn, chỉ còn cách gom đủ tiền phẫu thuật trước rồi tính tiếp.

Sau khi biết rõ tình hình từ phía bác sĩ, Thư Căng và Thẩm Luyện quay về phòng bệnh thăm Trần Sương.

Hai người vừa bước vào phòng bệnh, Thẩm Huỳnh vốn đang trò chuyện với Trần Sương đột nhiên đứng bật dậy, có vẻ như rất sốt ruột, vội vàng nói “Em về trường đây” rồi rời đi.

Cả quá trình đều cúi đầu, chưa từng liếc mắt nhìn họ một cái.

Thư Căng nhìn bóng dáng rời đi của cô ấy một lúc rồi khó hiểu hỏi: “Anh và Huỳnh Huỳnh cãi nhau sao?”


Thẩm Luyện cười nhạt rồi lắc đầu, khuôn mặt không nhìn ra vui buồn.

Tâm tư của Thư Căng đều đặt trên người Trần Sương nên không để ý tới chút mâu thuẫn giữa hai người bọn họ.



[Sổ tay tâm sự tuổi hồng của Thích Thời Yến]

Ngày 8 tháng 3 năm 2023

Nằm mơ Căng Căng nói thích mình, vui quá tỉnh luôn

Rất nhớ Căng Căng

Rất nhớ Căng Căng

Rất nhớ Căng Căng.
Thẩm Luyện về được một ngày rồi lại trở lại đi làm, phải tới cuối tuần mới trở về.

Thư Căng ngày nào tan làm cũng tới bệnh viện thăm Trần Sương, vì bận tâm tới tình hình của bà ấy nên cô cũng dần vứt chuyện của Thích Thời Yến ra sau đầu.

Vấn đề xoay sở tiền bạc cũng đang được tiến hành.

Mặc dù bọn họ đi làm đã được mấy năm nhưng thường thì phần lớn tiền lương đều gửi về nhà để chi tiêu, bản thân cũng không có bao nhiêu tiền tiết kiệm, chắp vá gom góp lại cũng chỉ được khoảng bốn mươi ngàn, đã vay mượn hết chỗ nhưng vẫn thiếu hai mươi mấy ngàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận