Chương 5
Trên đường về, ngồi trên xe cô có chút xấu hổ, không biết nên nói gì với A Ngạn.
“Em không cần phải vội vã từ chối hoặc quyết định, anh chỉ muốn nói cho em biết cảm giác của anh.” A Ngạn phá vỡ không khí trầm mặc trước.
“Ừm. . .. . . Cám ơn anh.”
A Ngạn tiễn cô về nhà.
Đã sắp chín giờ, đương lúc cô về đến nhà, thấy ở cổng lớn dưới lầu nhà trọ có một người đang đứng, cô kinh ngạc không hiểu ra sao. Đó là người không có khả năng xuất hiện nhất. . . A Đức!
“A Đức?” Cô không đợi A Ngạn ngừng xe hẳn, liền gấp gáp mở cửa xe. “Sao anh lại ở chỗ này?”
“Anh tìm em! Em chạy đi đâu vậy? Muộn như vậy mớivề, anh đợi lâu quá chừng.” A Đức sắc mặt rất kém, cũng khó trách, khí trời lạnh lẽo, bờ môi của gã đều trắng bệch.
“Tìm em làm cái gì?”
“Tìm em uống bia.” Gã giơ lên túi nhựa trong tay, bên trong quả nhiên là một đống bia.
“Uống bia?”
“Anh thất tình. Chết tiệt! Tại lễ Tình nhân mà bị thất tình, cũng thật là quá xui!”
“A Đức!” Đỗ Thừa Ngạn cũng từ trên xe xuống tới, gọi một tiếng.
“A Ngạn? ! Sao cậu ở đây?”
“. . . Hai người bọn em không có người yêu mà! Bởi vậy ra ngoài đi chơi.” Lục Vịnh Tiệp trả lời có chút chột dạ.
May là A Đức có vẻ không chú ý cho lắm.
“Hay thật, cái cô gái đáng ghét kia, nếu như nói chia tay sớm một tí thì tốt rồi! Tớ đây hôm nay còn có thể ra ngoài chơi với các cậu!”
Nghe gã nói như vậy, A Tiệp thực sự có cảm giác dở khóc dở cười. A Đức nói giống như là thất tình còn so ra không đáng để ý bằng chuyện theo chân bọn họ đi chơi.
“Muốn uống thì quay về ký túc xá chúng ta uống được rồi.” Biểu tình của A Ngạn nhìn không ra bất cứ tâm tình gì, giọng điệu nhàn nhạt, bình thường đến mức có chút đáng sợ.
“Ý kiến hay!”
“Ừ.”
Bọn họ ba người thế là lại leo lên xe Đỗ Thừa Ngạn.
————————————
“Cái cô gái kia rốt cuộc còn có gì bất mãn chứ? Hức. . .” Mắt say lờ đờ, gã mê man lẩm bẩm, “Tớ đều đã tận lực phối hợp. . . Còn nói cái gì mà tớ không quan tâm cô ta, không thương cô ta. . . Hừ!”
Một người 190cm tựa ở trên người bạn, đó tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng, thế nhưng Lục Vịnh Tiệp lại không đẩy gã ra.
“Được rồi! Được rồi! Đừng nghĩ nữa! Nếu cô ta đã không hiểu cậu, chia tay thì chia tay! Có cái gì mà để ý?”
“Để ý? Tớ mới không thèm để ý cô ta, hừ. . . Tớ chỉ là, hức. . . Rất phiền muộn. Con gái vì sao đều phiền phức như thế? Vì sao yêu đương lại phiền phức như thế? Vì sao tớ luôn không có cách nào giữ chân một cô bạn gái? Vì sao tớ bị vứt bỏ ngay ngày Valentine? Đáng ghét. . .”
Nghe gã thuật lại chuyện của gã, tâm Lục Vịnh Tiệp từng đợt đau đớn.
Cô không thích cô gái kia, cho tới bây giờ vẫn không thích những hành động lén lút của cô ta, chỉ là tại trước mặt A Đức, cô chưa bao giờ nói ra.
Nếu như A Đức cùng cô ta có thể hạnh phúc vui vẻ. . . Cô không phản đối. Thế nhưng, hiện tại cô ta lại thương tổn A Đức, cô không thể tha thứ!
“Đừng đem loại con gái đó để ở trong lòng!” Cô nắm đầu A Đức, căm giận bất bình nhìn gã rống to hơn, “Cái loại con gái ngốc ngếch, không cần bận tâm! A Đức, anh nhất định có thể tìm được cô gái tốt hơn, thích hợp với anh hơn, càng hiểu rõ anh hơn!”
Phản ứng của cô so với A Đức còn kích động.
Đôi mắt mù sương của A Đức dần dần có tiêu điểm, nhìn A Tiệp, đôi ngươi đen láy dưới hàng lông mày rậm thoáng chốc tràn ngập cảm động.
“A Tiệp, em thật là bạn chí cốt của anh!” Gã ôm cô một cái thật chặt, mạnh tới nỗi muốn bẻ gẫy xương sườn của cô. “Em nói rất đúng, cô ta thì tính cái gì! Cô ta căn bản không hiểu anh! Chỉ có em hiểu anh nhất. . .”
A Tiệp tim đập thình thịch. Ý của A Đức là nói. . . là nói cô. . .
Cô còn chưa kịp chìm xuống đáy giấc mộng ảo tưởng đầy màu hồng, một tiếng “oẹ” khiến cô lập tức trở lại hiện thực, đẩy A Đức ra.
“Thùng rác! Thùng rác!”
Cô kêu quang quác, A Ngạn phát huy phản ứng tuyệt hảo của chuyên gia phòng thủ, đem thùng rác đã chuẩn bị tốt, kịp thời đặt trước mặt A Đức.
Oẹ. . .
Hình ảnh kế tiếp khiến hai người đều quyết định, sau này không nên uống nhiều làm gì.
Lục Vịnh Tiệp vỗ lưng gã, giúp gã thoải mái một chút.
“Anh đi xử lý một chút.” A Ngạn cầm thùng rác đi vào phòng tắm.
Phun sạch sẽ xong, A Đức cảm thấy thư thái hơn, dựa vào A Tiệp ngồi bệt dưới đất, có cảm giác cả người hư thoát.
“Có muốn uống nước không?”
“Ừ.”
Rót một ly nước, đút gã uống xong, Lục Vịnh Tiệp lại dùng khăn ướt lau khuôn mặt của gã.
Nhìn gã bình thường cường tráng cao to nhưng giờ đây lại giống như một cậu trai mới lớn, ngẩng đầu lên ngoan ngoãn để mặc cô loay hoay lau mặt. Cô nhịn không được hơi cong khóe miệng, ngón tay cách lớp khăn mặt cảm nhận đường cong khuôn mặt kiên cường mà tuyệt đối nam tính của gã. . . Lòng của cô bỗng tràn đầy. . . có chút muốn cười. . . có chút trìu mến. . .
“Em thật tốt.”
Gã khàn khàn thở dài khiến tim của cô đập nhanh hơn. . .
“Anh thật hy vọng San San có thể bằng phân nửa em.”
Tim đập nhanh hơn nữa. . .
“Anh, anh thích em sao?”
“Thích.”
Lục Vịnh Tiệp thật không ngờ chuyện cô khát khao nhất, lại ở trong tình huống không tưởng tượng được nhất mà trở thành hiện thực!!! Cô kích động, hưng phấn, mặt đỏ bừng lên. . .
“Em cũng, em cũng thích anh, A Đức.”
Gã thỏa mãn thở dài. “Đúng vậy! Giống chúng ta như vầy thật tốt, cái gì mà ái tình thật chó chết, toàn bộ đều là ngắn ngủi nhất thời, thay đổi bất thường, chỉ có tình bạn, chỉ có tình bạn của chúng ta sẽ không thay đổi. A Tiệp, đồng ý với anh, vĩnh viễn làm bằng hữu tốt nhất của anh!”
Mặt của cô trong nháy mắt chuyển sang trắng xanh. Cô thực sự rất muốn dùng khăn mặt xiết cổ cho gã chết quách cho rồi!
Mà cái ý tứ của chữ “thích” kia gã vừa nói, thực sự ngốc như heo!
Cô hoàn toàn không có cách nào chịu được việc tiếp tục ở bên cạnh gã, thế nhưng vừa muốn đứng dậy, đã bị gã đương say rượu cậy mạnh quấn lấy gắt gao, không thể động đậy.
“Không cần đi. . . A Tiệp. . . Đừng rời khỏi anh. . .”
Xem ra cô lại bị coi như gối ôm rồi.
Bất đắc dĩ, cô không có biện pháp tức giận với một người như vậy. . .
A Đức tựa hồ đang ngủ, tiếng hít thở trầm ổn báo cho cô biết thế.
Cô cũng không nhúc nhích, chỉ là để gã ngủ được ngon một chút. Mình như vậy có phải quá vô dụng hay không, cô đã không thèm nghĩ vấn đề này nữa, chí ít, giờ khắc này bọn họ ở cùng một chỗ. . .
Cô nhìn hàng mi đang khép chặt của gã, vươn tay gạt đi lọn tóc bướng bỉnh loà xoà che khuất cả vầng trán.
Tâm bỗng nhiên mềm nhũn, giọng nói của cô cũng không tự giác mềm mại hẳn. . .
“Valentine vui vẻ, A Đức.”
Khẽ khàng một câu, nhưng khiến Đỗ Thừa Ngạn vừa từ trong phòng tắm đi ra nghe rất rõ ràng.
Trên mặt hắn biểu tình duy nhất là đau khổ. . .
———————–
Quãng đời sinh viên trong tình trạng hỗn loạn như thế, oanh oanh liệt liệt như thế bất tri bất giác trôi qua.
Tình bạn của bọn họ thủy chung vẫn tốt đẹp như ban đầu, A Đức, A Ngạn tốt nghiệp xong lên đường nhập ngũ, A Tiệp cũng tốt nghiệp đại học sau đó một năm.
Tốt nghiệp xong, cùng học khoa kiến trúc, A Đức cùng A Tiệp mở một văn phòng kiến trúc, không chọn khởi nghiệp tại đại đô Đài Bắc đã bão hoà mà ngược lại đến vùng Trung nam phát triển.
A Ngạn ở lại Đài Bắc gây dựng sự nghiệp, có vị thế gia tộc làm chỗ dựa, hơn nữa hắn thật sự rất thông minh, ngắn ngủi vài năm đã đem công ty biến thành ngôi sao mới có tiềm lực nhất về khoa học kỹ thuật.
Mà văn phòng A Đức cùng A Tiệp thành lập cũng chỉ vài năm đã trở nên nổi tiếng. Công ty chuyên môn đi săn lùng những khu nhà cao cấp nhất, thẩm mỹ lại đặc thù nên nhận được không ít ưu ái từ những doanh nhân nổi tiếng.
Mấy năm trước kinh tế đình trệ, có hai người hợp tác nhìn xa trông rộng, chịu tốn một khoản lớn tranh mua khu đất Tinh Hoa. Những năm gần đây bởi vì thiết lập những khu vực nghiên cứu khoa học mà phát triển thuận lợi mạnh mẽ.
Tuổi còn khá trẻ, hai vị phía bên đầu tư kia nghiễm nhiên trở thành bá chủ mới phất lên của ngành xây dựng khu Trung nam.
Chỉ có điều, bọn họ làm việc rất bí ẩn, rất ít tham gia đoàn thể thương nghiệp ở địa phương, chỉ chui đầu vào vẽ, ngoài ra việc trông coi công trường cũng ngốn hết phần lớn thời gian của hai người.
Thật nhiều năm thật nhiều năm trôi qua, bọn họ vẫn như ngày nào là bạn bè tốt nhất, là huynh đệ tốt nhất, thật nhiều năm thật nhiều năm trôi đi, đã trải qua rất nhiều chuyện, cuộc đời của bọn họ cũng có những sóng gió lớn, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi, chỉ là có một số chuyện dường như vĩnh viễn cũng sẽ không đổi. . .
“Anh cứ tưởng lần này nhất định sẽ thành công. . .” Một người đàn ông ngã vào sô pha, thật sâu thở dài một hơi, trên bàn, trên mặt đất, lăn lóc một ít lon bia rỗng.
Cái tình cảnh này có vẻ quen thuộc ta, nhân vật chính xuất hiện cũng chỉ có thể là hai người! ! Phàn Đức Phong và Lục Vịnh Tiệp.
Không phải là bọn họ một chút tiến bộ cũng không có chứ?
Nói chung, Phàn Đức Phong đã trải qua lần thất tình thứ N trong cuộc đời của mình, mà người an ủi gã vẫn như cũ là Lục Vịnh Tiệp.
Cô máy móc giơ lên lon bia, ừng ừng dốc vào cuống họng.
Đối với chuyện A Đức thất tình, cô tựa hồ đã có năng lực miễn dịch, không có vui sướng, cũng không có khổ sở, chỉ là có chút bi ai nghĩ rằng – cả đời này cô chỉ đáng là thùng rác, là trạm cứu thương của gã.
“Aiz, quả nhiên là em đối với anh tốt nhất. Trên thế giới chỉ có tình bạn mới vĩnh hằng, chỉ có em vẫn luôn luôn ở bên anh. Tình yêu một điểm cũng không đáng tin, anh không bao giờ muốn yêu đương nữa!”
Lúc gã theo thường lệ nói xong những lời này, tựa hồ báo trước chuyện đêm nay sắp kết thúc. Phàn Đức Phong lần nữa vượt qua sự đả kích của việc thất tình, mà Lục Vịnh Tiệp cô cũng sẽ không lại vì tuyên ngôn của gã mà mặt đỏ tim đập.
Nói cái gì không bao giờ yêu đương nữa, người này không được một tháng, tám phần mười sẽ tiếp tục rơi vào lưới tình.
Nếu như cô còn tin tưởng loại chuyện ma quỷ này, chính là đồ ngu!
Gã đã uống không it, nằm nghiêng tựa hồ sắp ngủ, Lục Vịnh Tiệp cười khổ.
Xem ra A Đức hình như cũng có năng lực miễn dịch. Lần này thất tình, gã xem ra cũng không quá khó chịu, uống rượu cũng không tính là nhiều lắm.
Phải nói là hai người bọn họ đều có cảm giác chết lặng. Nhiều năm như vậy, A Đức yêu đương, thất tình, hai người cùng nhau uống rượu, hình như biến thành một phần trong sinh hoạt của bọn họ.
Cô đá đá chân gã. “Ê, đừng ngủ say như chết vậy chứ, tắm rửa đi, muốn ngủ đi vào trong phòng ngủ!”
Gã ậm ừ vài tiếng, đứng lên, tuy rằng uống say có chút mờ mịt, vẫn thành thạo đi tới phía phòng tắm.
Đối với gã mà nói, nhà A Tiệp tựa như nhà của mình, gã nhắm mắt lại cũng có thể đi tới đi lui.
“A Tiệp, bàn chải đánh răng của anh đâu?”
Từ phòng tắm truyền đến thanh âm khiến Lục Vịnh Tiệp dừng lại động tác thu dọn vỏ bia rỗng, bất đắc dĩ trợn mắt trắng dã.
Đi vào phòng tắm, cô đẩy tên đàn ông khiến cho cả không gian trở nên chật hẹp kia ra, mở cánh tủ nhỏ phía trên bồn rửa tay, lấy ra đồ của gã.
“Nè! Của anh!”
“Làm chi mà cất đồ của anh đi?” Gã oán giận.
“Đây là nhà của em.” Cô nhướng mày.
“Có cái gì khác biệt? Nhà của anh cũng để đầy đồ của em đó thôi? Anh cũng đâu có cất nó đi chứ!”
Dường như gã đối với hành vi “cất đồ của gã đi” có sự bướng bỉnh không tầm thường. Không biết là uống say hay thê nào, cô lần đầu tiên nghĩ gã thật đúng là “ngốc” .
“Không phải là bởi cái kiểu thế mà bạn gái anh mới chịu không nổi đó chứ?”
“Chịu không nổi? Hừ! Anh chẳng hiểu cô ấy mẫn cảm như thế làm chi. Anh với em giống như anh em, có cái gì mà để ý chứ? Phụ nữ đúng là lòng dạ hẹp hòi.”
Lục Vịnh Tiệp dở khóc dở cười.
Gã nói như thế với cô là có ý gì? Đã quên cô cũng là “phụ nữ” sao?
Người này hiển nhiên là dây thần kinh không phải thô một cách bình thường, thảo nào vẫn không thoát được số phận bị đá.
Không dư hơi cùng gã nói chuyện, cô lấy ra bàn chải đánh răng kem đánh răng khăn mặt của gã, thậm chí cả quần áo tắm rửa và đồ dùng hàng ngày, xếp lên ngay ngắn cho gã.
“Anh mau tắm đi!”