....
“Jun à, tớ thực sự biết lỗi rồi. Cho tớ đến học nhé!”
“Jun ơi, cậu ở một mình ăn uống như vậy không
ổn đâu...”
....
Moo về nhà vẫn cố nhắn tin cho nó....
....
“Cậu xem thường trình độ tự lập của tôi thế
à?..hừ!!!”
Nó đọc tin nhắn, không trả lời nhưng vẫn
lẩm bẩm...
....
...
Còn Yan....
...
“Cậu định bỏ rơi tôi ư? Tôi mà được kết quả
thấp, cậu phải chịu trách nhiệm đấy?”
..
“Cậu ăn cơm chưa? À không, chắc là cậu đang ăn ‘mỳ cho lợn’ nhỉ. Tôi đang ăn rất nhiều món.
Ngon quá đi. Hihihi”
“Gà nướng , canh xương hầm, tôm hùm, cá hấp,
cua biển, cháo yến mạch.. Chao ơi!!! Thật là
ngon quá đi!!! Nhiều thế này mà ăn không nổi..
Ăn không cưng? Tớ đưa đến??”
Yan nhắn làm nó phát điên....
“Grừ!!! Tên vô tâm này!!! Tôi đang ăn mỳ đấy,
thì sao???... hic....
TT^TT”
Nó vừa nguyền rủa Yan vừa mếu...
....
...
“Đang đói bụng phải hông? Mở cửa đi. Chỉ cần mở cửa thôi, sơn hào hải vị đang đợi cậu!
Tôi đang đứng ngoài này. Hihhihi”
Yan lại nhắn tin khiêu khích nó.
“Nhóc này, sao im lặng thế không biết, mình đã
dùng hết hạ sách rồi. Đáng ra phải mắng chửi
loạn cả lên chứ?” Yan nghĩ thầm và
vẫn chờ ở cửa...
>>>
-Rầm!!!
-Hihihi. Cậu mở cửa rồi à. ....
Yan chưa nói hết câu thì...
-Đưa đây!!!
Nó giật đồ trên người Yan rồi đóng cửa lại mặc
cho cậu nhóc ngu ngơ chẳng kịp nghĩ gì...
...
...
"Cậu chơi ăn gian. Mau mở cửa ra!!! "
....
Nó xách đồ vào ăn một cách ngon lành...
"Haha. Sở trường của tôi là ăn gian"
“Ngon thật, mỗi tội chủ nhân của các ngươi thật
đáng ghét..”
....
“Ngoài này lạnh quá.. Nhưng không sao. Tôi sẽ
đứng đợi ở đây đến khi nào cậu cho tôi vào!”
...
Hình như trời mưa...
“Cậu định không cho tôi vào thật à?”
..
‘Cậu ta điên thật rồi mà.. Trời lạnh, lại còn
mưa ...’
Jun thầm nghĩ....
...
“Về ngay đi, đại thiếu gia. Cậu bệnh thì tôi không
chịu trách nhiệm đâu!!!”
...
‘Vẫn ở đó ư?.. đã mấy tiếng trôi qua...Cậu ta bị
gì vậy chứ...’
...
‘Con nhỏ này, lạnh chết người đấy, 5 phút
nữa không mở tôi về luôn....’
(Yan lẩm bẩm)
- Hắttttt... xì iiiii!!!!... HuHuHu...
.....
-Vào ngay đi. Muốn bị ốm à?
-Hihihi. Cảm ơn c.. ậu... ắt... ttt... xì iiiiiii!!!!
....
-Quần áo ướt hết rồi kìa... Để tôi tìm đồ cho cậu
mặc...
-uhm
....
... Sau một lục tung cả đống đồ, cuối cùng nó
cũng tìm ra bộ đồ rộng nhất..
-Ten.. ten.. ten.. tèn!!! Quần áo siêu nhân!
Cái này là rộng nhất rồi đấy!! ....
-Áo gì mà xấu hoắc. Tôi thà mặc như thế này
còn hơn!
-Cậu muốn vừa hôi, vừa bị ốm à.. Mau thay cho
tôi!
...
10 phút sau....
-HAHAHA!!!!
-Cười cái gì??? Tôi biết mà, tôi không mặc nữa!!!
-Haha. Không, không. Ý tôi là cậu dễ thương quá
đi mất! Há há
Nó vừa cười vừa giải thích cho Yan...
>”<
Đột nhiên....
-Bịch!!!
.. Yan xỉu các bạn ạ. Đợi trong mưa giá rét mấy tiếng liền cơ mà.... haizzzz
****
-Cậu ốm rồi, trán cậu nóng quá. Trời mưa nên cậu cứ ở đây sáng mai về..
-Tôi nằm đây bao lâu rồi?
-2 tiếng rồi...
-Cậu không sợ tôi nữa à?
-Cậu cũng được tính là con trai ư? :)
...
(Câu này nghe quen quen)
=.=”
Yan lại thiếp đi. Còn nó vẫn ngồi bên cạnh...
...
"Cậu ngủ trông hiền quá..."
Nó nhìn vào người con trai nằm trên giường... Làn da trắng, nhưng đôi môi trông nhạt hơn vì ốm... Cậu tựa như hoàng tử bị thương...
Nó sờ trán cậu... Rồi vuốt nhẹ lên khuôn mặt cậu...
"Mình đang làm gì thế này?"
...
...
Sáng hôm sau...
-Cậu khỏe rồi à?
-uh.. Có gì ăn không?
-Mỳ!
-Thôi khỏi đi. Có gì trong tủ lạnh tôi lấy ra nấu!
-Cậu mà cũng biết nấu ăn à. Sặc!!!
-Hứ. Ít nhất cũng biết làm thứ cho người ăn...
...
...
@@!
..
-Thật không tin được, đồ cậu làm cũng giống cho
người ăn đấy!
-Cậu không khen được một câu đàng hoàng à?
-Hừ. Còn lâu!
Bật mí cho các bạn, ngoài việc học (và rửa bát
ra), Yan đúng là mẫu con trai lý tưởng. Cả lĩnh
vực nấu ăn cũng vậy!
.....
..
Hai đứa cười nói vui vẻ rồi tiếp tục học bài cùng nhau..
...
Một lúc sau....
-Này cậu.. Đã lâu chưa nghe cậu hát. Hát bài gì
tôi nghe xem...?
-Không thích. Học hành mà thế à!
Yan từ chối lời đề nghị của nó...
-Hơ.. Cậu mà cũng biết ham học à? Sặc!
-Híc. Hâm mộ thì cũng đừng tỏ thái độ như vậy
chớ! Được rồi. Tôi hát. Đừng có mê mẩn rồi có ý
đồ đen tối gì với tôi đấy. Hê hê
- ..! Tưởng tôi rảnh à. Thấy chán nên bảo cậu
hát, không thích thì thôi.
-Ờm. Tôi biết rồi..
Yan lại gần chiếc đàn piano đã cũ của ba nó....
-Đang mưa, tôi sẽ hát một bài về mưa.
Lướt nhẹ phím đàn... Tiếng nhạc trong vắt ngân
lên...
“If you ever leave me baby
Leave some morphine at my door
‘Cause it would take a whole lot of medication
To realize what we used to have
We don’t have it anymore
There’s no religion that could save me
No matter how long my knees are on the floor
So keep in mind all the sacrifices I’m makin’
Will keep you by my side
Will keep you from walkin’ out the door
Cause there’ll be no sunlight
If I lose you, baby
There’ll be no clear skies
If I lose you, baby
Just like the clouds
My eyes will do the same
If you walk away
Everyday it will rain, rain, rain...
....
"
-Thế nào???..
-Này, sao im lặng thế? Tôi hỏi cậu thấy thế nào?
Nó cảm thấy tim mình như đập rộn nhịp... Rồi chẳng màng để ý đến thế giới xung quanh... Cho đến khi Yan gọi mới trả lời...
-Bình thường thôi... Dở ẹc!
-Hừm. Tệ vậy à.?
-Thì cũng....
-Thôi, tôi biết rồi...
-Không, ý tôi là cũng có chút hay đó..
-Thôi khỏi cần khen nữa. hic!!!
-Hay mà! hihihi
-Cậu không thích chứ gì?
-Không. Tôi thích mà..
Hai người lại tranh cãi như những đứa trẻ... Không khí thật là vui..
....
....
...
Họ thì như vậy nhưng ngoài kia có một cậu bé vẫn đang đứng như trời trồng ở trước nhà....
...
3 tiếng trước...
-Cậu chủ làm gì vậy? Để người làm làm cho...
-Không cần đâu. Tôi muốn tự tay làm bánh cho cô ấy...
-Nhưng..
-Không nhưng nhị gì cả... Chú đi làm việc của mình đi....
....
-Người cậu bẩn hết cả rồi... Chiếc bánh đẹp quá!!! Người được nhận nó chắc chắn sẽ rất hạnh phúc!
-Tôi cũng mong là vậy...
....
Bây giờ...
...
"Cậu ta... Giọng của cậu ta... Cậu và người đó... mà không có tôi... Tại sao?"
...
"Cậu không biết tôi cũng yêu cậu ư?......