Thầm Yêu: Quất Sinh Hoài Nam

Vừa xuống tàu, Lạc Chỉ đã thấy mẹ đang đứng đợi. Cô bỏ túi đồ, chạy tới ôm chầm lấy người mẹ đang ăn mặc như một chú gấu lớn. Nụ cười của mẹ biến thành cái nhíu mày giận dỗi, “Lạc Lạc, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, ga tàu đông người như thế mà sao con dám bỏ túi đồ ở đó? Cứ làm như ra nước ngoài bao nhiêu năm không bằng, lại còn ôm ấp...”

Lạc Chỉ cười không ngại ngần, đi lấy túi đồ với mẹ rồi ra ngoài lên xe bus.

Trên mặt đất có những vệt tuyết đọng xỉn vì bụi bẩn, không giống những bông tuyết trắng xoá ở Bắc Kinh lúc trước, gió cũng lạnh hơn nhiều. Về đến nới mới biết là nhà cũng không ấm như cô nghĩ.

“Hệ thống sưởi năm nay hơi kém. Sang năm bắt đầu cải thiện rồi, yên tâm.” Mẹ đi vào ohingf ngủ, “Mẹ đã mua quạt sưởi, để mẹ bật luôn.”

Căn phòng nhỏ của Lạc Chỉ không hề thay đổi, vừa nhìn đã biết là ngày nào mẹ cũng quét dọn sạch sẽ. Phòng cô chẳng có gì đặc biệt, trên giường không có gấu bông, bàn màu trắng, ga trải giường màu xanh xám. Thứ duy nhất có màu sắc nổi bật một chút có lẽ chính là tấm poster Slamdunk khổ lớn dán trên tường, tiếc rằng đó là đội bóng rổ nam, đồng phục màu trắng, trông tẻ nhạt không khác gì bức tường phía sau.

Tấm poster mua hồi Tiểu học, đến giờ đã nhiều năm lắm rồi. Cô rất ít khi mua mấy thứ đồ này. Các bạn nữ cùng tuổi thích tụ tập với nhau đi đến những cửa hàng lưu niệm, chọn đủ các loại bút, tẩy đẹp mắt, giấy gập sao gập hạc sặc sỡ sắc màu, hay các poster diễn viên ca sĩ khổ lớn, nhưng cô chưa từng mua những thứ đó. Hôm ấy bỗng dưng nổi hứng, mua poster của bộ phim hoạt hình thích nhất về, sau đó cuộn lại đặt trên bàn vì sợ mẹ nhìn thấy sẽ mắng. Không ngờ sáng hôm sau ngủ dậy, poster đã được mẹ dán lên tường.

Bao nhiêu năm trôi qua, tấm poster tuy có hơi ố vàng, nhưng không hề bị nhăn nhúm hay rách nát.

Mẹ đẩy chiếc quạt sưởi đến, “Phòng con nhỏ, một lát sẽ ấm ngay. Đồ đạc để lát nữa thu dọn sau, giờ ngồi sưởi chút cho ấm đã.”

Cô với mẹ cùng ngồi ở giường, cầm tay nhau vừa cười vừa nói chuyện.

“Bắc Kinh lạnh không con?”

“Ấm hơn ở nhà nhiều ạ.”

“Phải đấy. Mấy hôm nay ở đây nhiệt độ hạ thấp, gió như cứa vào da thịt. Đi làm về ai cũng vùi mặt vào khăn quàng cổ mà vẫn buốt hết má. Hệ thống sưởi của ký túc thế nào?”

“Tốt lắm ạ. Phòng ký túc nhỏ, giữ nhiệt tốt. Nhưng việc này mấy hôm trước con nói với mẹ qua điện thoại rồi mà...”

“Mẹ hỏi lại không được à?”

“Được, được.” Lạc Chỉ cười tinh nghịch.

Cười xong cả hai mẹ con đều cùng im lặng. Lạc Chỉ đưa mắt nhìn những giọt nước đóng băng trên cửa kính.

“Sáng mai không cần đi vội. Tròn mười năm lăm, người bên nhà nội chắc cũng sẽ đi. Chắc là vừa mới sáng sớm họ sẽ lấy tro cốt luôn, khoảng mười một giờ thì chúng ta đến, tránh gặp nhau cho đỡ ngại.” Lạc Chỉ nhớ đến vẻ mặt như đề phòng cướp giật của bà cô bên nội, chỉ đành cười khổ.

“Vâng. Từ nhà mình chắc chín rưỡi bắt đầu đi xe bus là vừa mẹ nhỉ?”

“Không cần đâu, chú Trần chở đồ ở chỗ mẹ làm nói ngày mai xe cơ quan không có việc gì, trời thì lạnh, để chú ấy đưa chúng ta đi là được.”


“À, xe cơ quan ạ? Tốt quá rồi.”

“Để mẹ đi hâm nóng thức ăn cho con.”

“Vâng ạ.”

Chỉ còn lại một mình Lạc Chỉ ngồi ngẩn người nhìn hàng đèn tín hiệu màu đỏ trên chiếc quạt sưởi. Lúc nãy lạnh quá nên chân tê cóng, giờ ấm rồi thì vừa ngứa vừa đau.

Theo quy củ, những việc như lấy tro cốt ra khỏi nhà hỏa táng, cúng lễ, hóa vàng mã đều phải hoàn thành trước buổi trưa như khi đưa tang, cho nên sáng sớm nhà tang lễ thường rất đông người. Hai mẹ con cô trước đây đều đến thăm bố sớm một ngày, lần này đã tròn mười lăm năm những vẫn cứ phải tránh né. Cho dù bà nội đã qua đời, không bao giờ có thể chỉ vào mẹ mà nói “Đồ đàn bà khắc phu” nữa.

Ăn cơm xong quay về phòng, cô phát hiện di động có tin nhắn mới.

“Đêm Noel mình mời cậu đi ăn nhé?” Là Trương Minh Thụy.

“Mình về nhà rồi.” Lạc Chỉ trả lời.

“Về nhà? Nghĩa là... về nhà hả?”

“Nói thừa. Nhà có chút chuyện nên phải về. Xin lỗi nhé. Noel vui vẻ.”

“Ừ, Noel vui vẻ. Về nhà nhân tiện nghỉ ngơi tẩm bổ luôn.”

Mỗi lần nhớ tới Trương Minh Thụy, Lạc Chỉ đều cảm thấy rất nhẹ nhõm, rất ấm áp. Giống hệt như cảm giác đối với Lạc Dương.

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Điện thoại lại rung, lần này là Lạc Dương.

“Anh nghe bác nói em về rồi?”

“Vâng, giờ em đang ở nhà đây.”

“Được về nhà thích thật. Ghen tị với em quá.”

Lạc Chỉ sững người. Ghen tị gì? Ghen tị chuyện cô về nhà viếng mộ bố sao?

Cô cười trả lời, “Bao giờ anh lấy vợ mà còn có thể lo việc nhà như thế, chị dâu chắc hẳn sẽ vui lắm.”


Tin nhắn vừa được gửi đi thì cũng đồng thời nhận được tin mới gửi đến.

“Làm thêm ở công ty mệt gần chết. Sinh viên vẫn sướng hơn. Nói chung là anh ghen tị với em lắm.”

Lạc Chỉ biết hẳn là Lạc Dương cũng ý thức được mình vừa lỡ miệng nên mới vội nói lảng sang chuyện khác, thêm vào câu giải thích vớ vẩn.

Lạc Dương luôn xuất hiện vào những lúc, những nơi cô cần nhất. Tuy những gì anh cho cô không phải an ủi dỗ dành, thậm chí còn hay nói sai, gây thêm phiền phức, nhưng Lạc Chỉ có thể yên lòng mà tiếp nhận hết thảy sự ngốc nghếch và vụng về của anh. Có lẽ vì giữa họ có quan hệ huyết thống nên mới đặc biệt như vậy.

Cô có ngỗ nghịch, xấu xa đến mức nào đi nữa thì khi ở trước mặt người nhà cũng không bao giờ cảm thấy hổ thẹn. Trong nhà bếp có tiếng xào rau. Lạc Chỉ ngồi mãi một chỗ thấy buồn tẻ, liền đi lục lọi giá sách một chút, phát hiện quyển dễ nhìn thấy nhất là quyển “Bộ đề thi đại học mẫu“. Cô chợt nhớ đến Đinh Thủy Tịnh. Nếu mình quay về thời trung học, liệu còn có thể thi được vào đại học P không?

Lạc Chỉ nhón chân, rút quyển đề luyện thi kia ra, định làm thử đề Địa lý để giết thời gian. Tuy nhiên quyển sách quá nặng, cô trượt tay làm rơi, suýt nữa thì trúng đầu.

Có mấy tờ giấy bay ra khỏi sách, bay xuống theo sau.

Lạc Chỉ nhặt lên, nhận ra đó là nhật ký hồi đi tham quan Myanmar năm lớp Mười một. Lúc đó để giảm bớt trọng lượng hành lý, cô không mang theo quyển nhật ký nặng kia, cho nên tiện tay viết luôn vào mấy tờ giấy.

Nhưng sao không kẹp trong nhật ký mà lại ở trong quyển bộ đề này? Cô không nhớ rõ lắm.

“Có quá nhiều du khách trong hoàng cung Myanmar, chụp ảnh cũng khó. Mình vừa quay lại khách sạn thì thấy các bạn học ở đoàn số 2 xuống xe trước đang tụ tập với nhau làm gì đó, đến gần mới biết là họ đang viết bưu thiếp. Có người bản địa đang đứng trước cửa khách sạn rao bán bưu thiếp, viết xong không cần dán tem, cứ đưa cho nhân viên là được.

Mình chẳng có gì để viết vào bưu thiếp. Viết cho mẹ thì có vẻ vẽ chuyện, lại không nhớ địa chỉ của Lạc Dương, ở trường cũng không có mấy bạn thân. Nhưng nghĩ một lát, cuối cùng vẫn mua.

Mình mua một tấm bưu thiếp cho cậu ấy.

Tấm bưu thiếp in phong cảnh tráng lệ của sông Mê Kông. Chân trời nơi cuối con sông nhuộm ánh hoàng hôn đỏ rực, ở góc còn có vầng trăng khuyết cong cong, mình thích lắm. Vốn định để về phòng mới cẩn thận nghĩ xem nên viết như thế nào, nhưng đột nhiên xúc động nên quyết định viết luôn. Mình cũng chen vào bên bàn, suy nghĩ một lát rồi viết:

'Nơi này rất đẹp, được đến đây vui lắm. Thực ra mình rất nhớ cậu, không chỉ khi ở xa mới nhớ. Nhưng mình không thể nói ra.'

Một đoạn văn kỳ quặc, viết xong tay cũng run.

Chỉ viết địa chỉ người nhận, còn chỗ người gửi để trống, sau đó giao cho nhân viên khách sạn.

Đúng lúc nhân viên đó quay người đi, mình vô thức gọi lại, nói một tiếng 'Sorry' rồi lấy bưu thiếp về. Ai cũng biết mình đến Myanmar, bưu thiếp này để ở hộp thư, cả lớp cậu ấy sẽ nhìn thấy, rõ ràng là không đánh mà khai.

Với lại cậu ấy đã có bạn gái, ý nghĩa của tấm bưu thiếp này sẽ không chỉ đơn thuần là thổ lộ nữa.


Bàn tay nắm chặt từng mảnh bìa nhỏ, nắm đến đau nhói, trong đó là sông Mê Kông đã bị mình xé nát.

Mình ném vào thùng rác. Người dẫn đoàn số 2 nhìn mình chớp mắt liên tục. Đó là một người phụ nữ da đen to béo với nụ cười rất tươi.

Mình nói với cô ấy, “It' s for a boy. I miss him.” (“Cái này là dành cho một chàng trai. Em rất nhớ cậu ấy.”)

“But why did you tear it up?” (“Nhưng tại sao em lại xé nó?”) Mình cười, “I made some spelling mistakes.” (“Em viết sai mấy chỗ.”) Sai vô cùng nghiêm trọng.

“Don' t be so nervous.” (Đừng lo lắng quá như thế.”) Cô ấy cười lớn.

Phải vững tay chèo mới có thể chèo một chiếc thuyền đến trăm năm. Cẩn thận là quan trọng, sao mình có thể không lo?

Nhưng ai có thể cam đoan được, lỡ một ngày kia vật đổi sao dời, bãi bể nương dâu, chiếc thuyền được chèo cẩn thận từng li của mình biết đâu sẽ vì một phút lơ là mà mắc cạn giữa dòng chảy thời gian?”

Lạc Chỉ đọc xong, ngồi cười ngốc nghếch mãi.

Cô còn nhớ rõ một buổi chiều tháng Năm năm lớp Mười một, cô được gọi vào phòng hiệu trưởng.

Hiệu trưởng ngồi ở bàn làm việc, cô Giang ngồi bên cạnh, đằng sau họ là ô cửa kính nhìn ra bầu trời nhuộm ánh hoàng hôn đỏ rực. Lạc Chỉ thoải mái ngồi xuống, nhìn về phía vị nữ hiệu trưởng da hơi nhăn nheo, biểu cảm có vẻ mệt mỏi kia, mỉm cười lễ phép.

“Em cười rất đẹp.”

Câu mở đầu của hiệu trưởng làm cô nổi da gà.

“Tạm thời không thể nói vì sao cô lại tìm em. Nhưng em có thể trả lời cô mấy vấn đề không?”

“Được ạ.” Cô chẳng sợ gì cái kiểu cố làm ra vẻ bí ẩn này.

“Lạc Chỉ, ban Khoa học xã hội đúng không? Chủ nhiệm Giang đề cử em. Vốn là nhà trường muốn tìm học sinh nam, đã chọn được mấy người rồi. Cá nhân cô rất coi trọng Thịnh Hoài Nam của lớp số Ba. Nhưng chủ nhiệm Giang có nói là cứ gặp em thử xem. Cô cũng hơi tò mò.”

Lạc Chỉ đang lơ đãng nghe vậy vội tập trung lại, cảm giác hiếu thắng khó giải thích đột nhiên sôi sục trong lòng cô. Dù mục đích hiệu trưởng tìm cô là gì, cô đều phải thắng Thịnh Hoài Nam. Nếu đây là điều mà Thịnh Hoài Nam mong đợi, vậy cô phải cho anh biết ai là người cướp đã đi thứ anh muốn.

Chuyện này cũng giống cái hồi cô muốn thi lấy hạng nhất bên ban Khoa học tự nhiên, đều là cách để giành được sự chú ý của anh. Cô không xinh đẹp nổi bật, cũng không có sự hoạt bát đáng yêu khiến người ta có thể quý mến ngay lần gặp đầu tiên, nhưng cô luôn mong trên người mình sẽ có điều gì đó khiến anh cảm thấy tốt đẹp.

Chắc là phải có một chút chứ nhỉ?

Huống hồ, trong tưởng tượng của mình, cô đã tranh giành thắng thua với anh suốt thời thơ ấu và một nửa tuổi trẻ. Cũng đã quen rồi.

Lạc Chỉ không cảm thấy quá khó khăn khi nói chuyện với hiệu trưởng. Cô đối đáp trôi chảy, dịu dàng lễ phép, ngoan ngoãn gần gũi, thể hiện tầm hiểu biết rộng, đồng thời cũng không quên kèm theo nụ cười khiêm tốn.

Lớp mặt nạ dối trá được thời gian vun đắp ngày càng dày.


Hiệu trưởng bỗng nhiên nở nụ cười, nói, “Cô quyết định không gặp Thịnh Hoài Nam nữa. Em là học sinh đầu tiên mà cô phỏng vấn, cô nghĩ sẽ không có ai xuất sắc hơn em. Quyết định chọn em đi.”

Lạc Chỉ ngạc nhiên. Hóa ra hiệu trưởng còn chưa gặp Thịnh Hoài Nam, hóa ra Thịnh Hoài Nam không biết cô đã thắng anh.

Cô chợt cảm thấy vô nghĩa.

Làm đại diện học sinh đi tham gia hoạt động công ích ở Myanmar, hành trình lại sắp xếp như đi du lịch do nhà nước tài trợ.

Cuối cùng cô cũng có thể không cần suy nghĩ đến những gánh nặng trong gia đình, vui vẻ mà đi chơi.

Đáng ra phải rất vui.

Phong cảnh tươi đẹp của Myanmar được chụp lại hết, cất giữ trong những bức ảnh. Thứ duy nhất không chụp được, cũng là thứ duy nhất cô nhớ mãi trong lòng, chính là dòng sông Mê Kông bị xé nát.

Đến tối, Lạc Chỉ chui vào trong chăn, cuộn tròn lại, chuẩn bị đi ngủ thì nhận được tin nhắn của Bách Lệ.

“Mình với anh ấy chia tay rồi.”

Lạc Chỉ cảm thấy hơi bất thường. Bách Lệ với Qua Bích từng chia tay rất nhiều lần, cô ấy chưa bao giờ gửi tin nhắn cho cô.

“Thật hay giả?”

“Chắc là thật đấy. Anh ấy nói mà.”

Những lời này khiến Lạc Chỉ chẳng biết nói sao.

“Đừng uống rượu, cũng đừng làm ầm ĩ. Tối nhớ khóa kỹ cửa. Trời nhiều tuyết, rất lạnh, có muốn ra ngoài giải sầu cũng không được đi quá xa, phải mặc nhiều quần áo vào, cẩn thận bị cảm.” Lạc Chỉ biết an ủi gì cũng vô ích nên chỉ dặn cô ấy phải cẩn thận.

“May mà cậu không ở đây, nếu không lại bị mình làm ồn đến chết.”

“Lại? Xem ra cậu cũng tự ý thức được đấy nhỉ? Lần này tự mở nhạc mà nghe.”

“Lạc Chỉ, cảm ơn cậu.”

“Tự lo cho mình nhé. Chuyện tình cảm không giải quyết được cũng không sao, ăn no mặc ấm mới là chân lý sống.”

Lạc Chỉ thở dài, lúc khuyên người khác cô luôn rất tỉnh táo, lý trí, dứt khoát.

Khi gánh vác nỗi đau của người khác, chúng ta đều vô cùng kiên cường.

-Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận