Tú Uyển bị ta đặt ở trên giường, lúc trên mặt bị đắp đầy thảo dược, cái miệng nhỏ nhắn còn không ngừng lầm bầm.
“Tiên Nhi tỷ tỷ, ca ca rất vất vả.
”
“Mỗi ngày huynh ấy đều phải đóng giày rơm, phải bán giày, phải luyện chữ, phải đọc sách, còn phải làm rất nhiều rất nhiều việc khác.
”
“Mắt thấy sắp vào thu rồi, công việc trong ruộng vẫn còn chưa làm xong đâu, trước tiên chúng ta có thể không chơi trò chữa bệnh này được không?”
Ta vỗ nàng ấy một cái để nàng ấy nằm yên ở trên giường.
“Không được cựa quậy!”
Sau khi đắp thuốc lên xong, còn phải ngâm thuốc tắm mỗi ngày.
Thùng thuốc rất lớn, vừa tốn nước, lại vừa tốn củi lửa.
Tuy rằng Thẩm Chính Khanh cảm thấy ta đang làm chuyện vô bổ, nhưng y hoàn toàn không tức giận lớn tiếng với ta câu nào.
Chỉ là mỗi ngày thời gian y đi lên núi để đốn củi, đi ra bờ sông để múc nước càng ngày càng dài.
Tiểu nha đầu nhìn mà cảm thấy đau lòng không thôi.
Được rồi, chỉ có hai người các ngươi hiểu chuyện nhất, còn ta là người ác duy nhất ở đây.
34
Bận rộn như vậy suốt hai ngày, ta đột nhiên phát hiện Tống Thanh Thư không giống với lúc trước nữa.
Mỗi lần hắn giơ tay nhấc chân càng có vẻ phong nhã hơn, dường như ngoại hình cũng trở nên thanh tú hơn một chút.
Buổi tối ta len lén đi theo hắn hai ngày, không khỏi cảm thấy kính nể đối với hắn.
Tống Thanh Thư đã bỏ ra giá cao để mời hoa khôi trong Nam Phong quán để đối phương dạy hắn phải làm như thế nào để lấy lòng nữ nhân.
Hắn cũng thật sự là đủ tàn nhẫn và hạ quyết tâm đối với bản thân mình.
Hôm nay Tống Thanh Thư đã đi ra ngoài, hắn mặc một bộ trường bào màu ánh trăng, trên đầu đội ngọc quan.
Trông hắn càng lộ ra vẻ thanh tuấn thanh nhã, mi mục như họa.
Nhìn hắn đắc chí mãn nguyện đi ra ngoài, ta hận không thể đi theo ra ngoài xem đến tột cùng.
Chỉ tiếc, hôm nay là ngày quan trọng nhất trong quá trình chữa trị cho Tú Uyển.
Vì muốn cho Thẩm Chính Khanh một niềm vui bất ngờ, mấy ngày nay ta đã cố ý không cho y nhìn thấy khuôn mặt Tú Uyển.
Ngay cả lúc ăn cơm, Tú Uyển cũng dán thuốc mỡ và chỉ lộ ra cái cằm nhỏ nhắn.
“Tiên Nhi tỷ, chúng ta có thể nói là được rồi, đây là ngày cuối cùng ta và ngươi chữa bệnh.
”
“Tỷ xem mấy ngày nay, huynh ấy gầy đi một vòng rồi.
”
“Sau khi chữa cho ta xong, tỷ không được chữa cho ca ca ta nữa.
”
“Ca ca của ta sợ ngứa, thuốc mỡ của tỷ dùng lúc đắp lên mặt vừa đau vừa ngứa, huynh ấy…”
Tú Uyển ngơ ngác nhìn bản thân trong gương đồng, ngây ngốc như bị người ta điểm trúng huyệt đạo.
Cái gương đồng này là do mấy ngày hôm trước ta đi trên trấn rồi cố ý mua nó về.
Nhà Thẩm Chính Khanh không có gương.
Ta tình cờ nghe Thẩm Chính Khanh nói về nguyên nhân cho chuyện này.
Sau khi Tú Uyển gặp phải hỏa hoạn, lúc nhìn thấy mình trong gương, đêm đó nàng ấy lập tức bị sốt cao.
Sau đó, để không khiến Tú Uyển sợ nữa, Thẩm Chính Khanh đã tặng gương đồng trong nhà cho người khác.
Đôi huynh muội này cứ như vậy mà trốn chui trốn nhủi, không thể lộ ra ngoài ánh sáng, sống một cuộc sống nửa người nửa quỷ.
35
“Chát!”
Tiểu nha đầu vung cánh tay, hung hăng tát vào mặt mình một cái.
Lực tát lớn đến mức khiến ta giật mình.
Tiếng tát trong trẻo đã làm Thẩm Chính Khanh đang làm việc trong viện chú ý tới.
Y giơ giày rơm lên rồi vội vã chạy tới.
“Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
“Lạch cạch.
”
Giày rơm rơi xuống đất.
Miệng Thẩm Chính Khanh há to đến mức có thể nhét một nắm đ.
ấ.
m vào bên trong.
Thật thú vị, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy biểu cảm sinh động như vậy trên mặt y.
“Tú Uyển, muội, mặt của muội…”
“Đại ca, ta, mặt của ta!”
“Tú Uyển, muội, muội khỏe chưa?”
“Ca, muội, muội khỏe rồi!”
Hai huynh muội này giống như côn trùng ứng thanh nhập thể, ngay cả nói cũng đồng thanh y chang nhau.