Ta phải đến Tống gia nhìn xem, liệu cấm chế không thể hại Tống gia có thật sự đã được cởi bỏ hay chưa.
“Nàng không thể đi ra ngoài.
”
Thẩm Chính Khanh giang hai tay ra chặn trước người ta, thân hình gầy yếu nhưng ánh mắt lại rất kiên định.
“Tiên Nhi, nàng không thể đi.
”
“Tống gia của hiện tại là kiểu xưa chẳng bằng nay, vì muốn leo lên…”
Y cẩn thận liếc ta một cái.
“Vì muốn leo lên Trương gia, e rằng họ sẽ hại nàng.
”
15
Thẩm Chính Khanh đúng là người tốt, chỉ là y để ý quá nhiều chuyện.
Ta có hơi mất kiên nhẫn, lạnh mặt trừng mắt nhìn y.
“Ngươi tránh ra đi!”
Thái độ của ta đã chọc giận Thẩm Tú Uyển.
Nàng ấy giống như cây pháo nhỏ vọt tới trước người ta, tức giận ngẩng đầu.
“Ngươi, cái người này, tại sao ngươi lại không biết điều vậy hả!”
“Ngày hôm qua Tống đại nương tới đây và nói, nếu như ca ca không đồng ý cưới ngươi, thì bà ta sẽ bán ngươi cho Lại Qua Tử ở trong làng phía Tây đó!”
“Lại Qua Tử là người uống rượu vào say rồi lập tức đánh thê tử của mình, thê tử trước kia của gã chịu không nổi nên đã thắt cổ c.
h.
ế.
t đó.
”
“Vì cứu ngươi, ca ca còn cho Tống đạI nương tận mười lượng bạc làm sính lễ đấy!”
“Đó là tất cả tiền tiết kiệm của gia đình ta đó!”
Thẩm Tú Uyển nói vừa vội vừa nhanh.
Ta nghe xong thì giận tím mặt.
“Ngươi nói cái gì!”
Tống gia còn dám bán ta với giá mười lượng bạc ư!
Cho ta hai bộ quần áo rách làm của hồI môn á?
Được lắm, thật sự rất được!
Thẩm Chính Khanh thở dài, y tháo khăn tay trên mặt xuống ở ngay trước mặt ta.
Ta không nhìn thấy bất kỳ chỗ nào lành lặn ở trên mặt y.
Ngay cả cái mũi cũng bị thiếu một góc, trông giống như ác quỷ từ địa ngục bò lên đây.
“Tiên Nhi, bộ dạng này của ta không xứng lấy thê tử.
”
“Ngươi yên tâm, ta đón ngươi về nhà chỉ là muốn tìm một tỷ tỷ cho Tú Uyển mà thôi.
”
“Ta lớn hơn ngươi hai tuổi, sau này ngươi chính là người Thẩm gia, một nhà ba người chúng ta nương tựa vào nhau sống qua ngày, được không?”
Nhìn ánh mắt khẩn cầu của y, ma xui quỷ khiến thế nào, ta lại gật đầu đồng ý.
16
Lúc ăn cơm, Thẩm Chính Khanh chỉ ăn đĩa rau dại kia.
Hầu như cá và thịt đã vào trong bụng ta và Thẩm Tú Uyển.
Ở Tống gia, nếu ta không ăn vụng một chút trong lúc nấu cơm thì phỏng chừng ngày nào ta cũng phải đói bụng.
Đương nhiên, bằng vào tu vi của ta thì cho dù ta có bị bỏ đói hơn mười năm nửa tháng cũng không sao cả.
Nhưng vất vả lắm ta mới trở về làm người, đương nhiên ta không muốn đói bụng.
So sánh như vậy, quả nhiên người Tống gia cực kỳ đáng giận.
Buổi tối, Thẩm Tú Uyển sợ ta nghĩ không thông nên luôn quấn lấy ta líu ríu nói chuyện.
Một hồi thì dạy ta cách buộc giày rơm, một hồI thì dạy ta thêu hoa.
Ta bị nàng ấy làm phiền suốt cả đêm, mãi cho đến khi nàng ấy ngủ rồi, ta mới tìm cơ hội len lén ra khỏi phòng.
Lúc này đã là giờ tý, người Tống gia vẫn chưa ngủ.
Tống mẫu và Tống phụ đầu kề đầu với nhau, ở dưới ngọn đèn dầu, cả hai bày ra vẻ mặt u sầu đếm bạc.
“Tuy rằng Trương gia không cần tiền của chúng ta, nhưng sính lễ vẫn phải ra dáng một chút.
”
“Đương gia, nhà chúng ta tổng cộng chỉ có ba mươi lượng bạc mà thôi, có đủ làm cái gì đâu?”
Tống phụ cau mày hút điếu thuốc.
“Tiên Nhi, cái con nha đầu kia có thể nhận biết thảo dược, nếu gả nó ra ngoài muộn hơn một chút thì tốt quá rồi, như vậy thì nó còn có thể giúp chúng ta kiếm thêm chút bạc.
”
Bán ta với giá mười lượng bạc còn chưa đủ?
Còn muốn ta làm trâu làm ngựa cho nhà các ngươi?
Ta tức nghẹn họng, rất muốn dùng một mồi lửa đốt trụi nơi rách nát này.
Nhưng ta có hơi không dám.
Ta đã làm thần bảo vệ Tống gia suốt ba trăm năm, tuy rằng hôm nay ta đã có được tự do, nhưng lỡ như có loại giam cầm nào đó mà ta không biết thì sao?