Thần Bí Lão Công Ngươi Là Ai

Tuy rằng đêm hôm đó cái gì cũng không có phát sinh, nhưng nàng bộ
dạng không biết gì, nếu đổi lại là người đàn ông khác, hắn không thể
tưởng tượng được hậu quả sẽ thế nào.

“Anh làm sao biết được?” Vân Hi khó hiểu, tổng cảm thấy lời hắn nói
cũng đúng, nàng nhiều nhất có thể uống chỉ vài ly rượu nhẹ, nếu giống
hắn uống loại rượu mạnh này, chỉ một chút nàng đã muốn có cảm giác chóng mặt.

“Cô bé ngốc, một đêm rất lâu về trước em uống say, rồi chạy lên trên
xe của anh, nếu không phải gặp được anh, không chừng em gặp nguy hiểm
rồi!” Mẫn Thiên Hữu còn đang dán chặt vào thân nàng, thấp giọng nói.

Vân Hi mắt hạnh trừng lớn, nàng trong giây lát nhớ tới đêm say rượu
kia, không thể ngờ rằng người đàn ông đã nhìn thấy thân thể nàng lại
chính là người trước mặt này.

“Như thế nào? Hiện tại mới hối hận, có phải hay không đã chậm? ” Mẫn Thiên Hữu nắm chóp mũi nàng, cười yêu chiều.

“Vậy…… Người kia, là, là anh? ” Vân Hi cà lăm nói, khi Mẫn Thiên Hữu
gật đầu cũng là lúc mặt nàng ửng hồng, đêm đó nàng cũng không nhớ rõ
người kia có hình dáng thế nào, sau này nàng cứ nghĩ đó như một giấc
mộng mà quên đi, nhưng đã gặp chuyện như vậy trong lòng nàng cũng có
nhiều không thoải mái.

Hiện tại hồi tưởng lại bộ dạng say khướt của mình hôm đó, ngay cả
chính nàng đều có chút ngượng ngùng, có lẽ quan hệ của bọn họ thật sự là duyên phận, lúc đó vì cơ duyên xảo hợp mà ngủ chung một đêm, nàng không biết hắn, nhưng khi hắn đến Thiên Thừa đã liền nhận ra nàng rồi, Vân Hi hiện tại rốt cục hiểu được, lúc ấy ánh mắt hắn có một chút tìm tòi
nghiên cứu là vì cái gì.

“Chính là anh” Mẫn Thiên Hữu cầm lấy bàn tay ngọc của nàng, trong ánh mắt toát ra khát vọng thắm thiết, nhìn đến nỗi Vân Hi cả người đều cảm
giác nóng bừng như thiêu cháy.

“Vậy, quần áo của em cũng là anh cởi?” Vân Hi khó khăn hỏi, lúc này
đầu đã muốn gục xuống, không nhìn thẳng ánh mắt nóng bỏng của hắn.

“Nên xem đã xem, nên sờ cũng đã sờ.” Mẫn Thiên Hữu buồn cười nhìn
nàng bộ dạng quẫn bách, mặt đỏ như trái chín mọng, thực hận không thể
cắn nàng một ngụm, hắn phát hiện chính mình ở trước mặt cô gái này bản
lĩnh tự chủ đã ngày càng yếu rồi.

Vân Hi nghe khẩu khí trêu chọc của hắn ngược lại hít một hơi, chỉ cảm thấy hơi thở nóng rực phun ở trên cổ nàng,“Nên làm thì…… Đêm nay bồi
thường cho anh được không?“

Lời nói mang theo dụ hoặc trí mạng, Mẫn Thiên Hữu vươn bàn tay xoa
lên mặt của nàng, dụ hống, thật sự rất khó tưởng tượng, đêm đó hắn chỉ
cùng nàng ngủ một đêm, thế nhưng cái gì cũng không có làm.

“Cái…cái…gì? ” Vân Hi có chút không được tự nhiên liếm một chút đôi
môi, động tác vô tình này nhìn trong mắt Mẫn Thiên Hữu lại trở thành
chứng cứ câu dẫn hắn phạm tội, hắn cố nén xúc động muốn đặt nàng dưới
thân ngay bây giờ, rồi nhẹ nhàng nói,“Chẳng lẽ không đúng? Em sớm nên là của anh.”

“Vậy, hiện tại không phải cũng đã là của anh rồi sao?” Vân Hi một bàn tay chặn ở trước ngực hắn, cảm giác được hơi thở cách nàng càng gần,
trái tim cũng nhảy lên thật lợi hại.

Trước kia thật không phát hiện người đàn ông này cũng « yêu nghiệt »
như vậy, càng có cảm giác mình giống cô bé quàng khăn đỏ đang rơi vào
tay của đại hôi lang, hoàn toàn bị hắn gắt gao ăn sạch.

“Vân Hi, một lần, hai lần như thế nào đủ, cả đời đều là của anh, được không? ” Mẫn Thiên Hữu bắt được tay nàng, xoay người một cái đã bế nàng đến trên giường lớn, Vân Hi giật mình kinh hô một tiếng, đã muốn bị hắn áp đến dưới thân, Vân Hi giống như bị thôi miên nhẹ gật đầu, thân thể
đã vượt trước suy nghĩ của nàng mà làm ra quyết định.

Mẫn Thiên Hữu vừa lòng nhìn phản ứng của nàng, mượn ánh đèn vàng mộng ảo nhìn chằm chằm gương mặt nàng, kìm lòng không đậu hôn lên chiếc cổ
trắng ngần, cảm giác nàng thân thể căng thẳng cứng ngắc, hắn cũng không
có tiến thêm một động tác nào.

“Vân Hi, mặc kệ về sau sẽ thế nào, hãy ở lại bên cạnh anh, vĩnh viễn
cũng không được rời khỏi!” Hắn bá đạo ra lệnh, Vân Hi không biết hắn làm sao lại như vậy, chỉ có thể an ủi, trả lời, “Được, em sẽ không rời
khỏi, cả đời em đều là của anh! ”

Bị hắn hôn đến hoa cả mắt, không biết là tác dụng của rượu hay là lời nói của hắn, nhưng lời nói đó làm cho nàng cảm thấy rất an tâm, trong
thân thể như chảy qua một dòng nước ấm, Mẫn Thiên Hữu được đến câu trả
lời của nàng, cũng đã muốn động thủ cởi bỏ quần áo trên người nàng, có
chút vội vàng đi vào, giống như chứng minh nàng thật sự thuộc về hắn,
động tác cũng mãnh liệt hơn vài phần.

“Ưm……” Tiếng rên rỉ từ trong đôi môi đỏ mọng mê người tràn ra, nàng
cảm nhận được hắn ở trong cơ thê nàng càng ngày càng bành bành trướng,
lúc trước còn cố kỵ chỉ làm theo những dẫn dắt của hắn, nhưng bây giờ nó sớm đã bay lên chín từng mây, Vân Hi phối hợp cùng hắn, mồ hôi hoan ái
rơi trên giường lớn, toàn bộ căn phòng đều tràn ngập tiếng thở dốc kích
tình, như bản nhạc uyên ương vang lên một cách nguyên thủy nhất.



“Ba, ba lặp lại lần nữa?” Lăng Nhã Nhược đang chuẩn bị lên lầu, Lăng Trí Xa thừa dịp Chung Mỹ Cầm không có ở đây liền gọi cô nói chuyện, nói ra
quyết định mà ông đã đắn đo thật lâu, Lăng Nhã Nhược nghe xong có chút
trợn tròn mắt.

“Cái kia, Lăng thị chúng ta hiện tại đang bị khủng hoảng kinh tế, ba
chỉ có thể tìm Thượng Trạch Nhất hỗ trợ!” Lăng Trí Xa phát hiện chính
mình thật sự là tồi tệ, một lần hai lần đều lợi dụng con gái của chính
mình, hết lần này tới lần khác đều đem con gái mình ra gánh đỡ khó khăn.

Lăng Nhã Nhược nghe đến tên Thượng Trạch Nhất đã sớm bị dọa đổ mồ hôi lạnh, còn nhớ lần trước khi tham dự tiệc rượu, cô đẩy Lăng Vân Hi xuống bể bơi, Mẫn Thiên Hữu cùng Thượng Trạch Nhất người trước người sau đều
nhảy xuống, rồi sau đó, Thượng Trạch Nhất còn thay Lăng Vân Hi xả giận,
cũng đem cô đẩy đi xuống. Cô ngay lúc đó bộ dáng chật vật, làm hại cô
vài ngày không ra khỏi cửa.

Tuy rằng chỉ là mới thấy qua mặt, nhưng một người nguy hiểm như vậy,
cô cũng sớm có nghe thấy trên thương trường, hiện tại còn bảo cô đưa lên tận cửa, có phải là điên không?

Hơn nữa, cô một lòng chỉ nghĩ đến Mẫn Thiên Hữu, người khác căn bản
không lọt vào trong mắt, nhưng sự tình đã trôi qua nhiều tháng, cô ngay
cả Mẫn Thiên Hữu còn chưa gặp mặt.

“Con gái tốt, con giúp ba một lần đi, Mẫn Thiên Hữu nhìn người rất
chuẩn, anh ta nói nếu Thượng Trạch Nhất chịu giúp, sẽ nhất định sẽ
giúp!” Lăng Trí Xa cầu xin nhìn Lăng Nhã Nhược, ở trước mặt cô, ông đã
không còn tôn nghiêm của một người cha, cũng đang hồ nghi chính mình có
phải đã càng ngày càng vô năng rồi không.

“Ba đi tìm Mẫn Thiên Hữu rồi? anh ấy đã trở lại?’ Lăng Nhã Nhược nghe đến tên Mẫn Thiên Hữu thì liền kích động, cô mới không quan tâm công ty gặp cái gì, cho dù Lăng thị phá sản, cô còn có ông ngoại làm chỗ dựa,
nhưng cô không biết, nay Lăng thị cùng Chung thị cũng chỉ còn là một cái xác rỗng rồi.

“Nhã Nhược, ba đang nói chuyện công việc với con, con đi tiếp cận
Thượng Trạch Nhất, mặc kệ kết quả thế nào, ba cũng không cưỡng cầu, sao, như thế nào? ” Lăng Trí Xa hạ mình, vì đứa con gái si tình ngốc ngếch
này mà thở dài, nếu Mẫn Thiên Hữu đối với cô có ý, thì ông cũng không
cần đi cầu tình, Mẫn Thiên Hữu cũng không bức ông đi cầu xin con gái như thế này.

“Ba, nói chuyện phải giữ lời nha?” Lăng Nhã Nhược nghe Lăng Trí Xa đã hạ mình, được ông gật đầu cam đoan cô mới miễn cường đáp ứng,“Vậy được, con sẽ thử xem.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui