“Em muốn theo anh đến công ty hay vẫn là ở lại trong nhà?” Vân Hi vừa mở mắt đã thấy Mẫn Thiên Hữu mặc xong âu phục chỉnh tề đứng ở nàng
trước mặt, bộ đồ cắt may tinh tế hợp với dáng người cao ngất tráng kiện
trông rất phong độ cùng lịch lãm, Vân Hi nhìn đến xuất thần, hắn đột
nhiên hỏi làm nàng có chút bối rối.
“Em……” Vân Hi do dự chưa trả lời hắn, Mẫn Thiên Hữu đã muốn nói tiếp, “Quên đi, em vẫn là nên ở nhà! “
Hắn không thể cam đoan Mẫn Bác Luân còn đến công ty hay không, chỉ
cần Vân Hi một ngày còn bên cạnh hắn, hắn biết Mẫn Bác Luân sẽ không
buông tha ý niệm trong đầu ông.
“Làm sao vậy? Vì cái gì không cho em đi công ty? ” Vân Hi nghe hắn
nói, đã muốn ôm lấy chăn ngồi dậy, bên người tràn ngậpkhí tức nam tính
của hắn, một đôi mắt to tinh khiết nhìn chăm chú hắn, sợ bỏ qua một chút biểu tình gì trên mặt hắn.
“Đây chẳng phải là sợ em mệt nhọc sao? Đừng nghĩ nhiều, em trước nghỉ ngơi vài ngày đi, có muốn ăn gì đó không, anh gọi dì Phương làm cho
em!” dì Phương đã làm ở đây rất lâu, hắn đã muốn đem Vân Hi trở thành nữ chủ nhân nơi này, theo lý bà ấy sẽ chăm sóc nàng.
“Thiên Hữu”. Vân Hia nhìn hắn bình tĩnh, không biểu hiện ra gì khác
thường, nhưng nàng biết nhất định là Mẫn Bác Luân đã nói với hắn cái gì
đó, nàng không nghĩ trở thành gánh nặng của hắn, vì thế cũng không có
cưỡng cầu nữa.
“Vậy, em có thể đi tìm Bùi Bùi không? ”
“Có thể, nếu có người lạ tìm em, trăm ngàn lần không cần để ý, biết
không? ” Mẫn Thiên Hữu vỗ vỗ má của nàng, lưu lại một nụ hôn nhẹ, đứng
dậy gọi điện thoại liền rời đi.
Đợi cho Vân Hi ra cửa mới biết được, Mẫn Thiên Hữu trước lúc rời đi
đã gọi điện cho một tài xế tới đón nàng, nàng không biết hắn là muốn
biết nàng đi đâu hay chỉ là đơn thuần muốn người đưa nàng đi!
Lịch trình của Thượng Trạch Nhất đã bị Lăng Trí Xa nắm rất rõ, ông
biết mỗi cuối tuần hắn đều đi câu lạc bộ tập thể hình, vì thế an bài
Lăng Nhã Nhược đi gặp hắn.
Đứng ở xa xa nhìn thấy hắn một thân áo pull đen cùng quần dài màu đen bước ra, Lăng Nhã Nhược đã sợ hãi rồi.
Lần thứ hai thấy hắn, nhớ tới lần đầu tiên chạm mặt, cô vẫn còn có
chút sợ, nhưng vẫn thẳng lưng can đảm đi về phía trước, trong lòng có
khiếp ý rất nhanh bị tự tin thay thế, còn chưa có người đàn ông nào
không bị Lăng Nhã Nhược này hấp dẫn, cô vì cái gì phải sợ hắn?
Lăng Nhã Nhược lơ đãng đụng phải người đàn ông đi đối diện, xuất phát từ bản năng cô đem thân thể dựa đi lên, trực tiếp rơi vào trong lòng
hắn, Thượng Trạch Nhất phản xạ có điều kiện đẩy ra người phụ nữ một thân đầy nước hoa, hiển nhiên, hắn cũng không nhận ra cô chính là người ngày đó làm cho Vân Hi rơi xuống nước.
Phụ nữ, ở trong ấn tượng của hắn đều chỉ là một chủng loại để phân biệt mà thôi!
“Thượng Trạch Nhất”, Lăng Nhã Nhược bị hắn đẩy ra, thực không có mặt
mũi đứng sang một bên, cô có chút giận gọi lại người đàn ông mà ngay cả
hồi đáp cũng không có, hắn là người thứ hai ngoài Mẫn Thiên Hữu không
chú ý đến cô, tự trọng mãnh liệt làm cho cô kêu ra tên của hắn, khi nhìn thấy hắn quay đầu, bước hướng mình đi tới, thẳng đến trước mặt nhìn
xuống cô, chung quanh như có bóng ma lớn đem cô bao phủ, lúc đó cô mới
biết chính mình đã chọc tới lão hổ.
Phụ nữ đối với hắn yêu thương nhung nhớ có không ít, mà hắn cũng
không có tinh lực để phụng bồi, Thượng Trạch Nhất vẻ mặt chán ghét đeo
lại mắt kính, phủi đi trên người chút bụi bẩn chưa từng tồn tại, thỏa
mãn xoay người rời đi.
“Người kia, Thượng tổng, xin đợi một chút, tôi là chị của Vân Hi, tôi hôm nay tới tìm anh, là có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ” Lăng Nhã Nhược
biết hắn không nhận ra mình, rất nhanh truy đuổi theo, vội vã nói.
Quả nhiên, Thượng Trạch Nhất nghe đến tên của Vân Hi đã dừng lại bước chân, quay đầu dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Lăng Nhã Nhược từ trên xuống dưới đánh giá một phen, cuối cùng buông ra hai chữ, “Không giống! ”
Lăng Vân Hi như thế nào sẽ là em gái của người phụ nữ này, quả thực là một trời một vực.
“Tốt lắm, cô làm cho Lăng Vân Hi tới tìm tôi, gấp cái gì tôi đều
giúp”. Thượng Trạch Nhất tà cười, kia nụ cười mị hoặc làm Lăng Nhã Nhược đều ngây dại, một người mặt mày lạnh tanh nhưng khi cười lên lại có thể dễ nhìn đến như vậy, chốc lát đó cảm giác như vạn vật đều bị lu mờ, chờ cô phục hồi tinh thần lại, Thượng Trạch Nhất đã muốn đứng cạnh chiếc xe thể thao bên đường đối diện, trên xe rõ ràng còn có một người đàn ông
áo trắng tuấn tú, Lăng Nhã Nhược không thấy rõ diện mạo của người nọ,
chỉ cảm giác được người đó có một phần khí chất giống với Mẫn Thiên Hữu.
“Lại là Lăng Vân Hi” Lăng Nhã Nhược oán hận! nhìn theo chiếc xe màu
đen đi xa, như thế nào mà cả người đàn ông này cũng bị mù mắt rồi, chỉ
nhìn được đến Lăng Vân Hi, nhưng không thể phủ nhận là, rời khỏi Lăng
gia, Lăng Vân Hi cũng bỏ đi cách ăn mặc cứng ngắc thường thấy, làm nổi
bật lên gương mặt vốn đã rất xinh đep.
“Tiểu Hi, mình như thế nào cảm giác có người đang giám thị cậu a” Bùi Bùi ngồi ở đối diện Vân Hi, ngay lúc hai người dùng cơm, cô chú ý thấy
có một người đứng bên ngoài chiếc xe màu đen vẫn luôn chú ý đến cô.
“Kia, Bùi Bùi, kỳ thật……” Vân Hi đang suy nghĩ không biết như thế nào nói với Bùi Bùi, quan hệ của nàng cùng Mẫn Thiên Hữu đã muốn xác lập
rồi, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết.
“Thẳng thắn khoan hồng, bằng không sẽ bị nghiêm trị! ” Giả vờ nguy
hiểm tra hỏi, Bùi Bùi đã sớm nhìn ra trên mặt Vân Hi phiếm chút tư thái
của cô gái khi yêu, loại mặt mày vui vẻ này trước đây cô cũng chưa từng
gặp qua.
Mà theo cô biết Vân Hi có đi theo Mẫn Thiên Hữu xuất ngoại, lúc sinh
nhật, Vân Hi có gọi điện thoại cho cô, Vân Hi nói nàng theo Mẫn Thiên
Hữu ra nước ngoài công tác, trong đó có chút ẩn tình gì, Bùi Bùi đã muốn đoán được vài phần.
“Cậu cùng cấp trên có tư tình”, Trang Bùi Bùi nghe xong câu khẳng
định của Vân Hi, thiếu chút đem cơm trong miệng phun hết lên mặt nàng,
cô vẫn chưa biết nàng đã gả đi, nha đầu chết tiệt dám giấu diếm cô lâu
như vậy.
“Cậu đừng nói khó nghe như vậy, mình và Thiên Hữu trước đó đã biết
nhau!” Trước khi gả cho Mẫn Thiên Hợp, nàng cũng đã làm ở Thiên Thừa
rồi, mà bây giờ lại biết thêm người giúp đỡ nàng hôm say rượu kia là Mẫn Thiên Hữu, trong lòng nàng hạnh phúc không biết bao nhiêu mà nói.
“Ơ, gọi tên cấp trên thân thiết như vậy, Vân Hi, mùa xuân của cậu đến rồi”. Trang Bùi Bùi chưa có gặp qua Mẫn Thiên Hữu nhưng cũng đã nghe
qua tên hắn, thế cũng đã đủ khiếp sợ rồi, người đàn ông mạnh mẽ này bây
giờ là người của Vân Hi càng làm cho cô giật mình.
“Bất quá, chàng soái ca họ Thượng của chúng ta nên làm cái gì bây giờ đâu”. Bùi Bùi nâng cằm như suy nghĩ nhìn Vân Hi, đột nhiên liếc thấy ở
cửa ra vào xuất hiện một thân ảnh, cô chỉ cho Vân Hi cùng nhìn về phía
sau lưng mình.