Triệu Ngữ Yên muốn ăn thịt mèo?
Hiển nhiên là không phải, Phạm Hiên chỉ nghĩ bậy vậy thôi.
Hắn vội vàng đứng lên khỏi ghế, cố gạt ra một nụ cười tạm cho là chấp nhận được. – “Bình tĩnh nào cô nương, hòa khí sinh tài.” – Mặc dù là muốn khuyên lơn người ta nhưng giọng của hắn cũng không chân thành bao nhiêu, bình bình thản thản.
Bình tĩnh? Triệu Ngữ Yên cảm thấy bản thân nàng đang rất bình tĩnh đấy. Bình tĩnh đến muốn giết người. Khốn kiếp, nàng đã theo lễ phép chào hỏi tên kia lại bị hắn không để ý tới, bây giờ còn bảo nàng bình tĩnh, nàng thực sự không nhịn nổi nữa.
Hây!
Linh lực toàn thân lưu chuyển, kiếm quyết vận đến mức cùng cực.
Phi kiếm của nàng vẫn bị con mèo chết tiệt kia kẹp chặt, không thể di động mảy may, tựa như đó không phải là kiếm của nàng mà là một bộ phận trên thân con mèo ấy.
Không tin tà, linh lực của Triệu Ngữ Yên tuôn ra như không cần tiền, sử dụng đủ loại thủ pháp để vận kiếm quyết, nhưng kết quả vẫn chỉ có một.
Hộc! Hộc!
Linh lực tiêu hao quá độ, nàng bắt đầu thở dốc, gương mặt trắng nõn của cũng xuất hiện sắc xanh nhợt nhạt, toàn thân run rẩy nhè nhẹ, kiếm quyết cũng có vẻ buông lỏng ra nhiều.
Chợt, đôi mắt nàng đỏ lên. – “Các ngươi, các ngươi…” – Triệu Ngữ Yên nghẹn ngào, cắn chặt vào môi, cố nén không cho nước mắt trào ra, từ nhỏ đến giờ nàng chưa từng uất ức như lúc này.
Phạm Hiên thấy vậy cũng hơi mủi lòng, vội nói với Vô Địch. – “Buông ra đi Chiêu Tài!” – Hắn thuận tay vỗ nhẹ đầu nó.
Vô Địch nghe vậy cũng nhẹ nhàng ném thanh tiểu kiếm trong tay xuống đất. – “Là Vô Địch, không phải Chiêu Tài.” – Thuận tiện phản bác một câu, sau đó quay người ra sau, vô tư nằm xuống như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Này… đúng rồi, mọi việc chỉ là hiểu lầm, cô nương có chuyện gì từ từ nói.” – Thái độ của hắn khá hơn khi nãy một chút, nhưng chỉ là một chút thôi.
Triệu Ngữ Yên vẫn còn tức tối lắm, nhưng nàng cũng không rảnh mà lý sự với hắn bây giờ. Lấy ra mấy viên linh thạch trong nhẫn trữ vật, nàng ngay lập tức ngồi xuống hồi phục linh lực, cũng không lo lắng bị Phạm Hiên đánh lén. Một là vì nàng còn non kinh nghiệm, hai là vì nàng cảm thấy dù có đề phòng cũng chẳng có ích gì.
Nhìn thấy nàng đột nhiên ngồi xuống tĩnh tọa, dựa theo kinh nghiệm chơi game kiếp trước thì Phạm Hiên cũng biết là nàng đang ngồi thiền hồi HP, MP, nên hắn không quấy rầy, chỉ đi ra nhặt lấy thanh tiểu kiếm đang nằm trơ trọi trên mặt đất.
Không nhịn được, hắn lập tức thử vận dụng Giám Bảo Nhãn để xem xét thanh kiếm này.
Nghĩ là làm, mắt trái của hắn bỗng phát kim quang, Phạm Hiên dùng nó soi thanh kiếm từ trên xuống dưới.
Ngay lập tức, thông tin được truyền vào trong đầu của hắn.
Vật phẩm: Bích Thủy Kiếm
Phẩm cấp: Linh Khí Trung Phẩm (Pháp bảo ở tu chân giới chia làm Pháp Khí, Linh Khí, Bảo Khí, Đạo Khí tứ giai, mỗi giai lại chia Hạ, Trung, Thượng, Cực tứ phẩm)
Thông số: Kiếm dài 6 tấc 6 phân, nặng 1 cân 5 lạng, chịu truyền tải pháp lực tối đa Kim Đan Hậu Kỳ, tốc độ bay cao nhất có thể đạt đến là 985 dặm/giờ.
Nguyên liệu cấu thành: Bích Thủy Hàn Ngọc trăm năm, Tinh Thiết, Kim Cương Sa, Hàn Vụ Sa, v.v…
Đánh giá: Luyện Khí Sư tay nghề chưa đến, đem một thanh có thể đạt tới Linh Khí Thượng Phẩm luyện thành Trung Phẩm.
Giá trị thu mua: Không (Phế phẩm mà thôi, có tư cách gì vào được pháp nhãn của ta)
Khặc, Phạm Hiên không biết dòng cuối cùng ở đâu ra, hắn chưa từng nghĩ đến cái gọi là “vào được pháp nhãn”. Có điều công năng của Giám Bảo Nhãn thì hắn đã kiểm nghiệm được rồi, hết sức thực dụng nha, nếu sau này gặp món bảo bối nào mà kẻ khác không biết hàng thì hắn có thể tiện tay bắt dê rồi.
Phấn khích vì có được năng lực giám bảo, hắn muốn tìm thêm vài thứ để thử.
Vật phẩm: Cái bàn (Không có phẩm cấp, không có giá trị)
“Cho qua.”
Vật phẩm: Cái ghế (không có phẩm cấp, không có giá trị)
“Cho qua.”
Linh thú: Vô Địch Chiêu Tài Miêu (?????)
Dùng ánh mắt quái dị nhìn con mèo béo, Phạm Hiên thực tình không nghĩ tới là con mèo này thực sự có tên Vô Địch. Chỉ là mấy dấu chấm hỏi phía sau là gì đây, không lẽ hắn chưa đủ năng lực để giám định con mèo này?
Bỏ chuyện đấy qua một bên, Phạm Hiên bắt đầu giám định “món bảo vật” cuối cùng trong cửa hàng.
Tu sĩ: Triệu Ngữ Yên (Nữ, 15 tuổi)
Tu vi: Trúc Cơ Sơ Kỳ
Linh Căn: Băng Linh Căn (Đơn thuộc tính Dị Linh Căn, so với người nào đó thì tốt hơn mấy trăm lần nha)
Thể chất: Linh Thể (Không phải là quá tốt, nhưng dù gì cũng gia tăng tốc độ hấp thu linh khí, vẫn hơn xa kẻ nào đó nha)
Huyết mạch đặc biệt: Không có (Ha ha, cuối cùng cũng giống như ta. Có phải người nào đó đang nghĩ như vậy?)
Công pháp: Thiên Vân Quyết (Mặt hàng kém cỏi, nhưng vẫn hơn kẻ nào đó)
Đạo cụ: Thanh Tâm Băng Liên (Những thứ khác không lên được mặt bàn. Tất nhiên, vẫn là giàu có hơn người nào đó)
Đánh giá tổng hợp: 75 điểm (Khách hàng tiềm năng)
Mặt Phạm Hiên đen thui, hắn tin chắc rằng hệ thống có ác ý với hắn, mà lại còn là ác ý rất sâu nặng, không chọc tức chết hắn thì không dừng lại.
Hắn cũng thử kêu gọi hệ thống mấy lần nhưng nhận lại chỉ có một bầu trời im lặng, nên cuối cùng đành phải thôi, chỉ biết chửi thầm vài câu cho đỡ tức.
…
Triệu Ngữ Yên phục hồi được bảy tám phần pháp lực, nàng chậm rãi mở mắt ra.
Đập vào mắt nàng bây giờ chính là một con mắt khác, một con mắt phát ra ánh sáng vàng chóe, lại một lần nữa có thứ làm sáng mù mắt chó… à không, mắt công chúa.
“Ngươi muốn gì?” – Triệu Ngữ Yên thét to, sau đó liền nhảy ra phía sau, quơ đại một cái ghế cầm vào trên tay, mười phần cảnh giác mà nhìn Phạm Hiên.
Phạm Hiên lại một lần nữa rặn ra nụ cười có vẻ táo bón của mình. – “Cô nương, mua gì không?” – Giọng nhạt nhẽo như muốn gọi hồn.
Mặc dù không quen lắm với việc mời chào khách hàng, nhưng cực chẳng đã Phạm Hiên cũng phải làm, bởi vì lúc vừa giám định xong Triệu Ngữ Yên, hắn liền nhận được nhiệm vụ mới.
Nhiệm vụ: Thương vụ đầu tiên
Yêu cầu: Có một vị khách mua hàng của Vạn Năng Thương Hội.
Nhắc nhở: Trân trọng người trước mắt.
Phần thưởng: 1 năm ở Hoàng Tự Thiền Phòng (trong Thiền Phòng, 1 năm tương đương với một ngày bên ngoài)
Phạm Hiên chỉ muốn khinh bỉ một phen, gì mà trân trọng người trước mắt, có cần phải cho nhắc nhở sến sẩm ngôn lù như vậy hay không?
Khinh bỉ thì khinh bỉ, hắn thực sự phải trân trọng người trước mắt a, nàng là vị khách duy nhất mà hắn có hiện giờ, nếu để chạy mất thì không biết phải đợi đến khi nào mới có vị khách thứ hai. Muốn trông cậy vào con mèo béo kia để nó “chiêu tài” thì còn phải xem tâm tình của nó, có khi phải chờ mòn mỏi cũng chưa biết chừng.
Triệu Ngữ Yên không biết tâm tư hiện giờ của Phạm Hiên và nàng cũng không muốn biết. Nhìn gương mặt buồn nôn của kẻ trước mặt, nghe hắn hỏi, nàng mới nhớ đến mục đích ban đầu của mình.
Cố nén tức giận vào lòng, nàng hỏi ngược lại hắn. – “Chỗ ngươi thực sự có bảo vật bán ra?” – Vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, vì lúc đầu nàng cũng chỉ nghe bọn tán tu đồn với nhau.
Phạm Hiên vội gật đầu. – “Tất nhiên, rất nhiều là đằng khác a!” – Hắn xoa xoa hai bàn tay, trong mắt toát lên vẻ hớn hở.
Thái độ của hắn làm cho Triệu Ngữ Yên càng thêm bán tín bán nghi, nhưng nghĩ đến sự thần dị của con mèo béo chết tiệt đang nằm trên quầy, nàng lại nghĩ khác.
“Ông chủ của ngươi đâu, gọi ra gặp ta rồi hẵng nói” – Theo nàng, chủ nhân của tiệm này là một người khác, còn kẻ thiểu năng có vẻ mặt đáng buồn nôn này chỉ là một tên nhân viên quèn nhãi nhép.
Phạm Hiên nghe vậy liền ngạc nhiên. – “Ta chính là chưởng quỹ nha!” – Mặt hắn hơi nhăn lại.
“Ngươi?” – Triệu Ngữ Yên tỏ vẻ không tin.
Hắn liền đáp lời. – “Không phải ta thì còn ai vào đây?” – Nói xong hắn còn phất nhẹ tay áo một cái, cố tỏ ra phong độ, nhưng trông càng giống thiểu năng.
‘Làm gì có thế lực bí ẩn nào chứa chấp kẻ dở hơi như vậy.’ – Triệu Ngữ Yên nghĩ thế, liền tin chắc chỗ này không phải là thế lực bí ẩn gì. – “Vậy cáo từ. Sau này ta sẽ đòi lại món nợ ngày hôm nay.” – Nàng cười lạnh, định dứt áo đi khỏi tiệm.
Phạm Hiên nghe vậy liền gấp. – “Ấy cô nương khoan đi vội, khoan đi vội!”
Nàng dừng bước. – “Còn có chuyện?” – Thái độ có vẻ căm tức.
Hắn ngập ngừng. – “Cái này, cái này… A, ngươi để quên Bích Thủy Kiếm này.” – Cuối cùng thì hắn vẫn thực sự không thạo trong việc mời chào khách hàng.
“Hừ!” – Nàng giật lấy thanh tiểu kiếm từ trong tay hắn, quay người đi khuất.
Hây dàaaa…
Phạm Hiên chỉ biết nằm lại trên ghế mà thở dài, con chim đã vào bẫy mà còn để xổng mất, không biết đến bao giờ hắn mới có thể gặp được vị khách hàng tiếp theo.
“Ê!” – Vô Địch khều vai hắn.
“Gì đây Chiêu Tài?” – Hắn ngáp một cái, tinh thần không nói phấn chấn nhưng cũng không sa sút gì mấy.
“Là Vô Địch, không phải Chiêu Tài.”
“Sao cũng được.”
“Ngươi có muốn gọi con bé khi nãy đến lần nữa không?”
“Cái gì?” – Phạm Hiên bật dậy, nhìn con mèo béo trước mặt mình.
Vô Địch nhún vai, ria vểnh lên.
“Ai chao! Vô Địch đại ca, Vô Địch đại gia. Ngài như thế nào mới chịu bằng lòng giúp đỡ tiểu nhân?” – Tiết tháo của kẻ nào đó mất ráo.
“Nhớ kỹ, ta là Vô Địch, không phải Chiêu Tài.” – Con mèo béo nghiêm túc bảo.
Kẻ nào đó cũng nghiêm túc gật đầu.
“Sau này không cho phép cào lưng ta!”
Kẻ nào đó vẫn gật đầu, cố rặn ra vẻ mặt thành khẩn.
Vô Địch liếc hắn một cái, sau đó quay mặt ra trước cửa, ngồi thẳng người, giơ chi trước bên phải lên ngoắc ba cái.
Làm xong hành động đó, nó bắt đầu quay người lại, trông thấy vẻ mặt chờ mong của Phạm Hiên. – “Xong rồi, ngày mai nàng sẽ lại đến.” – Mặt của nó vênh lên như vừa làm gì ghê gớm.
“Làm tốt lắm, Chiêu Tài!” – Kẻ nào đó hưng phấn tru lên.
“Ngươi khốn kiếp! Là Vô Địch, không phải Chiêu Tài. Méoooo!!!”
…
Ở một diễn biến khác.
Bốn bóng người mơ hồ tụ họp với nhau.
“Tìm thấy nàng không?”
“Vẫn chưa.”
“Aiiii, sao lại đột nhiên mất dấu được cơ chứ, biết ăn nói thế nào bây giờ?”
“Tản ra tiếp tục rà soát đi. Một giờ sau nếu vẫn thì thấy thì đành trở về chịu tội chứ biết thế nào.”
“Thiệt là…”
“Ấy, nàng kìa!”
“Ôi, ông trời có mắt!”
Bốn người thở phào nhẹ nhõm, họ vừa nhìn thấy bóng dáng của Xuất Vân Công Chúa. Có điều, họ vẫn chưa hiểu vì sao bốn cao thủ Kim Đan Kỳ như họ lại có thể để lạc mất tung tích của một thiếu nữ Trúc Cơ Sơ Kỳ.