Thần Cấp Ở Rể


Hai người bọn họ càng nói chuyện càng ăn ý.

Bạch Chấn Vũ cảm thấy Diệp Vô Phong có rất nhiều cách nhìn thật sự khiến ông phải mở mang tầm mắt! Uống cạn hai bình rượu, Bạch Chấn Vũ có chút sững sờ, bởi vì càng nhìn Diệp Vô Phong ông càng thấy cậu ta thật đáng yêu, dáng vẻ thù địch ban nãy đã biến mất từ sớm rồi.
Bạch Tinh Đồng ở bên cạnh cứ đứng ngồi không yên, bất lực nhìn hai người họ rượu vào lời ra.
“Ông chủ Lôi, chuyện chúng ta vu oan cho Bạch Chấn Vũ bị lộ rồi.” Lâm Hoài Công không dám báo cáo với Âu Dương Lôi, sợ rằng khi Âu Dương Lôi biết được bản thân đã bị anh ta phản bội, ông ta thật sự sẽ gây bất lợi cho anh.

Mà Âu Dương Lôi cũng chỉ biết Bạch Chấn Vũ được thả trước một tiếng.
Âu Dương Lôi vô cùng tức giận: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện quái quỷ gì vậy? Cảnh sát không phải chỉ là một lũ ngu ngốc thôi sao? Lần này sao lại lợi hại đến vậy? Bọn họ làm thế nào mà phát hiện ra được? Lập tức gọi điện cho Lâm Hoài Công hỏi rõ ràng việc này!”
“Vâng.” Người đàn ông bên cạnh Âu Dương Lôi nhanh trí lập tức gọi điện cho Lâm Hoài Công: “Lâm Hoài Công, tôi là Khương Tam Lãng.

Ông chủ Lôi muốn tôi hỏi anh, tại sao chuyện của Bạch Chấn Vũ lại bị lộ ra bên ngoài?”
Lâm Hoài Công trong lòng đầy sợ hãi, thì thào nói: “Anh ba Khương, tôi thật sự không biết! Chuyện này là sao vậy?” Mặc dù anh ta là người đã khai ra Hồ Tam, nhưng anh ta không thể thú nhận được, nếu không không chỉ có bản thân anh ta, mà ngay cả vợ con ở nhà từng người từng người một đều phải chịu chết thảm.
Thủ đoạn của Âu Dương Lôi, cả cái tỉnh Liêu Đông này ai mà chả biết.
Khương Tam lãng nói: “Bạch Chấn Vũ đã được Cục giám sát thả rồi! Nếu cảnh sát không tìm thấy chứng cứ xác thực, Bạch Chấn vũ sẽ không thể nào được thả ra ngoài như vậy! Lâm Hoài Công, anh đã làm ra chuyện bất lợi gì…”
“Anh ba! Mong anh ba xem xét! Chuyện này là do tôi đã phái Hồ Tam đi làm, đó chỉ là một thằng không tên không tuổi ở Phụng Thiên, lẽ nào cậu ta đã tiết lộ chuyện gì đó ra bên ngoài?” Lâm Hoài Công cố hết sức khiến bản thân trở nên trong sạch.
“Hồ Tam?” Vừa nghe được những lời này thì đột nhiên từ bên điện thoại Lâm Hoài Công la lên: “Này? Sao cảnh sát các người lại có thể tùy tiện bắt người như vậy? Các người có biết thân phận của tôi không hả? Này…” Điện thoại bị ngắt đi.
“Ông chủ Lôi, có lẽ Lâm Hoài Công đã bị bắt đi rồi.” Giọng nói Khương Tam Lãng có chút nặng nề: “Liệu cảnh sát có được bằng chứng gì về tội ác của ngài không?”
Âu Dương Lôi cười lớn: “Tam Khương, Âu Dương Lôi tôi ở Liêu Đông này hơn mười năm trời, có ai dám nói lời không hay trước mặt tôi? Đến ngay cả quan chức cấp cao của Tỉnh ủy còn phải nhìn sắc mặt tôi mà nói chuyện.

Cậu yên tâm, cho dù bọn họ có tìm ra được chứng cứ phạm tội của tôi, cũng không có cách nào bắt tôi được đâu.”
Khương Tam Lãng gật đầu: “Vâng, nhưng thưa ông chủ Lôi, chúng ta vẫn phải nên đề phòng, tôi nghe bạn bè của cảnh sát kể lại, bây giờ tài liệu liên quan đến chứng cứ phạm tội của ngài đã xếp cao đến cả mét rồi, chúng ta vẫn nên cẩn trọng một chú thì hơn.”
Âu Dương Lôi gật đầu: “Được rồi được rồi, cậu cũng đừng suốt ngày dạy dỗ tôi! Văn tôi có Khương Tam Lãng, võ tôi có Tần Chí Dũng, ngoài ra còn có chân, ai dám khiêu chiến với tôi? Cho dù là chính quyền trung ương đến Liêu Đông, thì cũng phải nhìn mặt Âu Dương Lôi tôi mà nói chuyện!”
“Cảm ơn ông chủ Lôi đã đề cao.” Khương Tam Lãng mỉm cười: “Ông chủ Lôi, gần đây tập đoàn Tạ thị xảy ra chút chuyện.

Tạ Đại Chân tối qua đã muốn ly hôn với tên chồng hèn nhát của mình.

Tại công ty luật, bọn họ cùng với một đôi vợ chồng trẻ đã xảy ra mâu thuẫn do bất đồng quan điểm.

Tạ Đại Chân đã mang đến tám người đàn ông lực lưỡng, cuối cùng lại bị người ta đánh cho thảm thương.”
“Sao?” Âu Dương Lôi cười chế giễu: “Vậy có nghĩa là, đôi vợ chồng kia vì tên chồng hèn nhát của cô ta đã mang người đến mà đặc biệt chỉnh đốn cô ta?”
Khương Tam Lãng lập tức lắc đầu: “Tôi nghe luật sư Trương nói lại rằng mọi chuyện không phải như vậy.  Theo như luật sư Trương thì hai vợ chồng kia thậm chí còn không quen biết Tạ Đại Chân, mọi chuyện đều do Tạ Đại Chân khơi mào.

Lúc đó vợ chồng trẻ đó có nói một câu, bây giờ nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy khiếp sợ.”
“Hửm? Câu gì?” Âu Dương Lôi bắt đầu thấy có chút hứng thú: “Câu nói mà có thể khiến cho Khương Tam Lang cậu khiếp sợ ắt hẳn phải rất thú vị, nói tôi nghe xem.”
Khương Tam Lãng nói: “Luật sư Trương kể lại, người thanh niên đó nói rằng: trong vòng ba ngày,thu mua lại tập đoàn Tạ thị.”
“Phụt! Tam Lãnh! Cậu chưa từng nghe ai chém gió hả? Cậu thanh niên kia chắc chắn là đang khoác lác quá mức rồi! Hừ, cho dù là dựa vào nguồn tài chính của tôi thì cũng không thể chỉ cần nói một hai tiếng liền có thể mua được Tạ thị, còn rất nhiều vấn đề liên quan khác nữa.” Âu Dương Lôi chửi rủa.
Khương Tam Lãnh tất nhiên biết rõ mọi chuyện, có chút do dự rồi lắc đầu nói: “Ông chủ Lôi, tôi vẫn chưa nói vào trọng điểm, trọng điểm là, sáng sớm hôm nay, công ty Tvraschi của bọn Tây đã phái chuyên viên đến Phụng Thiên để bàn bạc với Tạ Đại Chân về việc thu mua Tạ thị.

Hơn nữa ông chủ cũng biết, Tvraschi là công ty khởi nghiệp bằng vũ khí đạn dược, hiện tại đang là một thế lực hùng mạnh trong lĩnh vực công nghiệp nặng và công nghệ cao, đến ngay cả chúng ta còn không dám đối đầu với họ.”
“Tvraschi? Mẹ kiếp, cái công ty này của bọn Tây không phải đã nói sẽ không vượt qua Hắc Long Giang sao? Giờ sao lại chạy đến Phụng Thiên mở rộng phát triển rồi?” Âu Dương Lôi cảm thấy khó hiểu.
Khương Tam Lãnh thở dài: “Cả thế giới này chẳng qua là đang chạy theo lợi nhuận.

Tvraschi đến Phụng Thiên để phát triển cũng là chuyện không sớm thì muộn.

Suy cho cùng thì điều kiện khí hậu bên đó cũng không tốt bằng chỗ chúng ta.

Tôi chỉ cảm thấy lạ ở chỗ, Tvraschi hình như có liên hệ gì đó với cậu thanh niên kia?”
Âu Dương Lôi ngạc nhiên: “Cậu thanh niên khoe khoang mà cậu nói tới là người Trung Quốc hay người nước ngoài?”
Khương Tam Lãnh nói: “Tất nhiên là người Trung Quốc rồi, anh ta tên là Diệp Vô Phong, dù sao thì cũng là người có năng lực, còn những thông tin khác của anh ta thì tạm thời chưa tra ra.”
“Người Trung Quốc…thì làm sao có thể có liên hệ với công ty Tvraschi được?” Âu Dương Lôi nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Khương Tam Lãnh nói: “Tôi cũng rất khó hiểu, theo lý mà nói, công ty Tvraschi rất ít khi qua lại với người Trung Quốc.

Ông chủ Tvraschi của bọn họ vốn rất ghét những người Trung Quốc “tinh ranh”.

Tuy nhiên, sáng nay công ty Tvraschi đã cho người đến Phụng Thiên, bọn họ đã có buổi gặp mặt với cán bộ cấp cao của tỉnh ủy, đây là sự thật không thể chối cãi.”
Mặt Âu Dương Lỗi giật giật: “Mặc dù Tvraschi lợi hại thật, nhưng Âu Dương Lỗi tôi cũng không phải dạng người dễ bị trêu chọc đâu! Khương Tam Lãng, cậu chú ý điều ra một chút, chỉ cần Tvraschi dám nhắm vào tôi, tôi sẽ cho bọn họ biết, cái tỉnh Liêu Đông này còn có cả tiếng nói của tôi.”
“Vâng, Ông chủ yên tâm, tôi sẽ đặc biệt chú ý.” Khương Tam Lãng thận trọng nói: "Tôi cũng sẽ để ý đến cậu thanh niên kia.”
“Ừm! Cậu đi điều tra đi! Đúng rồi, trước tiên phải tìm ra lý do Bạch Chấn Vũ được thả, bất kể là ai, chỉ cần có liên quan thì đều tìm cách diệt khẩu cho tôi.” Vẻ mặt Bạch Chấn Lôi vô cùng hung ác.
“ Vâng.

Chuyện này tôi nhờ Anh Dũng giải quyết được chứ?” Khương Tam Lãnh nhìn Âu Dương Lôi với ánh mắt tìm kiếm lời khuyên.
Đây là sự khôn khéo của Khương Tam Lãnh, anh ta đề ra phương án giải quyết vấn đề nhưng vẫn luôn hỏi trước ý kiến của Âu Dương Lôi, cố ý thể hiện sự tôn trọng đối với ông ta.
“Ừm, việc này để cho Chí Dũng làm đi! Cậu dặn dò cậu ấy, làm việc nhớ đừng quá lỗ mãng,  bất cứ việc gì cũng phải cần động não một chút.” Âu Dương Lôi gật đầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui