Thần Cấp Ở Rể


Jabbar nói:
“Chỉ là, bản di chúc máu lưu lại ở hiện trường ghi rõ hung thủ là Diệp Vô Phong nha!”
Brown dùng vẻ mặt khó có thể tin được mà nhìn Jabbar:
“Anh Jabbar, tôi chợt cảm thấy chỉ số thông minh của anh là không đó.”
“Anh!”
Lập tức mặt Jabbar đỏ lên.
“Anh Brown, anh nói năng lung tung gì vậy! Còn nữa, tôi biết anh định nói gì! Anh chắc chắn cho rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Rằng nếu hung thủ thật sự là Diệp Vô Phong thì anh ta nhất định không thể nào để sót lại một bằng chứng rõ ràng như thế nhỉ? Nhưng đôi khi sự thật lại rất ngược ngạo.

Có thể sau khi Diệp Vô Phong giết người xong thì lại cố tình để lại một bằng chứng trông hết sức là thiếu I-ốt kiểu đó để quấy nhiễu phương hướng điều tra của chúng ta.”
Brown cười lạnh một tiếng:
“Anh Jabbar, dưới tình huống bình thường thì kẻ gây án chắc chắn sẽ rất khó có được trí thông minh siêu phàm như của anh hiện tại đâu.

Họ sẽ làm theo trực giác, lúc đó thì họ muốn đổ oan cho ai đều sẽ nghĩ ra biện pháp để lại một bằng chứng cụ thể như một bản di chúc máu kiểu đó.

Tất nhiên, sau khi hung thủ làm ra cái thứ hành vi còn ngu hơn súc vật như vậy thì cũng đã cảm thấy hối hận đến xanh cả ruột rồi.”
Rồi Jabbar nhìn qua người đàn ông cao gầy ngồi bên cạnh mà hỏi:
“Tướng quân Hồ Quý, ông cảm thấy như thế nào?”
Hồ Quý nói:
“Tôi cần phải tiếp xúc qua cái người tên là Diệp Vô Phong này rồi mới nói được.

Anh đi lo liệu đi.”
“Rõ.”
Jabbar gật đầu.
Sau khi Lâm Thư Âm đã tham gia cuộc họp đấu thầu dự án đường cao tốc rồi thì nỗi bất an trong lòng cô ấy vẫn chưa chịu yên:
“Diệp Vô Phong, chúng ta thật sự có thể trúng thầu sao?”
Diệp Vô Phong thầm nghĩ trong lòng:
‘Cái hồ sơ dự thầu lần này là do chính đoàn đội thiết kế đường cao tốc nổi danh toàn thế giới xét duyệt.

Nếu còn không thể trúng thầu thì coi như trời sập.’
Trừ phi là do Âu Dương Lôi âm thầm thao tác cái gì đó mờ ám.
Diệp Vô Phong đáp lại:
“Em cứ yên tâm, hồ sơ dự thầu của em nhất định là xuất sắc nhất.”
Lâm Thư Âm cười một cách bình thản mà đáp lời:
“Vậy em xin nhận lời chúc này của anh.”
Diệp Vô Phong nói tiếp:
“Thật ra bản hồ sơ dự thầu lần này do em và Bạch Nhạn Phỉ làm đã đạt đến mức trình độ cao lắm rồi.

Dù cho là chuyên gia cũng rất khó có thể tìm được chỗ để nghi vấn.

Nên là lần này Thư Âm em phải có lòng tin chiến thắng tuyệt đối, nghe chưa?”
Lâm Thư Âm bỗng nhiên cảm khái một tiếng:
“Đột nhiên anh tâng bốc em lên cái tầm cao kia khiến em còn lo lắng bản thân sẽ không thể làm đủ tốt nha.”
Diệp Vô Phong quàng lấy vai của cô ấy mà khẽ cười nói:
“Không có chuyện gì đâu.

Chuyện là ăn chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần em thích là được rồi.

Nếu không thích thì em cứ việc buông tay bỏ mặc nó đi.”
“Gì cơ? Như vậy đâu có được!”
Lâm Thư Âm chu cái miệng nhỏ nhắn lên cãi lại:
“Nếu em làm không tốt thì chẳng phải là đang phản bội lại bao công lao gian khổ của anh à?”
Diệp Vô Phong nói một cách dịu dàng trìu mến:
“Cô gái ngốc này, sở thích của bản thân mới là thứ quan trọng nhất.

Dù cho kiếm được nhiều tiền nhưng lại không có được hạnh phúc thì có nghĩa gì đâu.”
Ngón tay nhỏ của Lâm Thư Âm nhẹ nhàng di chuyển trong lòng bàn tay của Diệp Vô Phong.

Cô ấy nói:
“Thật ra em rất thích cái cảm giác khiến cho bản thân trở nên lo âu thấp thỏm này.

Khi đó cái cảm giác thành công sẽ càng mãnh liệt hơn.

Có lẽ, rồi sẽ có một ngày em cũng sẽ thấy mệt mỏi, cho rằng mọi thứ rất phiền phức, muốn được nghỉ ngơi.”
Diệp Vô Phong gật đầu nói:
“Công việc chỉ là để kiếm sống, giải trí và hưởng thụ mới là cuộc sống chân chính.”
Lâm Thư Âm có hơi bất ngờ mà đáp lại:
“Nay anh văn vẻ thế.”
Diệp Vô Phong nói:
“Đến lúc em có thể hiểu được ý nghĩa chân chính thì sẽ thấy lời của anh nói rất đúng.”
Khi vừa mới nói dứt câu thì điện thoại của Diệp Vô Phong reo lên.

Anh vội vàng ấn nhận cuộc gọi.
“Anh Diệp là Tôi, Hàn Kỳ đây.

Có một người tự xưng là Hồ Quý nói muốn gặp anh.

Họ hẹn rất rõ thời gian địa điểm, anh có muốn tới hay không?”
“Hừm? Gửi thời gian địa điểm cho tôi thôi là được.”
Tất nhiên Diệp Vô Phong biết Hồ Quý là ai.
“Anh Diệp, chúng ta cần làm tốt công tác chuẩn bị mới có thể đi gặp mấy phần tử nguy hiểm như vậy nha.

Nếu không thì tỉ lệ xảy ra chuyện sẽ rất lớn!”
Hàn Kỳ có vẻ lo lắng.
Diệp Vô Phong chỉ nói lại:
“Gửi thời gian và địa điểm cho tôi.”
Nói rồi anh cúp máy.
“Lại có chuyện gì à?” Lâm Thư Âm vẫn đang nằm yên trong lồng ngực Diệp Vô Phong.
Cô ấy hiểu rất rõ lí do Diệp Vô Phong đến tỉnh Phụng Thiên.

Anh đến là để đối phó thế lực xấu xa nhất của tỉnh Phụng Thiên, thế lực của Âu Dương Lôi.

Trong quá trình này có đủ loại nguy hiểm không thể đoán trước được.

Nhưng Diệp Vô Phong lại luôn chịu đựng một mình, nhờ vậy Lâm Thư Âm cô mới có thể bình an tiếp tục kinh doanh công tác.

Nếu không thì công việc của cô ấy và Bạch Nhạn Phỉ nhất định sẽ không thể nào tiếp tục thực hiện được.

Âu Dương Lôi khẳng định sẽ bày ra đủ trò để gây rối hai người.
“Chỉ là chuyện nhỏ.

Thư anh em chỉ cần chú tâm đến chuyện đấu thầu thôi là được rồi.

Nếu có gặp phải khó khăn gì thì nhất định phải nói cho anh biết.”
Diệp Vô Phong đứng ở ngoài cửa xe.
“Vâng em biết rồi.”
Lâm Thư Âm hưởng thụ sự yên lặng ngắn ngủi của nửa đoạn hành trình còn lại này.
Hai anh em Trương Long Trương Hổ phụ trách việc bảo vệ Lâm Thư Âm và Bạch Nhạn Phỉ quay trở về chi nhánh của Hoa Cường.

Diệp Vô Phong xuống xe ở một trạm dọc đường, rồi anh bắt một chiếc taxi.
Tại một căn nhà nhỏ với phong cách cổ xưa ở vùng ngoại ô có mấy trạm gác ngầm nằm ở mấy chỗ bí mật gần đó với bản an được trang bị súng lục.
Trước cửa còn có hai tên bảo an mặc đồng phục nhìn như không cầm theo vũ khí.

Nhưng tay bọn chúng cũng đang thủ thế cầm súng đặt ở bên hông.
Diệp Vô Phong bước đến cửa căn nhà, anh không mang theo gì cả.
“Hồ Quý có đang ở trong đó hay không? Tôi là Diệp Vô Phong.”
“Hả?”
Hai tên bảo an đưa mắt nhìn qua mấy trạm gác ngầm ra hiệu.

Những tên trong trạm gác ngầm cũng đã giơ súng nhắm ngay Diệp Vô Phong, sẵn sàng bóp cò nếu Diệp Vô Phong có động tác bất thường.
“Lo lắng thái quá rồi đó mấy anh bạn.

Chẳng lẽ tướng quân Hồ cũng là lo sợ một kẻ địch tay không tấc sắt như vậy sao?”
Diệp Vô Phong thoải mái cười to, nhưng thật ra anh đã chuẩn bị xong tư thế để có thể né tránh đường đạn bất kì lúc nào!
Chỉ cần Diệp Vô Phong phát hiện ra được tiếng búa súng đập vào kim hỏa nhỏ bé kia thôi thì anh tự tin vô cùng là bản thân có thể né được.
Nếu không thì anh cũng không dám đến điểm hẹn một mình.
‘Soạt!’
Hai tên bảo an đồng thời rút súng lục ra.

Cả hai đều chĩa súng vào Diệp Vô Phong mà nghiêm túc nói:
“Đi đi!”
Diệp Vô Phong bày ra tư thế không hề phòng bị chút nào mà ngang nhiên đi tới hỏi:
“Đây là cách mà tướng quân Hồ Quý tiếp khách à?”
Đối mặt với hai câu súng nhưng trong đầu Diệp Vô Phong lại đang suy nghĩ thế này: Chỉ cần tụi bây dám nổ súng thì ông đây cho súng của tụi bay tịt ngòi tới đời con cháu luôn!
“Mời khách quý vào đi!”
Giọng nói của Hồ Quý vang lên.

Hai tên bảo an lập tức áp giải Diệp Vô Phong đi vào sân nhà.
Sau đó hai tên bảo an co rúm lại mà chạy về lại vị trí ngoài cửa.

Khi quay trở ra bọn chúng còn không quên tiện tay đóng cổng trước lại.
Hóa ra ở trong sân đang có tới hai mươi người lính với các loại màu da khác nhau đứng thủ thế.

Hai mươi người này đều cầm theo một khẩu súng trường, mỗi người đứng cách nhau một mét hơn.

Tư thế đứng của bọ họ nghiêm trang, súng trường để dọc thân sườn, mũi chĩa xéo lên trời, tay gác ngang hông.

Trận thế này quả thật rất xứng với cái tên ‘rừng súng’.
Diệp Vô Phong nhìn con đường được tạo ra bởi những cây súng này thì cười trừ.

Hai mắt Diệp Vô Phong nhìn thẳng, anh bước vững từng bước chân.

Diệp Vô Phong hoàn toàn không hề sợ cái trán anh sẽ bị quẹt trúng những lưỡi lê ngắn trên nòng súng.
Kết quả là Diệp Vô Phong đi tới đâu thì hai tên lính cầm súng đứng ở hai bên sẽ nâng họng súng lên cao vừa đủ để tránh đi cái trán của Diệp Vô Phong.
Dưới tình huống như vậy, nếu lưỡi lê của bọn họ khiến cho Diệp Vô Phong bị thương thì quả thật sẽ được xem là thất lễ.
‘Soạt soạt!’
Theo tiếng hai cây súng cuối cùng được nâng lên, Diệp Vô Phong đã đi thẳng tới cửa chính của căn nhà.

Đứng đối diện với anh là Hồ Quý, Brown và Jabbar.
“Diệp Vô Phong, anh có đủ can đảm đấy.”
Cách phát âm tiếng Trung của Hồ Quý có hơi chưa chuẩn, nhưng vẫn coi như là chấp nhận được.

Ông ta nhẹ nhàng bắt tay với Diệp Vô Phong rồi ra hiệu mời vào.
“Xin mời.”
Khi đi vào nhà, Diệp Vô Phong ngồi đối diện với Hồ Quý một cách tự nhiên như ở nhà.

Anh mỉm cười rồi nói:
“Tướng quân Hồ Quý, tôi từ xa đến đây, không biết ông có điều gì cần dạy bảo?”
Vẻ mặt của Hồ Quý bỗng dưng đau xót vô cùng.

Ông ta nói:
“Cậu Diệp đây chắc biết chuyện người anh em họ hàng Hồ Trọng của tôi bỏ mạng tại tỉnh Phụng Thiên nhỉ?”
Diệp Vô Phong gật đầu:
“Không chỉ là biết không thôi.

Tôi còn biết ở hiện trường có để lại một bản di chúc máu ghi: hung thủ là Diệp Vô Phong.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui