Thần Cấp Ở Rể


Bạch Tinh Đồng ưỡn hồng về phía trước, trên mặt bỗng xuất hiện nét khiêu gợi: “Ừ hử, anh có phản ứng.”
Hai tay Diệp Vô Phong nắm chặt lấy bờ vai mịn màng của cô ta rồi đẩy ra: “Được rồi, có chuyện gì thì nói đi.

Nếu cô còn làm vậy thì tôi sẽ không gặp cô nữa!”
Bạch Tinh Đồng bị người kia đẩy ra nên trong lòng rầu rĩ vô cùng.

Cô ta im lặng cúi đầu chừng nửa phút, sau đó mới ngồi xuống chiếc ghế đối diện Diệp Vô Phong.

Hai người cách nhau một cái bàn, giọng điệu cô ta có chút chua chát: “Được thôi.

Nói việc chính nào.”
Diệp Vô Phong gật đầu, bản thân anh cũng xấu hổ không thôi: Thật ra anh có phản ứng! Đối diện với một Bạch Tinh Đồng đầy quyến rũ, thân là đàn ông, nếu nói không khao khát thì là giả.
Bạch Tinh Đồng nói: “Hồ Quý tới Phụng Thiên.”
“Ừ.” Diệp Vô Phong gật đầu.
“Ừ? Anh không cảm thấy mình nên báo cho tôi biết từ sớm sao?” Bạch Tinh Đồng hung dữ nhìn chằm chằm Diệp Vô Phong như thể anh ta đang phạm tội.
“Chuyện này…” Diệp Vô Phong lắc đầu cười khổ: “Thứ nhất.

mấy gã anh em của Hồ Quý tiền nhiều như nước, có thể thuê được lắm tay tốt.

Nếu cảnh sát các cô muốn bắt anh ta thì chắc chắn phải chịu cảnh hao binh tổn tướng.

Đương nhiên là tôi lo lắng cho sự an toàn của cô hơn.

Thứ hai, tôi đến Phụng Thiên nhằm lăn lộn trong bóng tối nên không thể có chuyện gì cũng chạy đi báo với cảnh sát.

Thứ ba, chuyện Âu Dương Lôi có thêm nhiều kẻ thù như Hồ Quý với tôi chỉ có lợi chứ không có hại.”
“Hừ! Anh có nhiều lý do thật đấy.” Sau khi nghe xong, trong lòng Bạch Tinh Đồng vô cùng ấm áp: Anh ấy lo cho sự an toàn của mình thật sao?
Diệp Vô Phong cười ngượng ngùng, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
Bạch Tinh Đồng nói: “Vậy thì tốt.

Nói cho tôi nghe, Hồ Quý đang trốn ở đâu?”
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
“Anh không biết? Anh kết hợp với Hồ Quý làm cho Âu Dương Tất Tùng thất bại thảm hại.

Vậy mà chẳng lẽ ngay cả chuyện Hồ Quý đang ở đâu anh cũng không biết?” Bạch Tinh Đồng đột nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh.
Diệp Vô Phong gật đầu: “Tôi thật sự không biết.

Nhưng mà tôi cũng sẽ không cố gắng đi điều tra rõ ràng.”
“Anh…Anh không thể đi điều tra vì tôi sao?” Bạch Tinh Đồng bắt đầu chơi xấu.
Diệp Vô Phong nhún vai: “Tinh Đồng, cô nghe tôi khuyên đã, tình hình hiện nay của Phụng Thiên đang rất phức tạp.

Tôi cảm thấy cảnh sát các cô tốt nhất không nên dây vào.”
“Cái gì? Anh nói cái gì cơ? Trách nhiệm của cảnh sát chính là bảo vệ an toàn mạng sống, tài sản của quần chúng nhân dân khỏi xâm phạm! Hồ Quý tới Phụng Thiên, Âu Dương Lôi làm xằng làm bậy.

Bây giờ thêm cả anh, các anh tới Phụng Thiên chơi ‘Tam quốc đỉnh lập’ đúng không? Tất cả các người không để cảnh sát chúng tôi vào mắt.”
Diệp Vô Phong lắc đầu cười khổ: “Tôi thật sự không có ý đó! Haiz.

Ý của tôi là, đám người đó giết người trong nháy mắt, là phần tử vô cùng nguy hiểm nên cứ để bọn họ đánh nhau đi.”
Bạch Tinh Đồng hừ một tiếng, sau đó bất lực đứng dậy: “Được thôi! Nếu anh đã không chịu nói thì tôi chỉ có thể tự đi thăm dò.”
Diệp Vô Phong cầm lòng không đầu mà vươn tay ra níu lấy tay áo cô ta: “Cô không nên đi điều tra thì hơn.”
Bạch Tinh Đồng quay đầu lại, nhìn xuống Diệp Vô Phong đang níu lấy tay áo mình: “Anh không cho tôi đi thăm dò, nhưng tôi lại là cảnh sát và đây vốn là trách nhiệm của tôi! Hẹn gặp lại.”
Cô vung tay áo rồi đi thẳng, để lại sau lưng một làn gió thơm.
Tư lệnh quân khu Phụng Thiên là Trung tướng La Hồ sau khi nghe tin thủy quân lục chiến của Mỹ đến Phụng Thiên thì vội mang theo vệ binh đến cục công an thành phố Phụng Thiên.
Trong văn phòng cục trưởng, Lạc Viễn Chinh vừa cười vừa nhìn vị tướng này: “Trung tướng La, hoan nghênh anh đã đến miếu nhỏ của tôi.”
La Hồ bắt tay với người trước mặt rồi cười nói: “Nghe nói có mấy con ruồi bay tới Phụng Thiên nên tôi nhất định phải chạy tới giúp các anh đập chết tụi nó! Ha ha.”
Lạc Viễn Chinh nói: “La Hồ, đây không phải là mấy con ruồi con mà là nguyên con cọp già! Hơn nữa, thành phố Phụng Thiên có số dân đông, nếu tuyên chiến ngay tại đây thì chúng ta sẽ rơi vào thế bị động.”
La Hồ chỉ vào người chiến sĩ trẻ có vóc dáng cao gầy mà khỏe khoắn, bình tĩnh nói: “Đây là Thân Đại Tráng, đại đội trưởng khu đặc chiến của quân khu tôi.

Cục trưởng Lạc, nay tôi giao cậu ta cho cậu.

để cậu ta nghe lệnh cậu.

Được không?”
Chiến sĩ trẻ tuổi chào kiểu quân đội thật tiêu chuẩn rồi nói một cách dõng dạc: “Báo cáo cục trưởng Lạc, đại đội trưởng đội đặc chiến Phụng Thiên, dẫn đầu lữ đoàn đặc chiến báo cáo với ngài! Chờ anh ra lệnh, xin chỉ thị!”
Lạc Viễn Chinh nhìn Thân Đại Tráng tràn đầy năng lượng: “Chiến sĩ trẻ thật năng động! Ngồi xuống trước đi rồi nói tiếp.”
“Rõ!” Thân Đại Tráng ngồi xuống ghế với tư thế đúng chuẩn của người lính.
La Hồ nói: “Cục trưởng Lạc, cậu nói sơ lược về tình hình hiện nay đi.”
Lạc Viễn Chinh nói: “Theo thông tin mà cảnh sát chúng tôi biết được thì tôi qua Hồ Quý và Âu Dương Tất Tùng sống mái với nhau, thương vong giữa hai bên vô cùng nghiêm trọng, đoán chừng chỉ còn lại mấy tay giỏi nhất nên có lẽ nhiệm vụ của chúng ta cũng đã giảm bớt.

Có điều phải đề phòng trường hợp anh ta chó cùng rứt giậu.

Không những thế, Âu Dương Tất Tùng âm thầm chui vào Phụng Thiên nên chúng ta nhất định phải vây bắt đối tượng! Cho nên nhiệm vụ lần này của Lữ đoàn đặc chiến Phụng Thiên là vây bắt hết tất cả bọn chúng!”
“Tôi đám bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Thân Đại Tráng đột nhiên đứng bật dậy: “Kiên quyết loại bỏ hết tất cả bọn chúng!”
Sau đó cậu ta nhìn về phía La Hồ: “Thưa Tư lệnh, tôi đề nghị sử dụng hai máy bay trực thăng vũ trang của quân đội! Không những vậy, vũ khí đạn dược cũng cần được bổ sung với số lượng lớn.”
La Hồ gật đầu: “Yên tâm đi, quân đội sẽ cung cấp tất cả súng ống, đạn dược lẫn trang thiết bị mà các cậu cần! Tôi cũng đã báo cáo với cấp trên về chuyện này rồi và cấp trên cũng nói rằng cho dù có dùng hết lực lượng cũng phải bắt hết bọn chúng lại!”
“Rõ!” Hai mắt Thân Đại Tráng sáng bừng: “Thưa Tư lệnh, chỉ cần có đủ vụ khí và đạn dược thì tôi đám bảo bầy sói của tôi sẽ giết hết bọn chúng! Ha ha!”
Lạc Viễn Chinh nói: “Kẻ địch vừa vừa mạnh vừa xảo quyệt nên chúng ta tuyệt đối không thể khinh thường.

Đội trưởng Thân, tôi còn mời một cao thủ dân gian đến.

Đến lúc đó các cậu gặp mặt và phối hợp thật tốt với nhau trong khi chiến đấu.”
“Cao thủ dân gian? Cục trưởng Lạc, anh đang đùa sao! Một người không trải qua huận luyện quân sự chính quy thì lúc ra chiến đấu cũng chỉ có thể làm bia đỡ đạn mà thôi! Tôi không cần cao thủ dân gian gì hết!” Thân Đại Tráng phản đối ngay.
Lạc Viễn Chinh nói: “Người này vô cùng đặc biệt, anh ta không những giỏi về võ thuật mà yếu tố về mặt quân sự cũng rất tốt.

Hơn nữa, bên cạnh anh ta còn có một tiểu đội với sức chiến đầu siêu hạng.

Tối qua khi Âu Dương Tất Tùng bị thương nặng, chính anh ta là người phối hợp với tàn dư của Hồ Quý.”
“Ồ?” Thân Đại Tráng nghi ngờ: “Rốt cuộc anh ta là người như thế nào?”
Lạc Viễn Chinh nói: “Tôi đã từng nhận được cuộc điện thoại bí mật của Sĩ Quan Du – Du Kinh Hồng.

Cô ấy nói rằng người này có mật lệnh của cấp trên, chuyên môn phụ trách dọn dẹp sách sẽ thể lực ngầm ở địa phương.

Mục đích anh ta đến Phụng Thiên là để tiêu diệt Âu Dương Lôi.

Đội trưởng Thân, tôi đề nghị cậu nên trao đổi tiếp xúc với anh ta nhiều một chút vì người này vô cùng đáng gờm.”
“Đáng gờm?” Thân Đại Tráng vung nắm đấm: “Trước hết phải mạnh hơn tôi rồi hẳn nói tiếp! Hừ hừ!”
La Hồ cười nói: “Đại Tráng, cậu cũng không nên coi thường anh hùng dân gian! Mặc dù cậu là thiên tài hiếm có trong quân đội nhưng cũng khó đảm bảo vì núi cao sẽ có núi khác cao hơn!”
Thân Đại Tráng nói: “Vậy tôi phải gặp anh ta ngay mới được!”
Lạc Viễn Chinh gật đầu: “Vậy tôi sẽ kêu đội trưởng Bạch báo với anh ta một tiếng để xem bây giờ anh ta có rảnh không.

Đúng rồi, anh ta tên là Diệp Vô Phong.”
“Diệp Vô Phong?” Thân Đại Tráng lặp lại cái tên ấy: “Tốt lắm, nếu anh ta không tệ thì thu vào đại đội đặc chiến của tôi luôn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui