Thần Cấp Ở Rể


Diệp Vô Phong giật mình, đương nhiên anh hiểu ý Bạch Nhạn Phỉ.
Nhưng ngoài miệng anh lại nói: "Ồ? Vậy thì cảm ơn giám đốc Bạch."
Đột nhiên Bạch Nhạn Phỉ cảm thấy trong lòng đau xót, nước mắt trực trào trong hốc mắt rồi nhỏ xuống, trực tiếp rơi trên lưng Diệp Vô Phong.
Trong lòng Diệp Vô Phong rung động: "Cô sao vậy?"
"Không, không có việc gì." Bạch Nhạn Phỉ tranh thủ thời gian gạt đi nước mắt: “Có lẽ là tro bụi bay vào trong mắt."
Diệp Vô Phong mỉm cười nói: "A, cái bụi này thật đáng ghét."
Sau khi Bạch Nhạn Phỉ giúp anh bôi xong, trong lòng âm thầm cắn răng: "Người đáng ghét nhất là anh đó!"
Cô ấy chăm chú nhìn vết thương trên lưng Diệp Vô Phong, trong lòng đau nhức, lại không thể biểu đạt sự đau lòng của mình, bỗng nhiên nói: "Anh muốn cứ vậy mà trở về gặp Giám đốc Lâm sao? Nhất định cô ấy sẽ trông thấy, cũng sẽ đau lòng anh."
"Ôi, đúng vậy!" Diệp Vô Phong vỗ đầu một cái: “Vậy đêm nay tôi ngủ phòng bọn Hàn Kỳ."
Bạch Nhạn Phỉ khẽ nói: "Không cần, anh cứ ngủ ở chỗ này đi."
"Ồ?" Diệp Vô Phong khẽ giật mình.
Bạch Nhạn Phỉ vội vàng giải thích: "Tôi đi tìm phòng ngủ là được rồi."
"Không thể, nếu như Thư Âm phát hiện tôi ngủ trong phòng của cô, chỉ sợ hết đường chối cãi." Diệp Vô Phong đứng lên, lúc cầm lấy áo của mình, lại phát hiện áo rất bẩn, mà còn có nhiều chỗ bị rách.
Bạch Nhạn Phỉ nói: "Cứ để bộ quần áo này ở chỗ tôi đi, tôi giúp anh tìm một bộ khác."
"Đi tìm ở đâu?" Diệp Vô Phong buồn bực.
"Đi tìm Hàn Kỳ! Khẳng định bọn họ có quần áo." Bạch Nhạn Phỉ đi ra cửa.
"Đừng! Tuyệt đối đừng đi tìm đám nhãi kia! Nếu cô nói là tìm quần áo cho tôi, không chừng đám nhãi kia lại suy ra mấy chuyện vớ vẩn gì đâu." Diệp Vô Phong vội vàng ngăn cản.
"Vậy...!Tôi sẽ ra ngoài mua cho anh một bộ!" Bạch Nhạn Phỉ ra ngoài rồi tiện tay đóng lại.
Sau đó dùng chìa khoá ở khóa răng rắc, cửa phòng bị cô ấy khóa từ bên ngoài.
Khóe miệng cô ấy cong lên một vòng: Tôi xem anh chạy thế nào.
Sau khi Bạch Nhạn Phỉ đi ra cửa phòng, xem điện thoại mới biết được, lúc này đã là mười hai giờ đêm! Còn có cửa hàng quần áo nào sẽ bán vào giờ này chứ?
Không có cách nào, Bạch Nhạn Phỉ chỉ có thể đi tìm Hàn Kỳ, lấy một bộ quần áo vệ sĩ sạch sẽ từ bọn họ, cầm ở trong tay, về tới hành lang của tầng này.
Cửa phòng của Lâm Thư Âm bỗng nhiên mở ra, Lâm Thư Âm đi ra, còn đi tới đối diện Bạch Nhạn Phỉ!
Trên mặt Bạch Nhạn Phỉ lập tức hiện ra nụ cười lúng túng: "Ôi, Giám đốc Lâm."
Lâm Thư Âm mỉm cười với cô ấy nói: "Nhạn Phỉ, đã trễ thế như vậy, cô lại đi ra ngoài bận bịu gì thế? Sao trong tay cô còn cầm một bộ quần áo chứ? A? Đây không phải quần áo của vệ sĩ sao?"
"À..." Trong nháy mắt đầu óc của Bạch Nhạn Phỉ chuyển động nhanh, nhưng vẫn là không nghĩ ra lời giải thích: “Cái đó, tôi muốn mặc thử một chút."
"Cô muốn mặc thử sao? Cô làm cái gì vậy.

Vậy được, tôi muốn tận mắt xem cô mặc thử." Lâm Thư Âm đứng ở trước cửa phòng Bạch Nhạn Phỉ, chờ cô ấy tới mở cửa.
Bạch Nhạn Phỉ sắp ngất rồi! Diệp Vô Phong đang ở trần trong phòng của cô ấy! Cô ấy ra ngoài tìm quần áo cho Diệp Vô Phong! Nếu để cho Lâm Thư Âm đi vào phòng, Bạch Nhạn Phỉ cô ấy mới thật hết đường chối cãi!
Trong nháy mắt bước chân của Bạch Nhạn Phỉ, trở nên vô cùng chậm! Chậm hơn cả ốc sên.
Cô ấy giả vờ tìm chìa khoá của mình, sau khi tìm kiếm chìa khoá trong túi nhỏ của mình một lát, rút tay không từ túi ra rồi vỗ đầu một cái: "Ôi trời, xem trí nhớ của tôi này, tay cầm chìa khoá đi, kết quả cái chìa khóa lại để quên ở chỗ của Hàn Kỳ.

Giám đốc Lâm, cô cứ về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tôi sẽ mặc cho cô xem."
Ánh mắt Lâm Thư Âm liếc Bạch Nhạn Phỉ từ trên xuống dưới: "Hừ, dù sao đêm nay cô cứ luôn luôn là lạ.

Hay là, tôi đi tìm chìa khoá với cô đi? Trời đã trễ thế này, khẳng định cô rất sợ."
"A? Không cần, không cần, tôi không sợ." Bạch Nhạn Phỉ bày ra một tư thế vô cùng MAN: “Võ công của tôi tốt như vậy, sao lại sợ hãi? Giám đốc Lâm, cô nhanh chóng nghỉ ngơi đi!"
Nói xong cô ấy vội vàng chạy về phía thang máy, ấn mở cửa thang máy, vừa sải bước đi vào đã đóng cửa.
Hàn Kỳ dẫn theo các nhân viên an ninh trực ban ở lầu một, nhìn thấy Bạch Nhạn Phỉ lại đi từ trong thang máy bèn vội vàng cười tiến ra đón: "A..., giám đốc Bạch, tại sao cô lại trở về rồi? Không phải là không thích bộ quần áo kia chứ? Hay là, tôi lấy cho cô một bộ mới?"
"Được rồi, bởi vì chuyện làm ăn của tôi, cần hai bộ áo sơmi vệ sĩ của các anh.

Vừa rồi không nhớ rõ, chỉ lấy một bộ." Bạch Nhạn Phỉ giải thích lung tung.
"A, không sao, tôi lập tức giúp cô lấy thêm một bộ hoàn toàn mới." Thái độ của Hàn Kỳ rất tốt.
Bạch Nhạn Phi sầu não trong chốc lát, lúc này mới trở về từ thang máy.
"A? Giám đốc Lâm, cô còn ở đây sao?" Lúc Bạch Nhạn Phỉ mở cửa thang máy thì thấy Lâm Thư Âm đang mở một đôi mắt xinh đẹp nhìn cô ấy.
"Sao cô lại lấy thêm một bộ vậy? Đến cùng cô đang làm gì đấy?" Lâm Thư Âm mỉm cười nhìn cô ấy.
Đến tận đây, mặc dù Bạch Nhạn Phỉ muốn trốn tránh, cũng không có khả năng, cô ấy chỉ có thể không thèm nếm xỉa!
"Giám đốc Lâm, thật ra bây giờ tôi chỉ có thể nói thật, có điều, cô phải nghe tôi nói xong, không thể tùy tiện hiểu lầm tôi." Thái độ của Bạch Nhạn Phỉ rất chân thành.
Lâm Thư Âm mỉm cười, gật gật đầu: "Ừm, yên tâm đi, tôi sẽ không hiểu lầm cô cái gì, vậy nên nói thật đi."
"Đêm nay sau khi giám đốc Diệp ra ngoài, vừa về thì trùng hợp gặp tôi.

Tôi thấy miệng vết thương của anh ấy bị rách, mà lại anh ấy đang tìm kiếm nơi bôi thuốc, tôi bèn thuận tiện đưa anh ấy về phòng tôi."
"A, bôi xong chưa?" Vẻ mặt của Lâm Thư Âm rất ngây ngô.
"Đương nhiên bôi xong rồi, nhưng mà anh ấy lo lắng cô sẽ đau lòng khi nhìn thấy vết thương.

Nên muốn tìm một chỗ i nghỉ ngơi, nhưng lúc anh ấy muốn đi ra, tôi thấy áo của anh ấy đã bị rách.

Lúc này tôi mới ra ngoài tìm vệ sĩ, muốn mượn bộ quần áo của vệ sĩ cho anh ấy."
Bạch Nhạn Phỉ nói đến đây thì lộ ra dáng vẻ phó thác cho trời: "Giám đốc Lâm, dù sao tôi đã nói thật, nếu như cô không tin thì tôi cũng hết cách."
Nói xong thì cô ấy dứt khoát cầm chìa khoá, mở ra cửa phòng của mình, sau đó đi vào: "Diệp Vô Phong, tôi đã tìm được quần áo cho anh! À, Giám đốc Lâm cũng tới."
"A?" Trong lòng Diệp Vô Phong cũng là hoảng hốt, dù sao, anh trốn ở trong phòng Bạch Nhạn Phỉ, thật đúng là không tốt.
"Miệng vết thương của anh sao rồi? Sao anh lại ra ngoài đánh nhau với người ta chứ?" Lâm Thư Âm nhìn thấy bên trên bông vải dưới đất còn dính máu tươi, lập tức đau lòng không thôi, bước nhanh đi đến bên người Diệp Vô Phong, không hề cố kỵ xem xét vết thương phía sau Diệp Vô Phong: “Anh đấy, thật sự là không biết yêu quý chính mình."
"Ha ha." Diệp Vô Phong chỉ có thể cười ngây ngô, nháy mắt với Bạch Nhạn Phỉ, ý là: Cô đã giải thích với cô ấy như thế nào?
Bạch Nhạn Phỉ mỉm cười lắc đầu, dựng ngón tay trỏ trên môi anh đào của mình, ý là: Đừng nói lung tung.
"Thành thật khai báo, đến cùng đêm nay anh ra ngoài, là đánh nhau với ai?" Lâm Thư Âm tức giận nhìn Diệp Vô Phong: “Chẳng lẽ anh không biết, thương thế của mình còn chưa khỏi, vết thương sẽ dễ bị rách sao?"
"Anh biết, thế nhưng mà ông cụ kia tìm anh luận võ, dùng mạng em để đe dọa anh, anh không thể không đi." Diệp Vô Phong cười khổ, nói ra sự thật..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui