Thần Cấp Ở Rể


“Cái gì?” Bạch Nhạn Phi lập tức trợn tròn mắt: “Đám người này thật đúng là muốn gây sự! Thế mà gửi tới bảy trăm hai mươi triệu đô?”
“Giám đốc Bạch, việc này nên cẩn thận.”
Bạch Nhạn Phi quay trở lại ghế, lắc đầu cảm thán: “Trời ạ, hóa ra kiếm tiền dễ dàng như vậy! Sớm biết thế tôi cũng không cần học quản trị kinh doanh, trực tiếp học tập võ thuật không phải xong rồi sao.”
Thật ra thì cô muốn nói là, Diệp Vô Phong thắng một trận, sẽ có thêm những lợi ích khác.
Nếu không, những băng nhóm lớn thành phố này, người nào sẽ nịnh hót Diệp Vô Phong chứ?
Dương Chấn Hoa bên kia cũng đang thống kê: “Trương Long, các con cố gắng thống kê thử xem, hiện tại quà tặng và tiền mừng, tổng giá trị là bao nhiêu rồi?”
Trường Long vâng lời, lập tức cùng với nhân viên bắt đầu tính toán.
Hơn nửa tiếng sau khi kiểm tra đối chiếu kỹ lưỡng, Trương Long tổng kết: “Thưa thầy, cho đến hiện tại thì giá trị quà tặng là hơn một tỷ không trăm tám mươi triệu đô la, ngoài ra tiền mừng thu được tổng cộng là năm trăm tám mươi tám triệu đô.”
Dương chấn Hoa sững người gần mười giây: “Ách, nhiều như vậy?”
Trương Long nói: “Mà cái này, còn một vài bức tranh chữ cổ không thể nào định giá nên không thống kê giá trị vào, chỉ là tính toán số lượng.”
Dương Chấn Hoa gật đầu: “Rất tốt, tính toán số lượng, sau đó cho người mang quà tặng và tiền mừng chuyển đi hết.

Đây là việc Diệp tiên sinh giao, tất cả phải làm thật tốt.”
“Vâng, thầy yên tâm!” Trương Long ngay thẳng ngẩng đầu, thái độ hết sức nghiêm túc.
“Mẹ nó, nơi này mới thành lập sao? Nhiều người như vậy?” Bảo Gia lái chiếc Porsche 911 của mình, ầm ầm tiến về phía trước.

Phát hiện trước mặt vốn là không thể đi tiếp bèn tức giận đến lớn tiếng chửi mắng, hận không thể nhổ nước bọt lên người qua đường cho bõ tức.
“Bảo Gia, chỗ này có hơi tắc đường, anh kiên nhẫn một chút.” Thuộc hạ thật sự rất thông minh, biết Diệp Vô Phong lấn át Âu Dương Lôi mới có thể bên ngoài cao ngạo như thế, nhưng không dám nói tự tiếp cho Bảo Gia, chỉ có thể né tránh.
Bảo Gia đâu có thể nhịn người ở đây? Cậu ta quát những người ở bên cạnh: “Cút ngay! Không nhìn thấy xe của ông đây sao? Nhanh chóng tránh ra! Ông đây sẽ trực tiếp đi thẳng qua!”
Những tên trong băng nhóm lớn cấp tỉnh này vào lúc Âu Dương Lôi còn cực kỳ hưng thịnh, cũng thường xuyên đến biếu tặng quà cáp, bọn họ đương nhiên đã gặp qua người được Âu Dương Lôi chiều đến hư là Bảo Gia này.
Bây giờ, Âu Dương Lôi đã trở thành quá khứ, đáng tiếc cái tên Bảo Gia này vẫn tiếp tục phách lối, còn không chịu thích ứng với tình huống mới.
"Thằng nhóc chết tiệt này cút ra xa một chút, còn lớn giọng nữa ông đây cắt bỏ thằng nhỏ của mày cho chó ăn bây giờ!” Lập tức, có một kẻ giang hồ không khách sáo chỉ thẳng mặt Bảo Gia mà mắng.
“Hả? Con mẹ nó mày không muốn sống nữa đúng không? Biết ông đây là ai không?” Bảo Gia từ trong xe đứng lên, thật sự cũng không khác gì đang ngồi, trừng mắt nhìn tên giang hồ này: “Thằng khốn, nếu mày dám ở lại chỗ này thêm một ngày, tao sẽ cắt đứt toàn bộ tay chân của mày!”
“Tao khinh!” Tên giang hồ trực tiếp phỉ nhổ vào mặt Bảo Gia: “Con mẹ nó mày cho nghĩ mày là ai? Không phải là một thằng phá gia chi tử do Âu Dương Lôi dạy hư sao? Con mẹ nó ông đây ngày trước chỉ là giả thuận theo! Ông đây cũng không muốn nịnh bợ thằng nhóc như mày!”
Loảng xoảng! Tên giang hồ không khách sáo dùng sức đập vào cửa xe Porsche mấy lần, trừng mắt: “Thằng nhóc chết tiệt, có gan thì mày ra ngoài đi! Mẹ nó chứ!”
Bảo Gia mặc dù đã quen phách lối nhưng dù sao vẫn là một đứa trẻ, bị một người mắng lập tức bối rối: “Đây là tình huống gì? Đám người hèn mọn này sao lại dám mắng tao? Lá gan của bọn mày sao tự nhiên lại lớn như vậy?”
Nguyên nhân, Bảo Gia đối với những tin tức quan trọng khắp nơi đều không biết! Điều này khó trách bọn thuộc hạ mặc dù biết tin, nhưng không có người thường xuyên nói cho cậu ta biết mấy thông tin như này! Đối với tính cách của Bảo Gia, nếu ai nói với cậu ta tin tức như Bắc Thoái Vương Đàm Thuận thất bại, chắc chắn sẽ bị Bảo Gia mắng thậm chí còn đánh đập.
Ngày sau đó, đám giang hồ đến để nịnh bợ Diệp Vô Phong bao vây ở bên ngoài, Chiếc Porsche của Bảo Gia không chỉ bị đập cho hư hỏng nặng, bên trên còn bị phỉ nhổ đầy nước bọt.

Một người phách lối không ai sánh nổi như Bảo Gia thế mà bị dọa đến mức gào khóc lớn trong xe, vùi đầu vào trong ghế xe, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên.
Loảng xoảng, loảng xoảng, chiếc Porsche bị đám giang hồ đập cho tan tàn bị bỏ lại trên đường, cảnh tượng trông thật thảm thương, có một không hai.
Cuối cùng Bảo Gia bị dọa đến mức không dám khóc, co rúm lại trong xe, hai tay ôm đầu, thu mình một góc.
“Bảo Gia đi theo tôi, tôi đưa cậu ra ngoài!” Đột nhiên có người kéo cửa xe, đưa Bảo Gia ra ngoài.
Những người khác còn muốn tiếp tục đuổi theo, thủ hạ của Bảo Gia dùng thân hình cản những kẻ đuổi theo lại, bảo vệ Bảo Gia rời khỏi nơi đó.
Ở một bên bị mọi người vây quanh suốt, bận đến tối tăm mặt mũi Dương Chấn Hoa, hai anh em Trương Long và Bạch Nhạn Phi không hề biết Bảo Gia đã từng xuất hiện ở đây.
Bảo Gia đã từng phách lối tới mức nào, bây giờ thảm hại tới mức đi đến nơi nào cũng không có người quan tâm.
“Báo cáo Lôi Gia, giờ này Bảo Gia đáng ra nên ở nhà nhưng vẫn chưa thấy trở về nhà.” Có người báo cáo với Âu Dương Lôi.
Âu Dương Lôi hoang mang lo sợ, tạm thời không thể hiểu được: “Cái gì, cậu có ý gì?”
“Lôi Gia, mọi chuyện là như thế này.

Mặc dù Bảo Gia học nội trú nhưng hôm nay là thứ bảy, như thường lệ Bảo Gia hẳn phải tan học về nhà rồi.

Hơn nữa, tại hạ còn đưa xe đi, lúc này đáng lẽ phải về đến nhà rồi.”
“Có thể là dọc đường đi ham chơi.” Âu Dương Lôi thuận miệng nói, tiếp tục im lặng suy nghĩ.
“Không phải...!Lôi Gia, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, Bảo Gia tan học về nhà, trùng hợp đi qua đoạn đường có tòa nhà tổng bộ của Công Ty Hoa Cường.”
“Vậy thì sao? Không lẽ Diệp Vô Phong có thể ra tay với một đứa trẻ hay sao?” Âu Dương Lôi nhíu mày
“Lôi Gia, tôi đã cho người tới tìm.

Nhưng mà, nhận được báo cáo, Bảo Gia từng xuất hiện ở đó, nhưng sau đó bị người đưa đi.”
“Cái gì? Bị người nào đưa đi? Chiếc xe đó không phải có định vị sao? Nhanh chóng định vị tìm kiếm? Còn nữa, gọi điện thoại cho Bảo Gia!” Âu Dương Lôi cuối cùng căng thẳng.
“Điện thoại của Bảo Gia đã tắt máy, định vị của chiếc xe kia là ở dưới sông.”
“Cái gì? Người nhanh chóng đưa người tới vớt lên! Tiểu Bảo sao lại rơi xuống sông được?” Âu Dương Lôi đứng phắt dậy: “Cậu cho người đến đó ngay lập tức! Nhanh! Liên hệ cứu hộ!”
Khương Tam Lãng vội vã bước đến: “Lôi Gia, tôi đã liên lạc bên cứu hộ, đã vớt được chiếc xe lên nhưng không thấy Bảo Gia đâu.”
“Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra với Tiểu Bảo? Cuối cùng là ai đã làm? Không lẽ là Diệp Vô Phong?” Âu Dương Lôi hai mắt đỏ ngầu: “Nếu thực sự là tên đó dám hại tiểu bảo, ta sẽ liều mạng với nó!”
Thật sự, có liều mạng thì sao? Với thế võ công của Diệp Vô Phong hiện tại, Âu Dương Lôi dù có cố gắng hết sức mình cũng chỉ có thể bị Diệp Vô Phong hành hạ.
Khương Tam Lãng thở dài: “Lôi Gia, theo phỏng đoán của tôi, địa vị của Diệp Vô Phong lúc này, giống như mặt trời ban trưa.

Nếu như tôi là anh ta, tại thời điểm này chắc chắn sẽ làm ra ra một hình ảnh anh hùng chính nghĩa, tuyệt đối sẽ không đi làm khó một đứa trẻ như Bảo Gia.”
“Ừm! Tam Lãng, cậu nói đúng! Như vậy, hiện tại Tiểu Bảo đang ở đâu? Ai có thể nói cho tôi biết?” Âu Dương Lôi lòng dạ rối bời..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui