Thần Cấp Ở Rể


Lúc này điện thoại Khương Tam Lãng vang lên, anh ta liếc nhìn phát hiện là số điện thoại lạ vội trượt nghe máy: “A lô? Tôi là Khương Tam Lãng.”
“Khương tiên sinh, chúng tôi theo vị trí mà anh cung cấp đã vớt được một chiếc xe Porsche nát! Bên trong không có người!” Có thể dễ dàng nhận thấy đây là báo cáo của đội phòng cháy.
“Bên trong không có người? Có đồ vật gì không? Ví dụ như túi xách, hay là quần áo chẳng hạn?” Khương Tam Lãng hỏi thật cặn kẽ.
Âu Dương Lôi cũng căng tròn đôi mắt, mong muốn nghe được tin tức về Tiểu Bảo.
“Rất tiếc Khương tiên sinh, chúng tôi đã tỉ mỉ lục soát qua nhưng trong xe hoàn toàn không có người, không có túi xách, chỉ có một vài đồ vật không đáng kể.”
“Được, cảm ơn các anh.” Khương Tam Lãng lộ rõ phép lịch sự, sau khi ngắt điện thoại liền báo cáo tường tận với Âu Dương Lôi.
Vẻ mù mờ trên gương mặt Âu Dương Lôi ngày càng nghiêm trọng: “Chẳng lẽ có người bắt cóc Tiểu Bảo? Rốt cuộc là kẻ nào?”
“Là Hồ Quý.” Người đang bước vào là Âu Dương Tất Tùng.
“Với địa vị đứng đầu trong giang hồ cả một thành phố Liêu Đông vào thời điểm này, Diệp Vô Phong hoàn toàn không cần phải sử dụng cách bẩn thỉu đó.

Cho nên nếu như nói có người bắt cóc Tiểu Bảo, vậy thì nhất định là Hồ Quý.”
Âu Dương Tất Tùng tiếp tục phân tích: “Xe của Tiểu Bảo quá chói mắt, cho nên, bị dìm xuống sông là chuyện rất bình thường.

Nếu Hồ Quý bắt cóc Tiểu Bảo nhất định có mục đích của anh ta, hơn nữa mục đích của anh ta không phải giết chết Tiểu Bảo.

Mục đích của Hồ Quý là để giam chân chúng ta, quấy nhiễu tâm trạng của chúng ta, khiến chúng ta rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.”
Anh ta nhìn Âu Dương Lôi, híp mắt nói: “Bố, nếu bây giờ trong lòng bố rối loạn, vậy sẽ mắc bẫy của Hồ Quý.”
“Ơ.” Âu Dương Lôi nét mặt lúng túng: “Tiểu Bảo vẫn còn là một đứa trẻ! Nếu mà nó bị bắt cóc, bị ngược đãi, thì trong lòng bố…”
“Được rồi.” Âu Dương Tất Tùng ngắt lời ông ta: “Tiểu Bảo được bố nuông chiều đến vô dụng rồi.

Nó cần phải trải qua một số chuyện mới có thể khiến nó nhận rõ tình hình quay về làm người bình thường.

Hơn nữa, trước khi Hồ Quý báo thù thành công thì tính mạng của Tiểu Bảo vẫn an toàn.

Việc này, con có thể đảm bảo.”
Khương Tam Lãng gật đầu: “Tất Tùng công tử nói rất đúng.”
Đáng lẽ, Khương Tam Lãng ở bên cạnh Âu Dương Lôi đã đảm nhận địa vị rất cao.

Ngoại trừ Bắc Thoái Vương đại diện cho võ công tối thượng ra, còn lại thuộc về Khương Tam Lãng anh ta và Tần Chí Dũng.
Đến nay, Bắc Thoái Vương thất bại bỏ chạy, Tần Chí Dũng bị cảnh sát bắt đi, Khương Tam Lãng trở thành người quan trọng nhất ở bên Âu Dương Lôi.

Nhưng Âu Dương Tất Tùng vừa đến đã phá vỡ thần thoại “người quan trọng nhất” của anh ta rồi.
Quan trọng nhất, bởi Âu Dương Tất Tùng là con trai của Âu Dương Lôi!
Cho nên, Khương Tam Lãng hoàn toàn không có tư cách tranh giành tình cảm với Âu Dương Tất Tùng.
Hơn nữa biểu hiện của Âu Dương Tất Tùng so với Khương Tam Lãng quả thật xuất sắc hơn nhiều, đây là sự thật mà Khương Tam Lãng phải công nhận.
Âu Dương Lôi nhìn chăm chăm Âu Dương Tất Tùng: “Vậy con nói xem, bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?”
“Đợi.” Trong ánh mắt của Âu Dương Tất Tùng tràn đầy sự thông minh, nếu Hồ Quý nếu bắt cóc Tiểu Bảo thì nhất định sẽ liên lạc với chúng ta, chờ xem anh ta sẽ vẽ ra một “cách thức” gì.”
“Cái gã Việt Câu Tử này cũng đến tặng quà rồi?” Diệp Vô Phong nhìn danh sách quà tặng mà Dương Chấn Hoa và Bạch Nhạn Phi mang đến, nhíu mày nói: “Người này ở địa bàn của mình không chuyện ác gì là không làm, nhất là bài bạc, mại dâm, nghiêm trọng hơn là buôn bán ma tuý.

Hơn nữa còn ức hiếp đàn ông nghèo chiếm đoạt phụ nữ, hống hách lộng hành.

Giám đốc Dương, loại người như vậy chúng ta không cần phải thu nạp.”
“Đúng, Diệp tiên sinh nói chí phải, bây giờ tôi lập tức trả quà về.” Dương Chấn Hoa gật đầu nghiêm nghị.
Trương Long lau mồ hôi trên trán: “Cái này, Diệp tiên sinh, Việt Câu Tử có thể đăng ký là do tôi sơ ý, không nên trách thầy ấy.”
Dương Chấn Hoa cũng cười: “Trương Long, con cũng đừng tự trách bản thân, tình huống lúc đó quá hỗn loạn.

Đúng rồi, Việt Câu Tử mang đến con cóc bằng bạch ngọc quả thật là bảo vật hiếm có trên đời, Diệp tiên sinh, tôi cảm thấy anh có thể giữ lại, tặng cho giám đốc Lâm làm đồ chơi cũng không tồi.

Còn về chuyện của gã Việt Câu Tử này, chúng ta có thể làm như thường lệ vừa đánh vừa áp chế gã.”
“Ừm, giám đốc Dương, tôi hy vọng anh nhớ rõ một điều, nếu đã lăn lộn trong giang hồ, muốn lăn lộn thật lâu thì phải tôn trọng pháp luật nhà nước, thuận theo trào lưu lịch sử.

Nếu không một khi bị cơ quan nhà nước trấn áp thì chắc chắn xương cốt cũng không còn.” Diệp Vô Phong cười nói: “Khi cần thiết, chúng ta còn phải hỗ trợ cảnh sát và quân đội làm một số chuyện.”
“Vâng, Diệp tiên sinh.” Dương Chấn Hoa cung kính gật đầu.
“Ôi chao! Đẹp quá!” Lâm Thư Âm vừa trông thấy con cóc bằng bạch ngọc, trên mặt đã hiện rõ sự yêu thích, nói: “Cái này ở đâu ra vậy?”
Diệp Vô Phong mỉm cười nói: “Thích không?”
Lâm Thư Âm lại rút tay về: “Anh từ đâu có được nó?”
Diệp Vô Phong nói: “Việt Câu Tử tặng, ngoài ra gã ta còn muốn cùng chúng ta hợp tác khai phá một mảnh đất.”
“Việt Câu Tử? Nhân phẩm gã này chẳng ra sao, em vẫn là cảm thấy không nên cùng gã hợp tác.” Lâm Thư Âm đã từng trải nghiệm qua, dĩ nhiên biết rõ con người của Việt Câu Tử này.
“Ừm, không hợp tác không hợp tác, đều do giám đốc Lâm em quyết định.

Nhưng mà con cóc bằng bạch ngọc này em có thể lấy chơi thử.” Diệp Vô Phong thản nhiên nói.
Lâm Thư Âm lắc đầu: “Nếu chúng ta đã quyết định không làm bạn với gã, vậy thì con cóc bằng bạch ngọc này không nhận là tốt nhất.

Vật y như cũ, trả lại cho gã.”
“Ha ha, được thôi.” Diệp Vô Phong cố ý lấy con cóc bằng bạch ngọc chính là muốn nhìn xem có phải Lâm Thư Âm sẽ rất thích không.

Nếu Lâm Thư Âm muốn nhận, Diệp Vô Phong quả thật không để tâm đến gã Việt Câu Tử này.
Việt Câu Tử tuy chưa từng gặp Diệp Vô Phong, nhưng quà đã được gửi lên khiến gã vui vẻ không thôi.
“Các anh em, từ nay về sau chúng ta đi theo Diệp lão đại, dù có cơm thừa canh cặn còn tốt hơn đi theo Âu Dương Lôi!” Việt Câu Tử trong tay cầm chân giò, uống một ngụm rượu, lại cắn một miếng thịt, phóng khoáng mà nhai.
Gã ta chính là thích dáng vẻ uống ngụm to cắn miếng to, dường như chỉ có như vậy mới có thể thỏa thích bộc lộ khí chất với tư cách là ông trùm Đông Bắc.
“Đúng đấy, Việt lão đại, xem ra, Diệp lão đại đối với chúng ta không tệ, ít nhất đã nhận món quà của chúng ta.”
“Ha ha! Việt Câu Tử cười khoái chí: “Con cóc bằng bạch ngọc của tôi thế nhưng là bảo vật nhân gian khó tìm! Không ngờ năm đó hại Bạch Chấn Phiên lại vơ vét được từ trong nhà ông ta.

Quả nhiên đúng là đồ tốt! Hề hề!”
“Đúng đó, Bạch Chấn Phiên ông ta đúng là không hiểu chuyện, Việt lão đại anh thích con con cóc bằng bạch ngọc vậy mà ông ta lại bảo phải giao cho nhà nước! Hừ! Ông ta chính là muốn chết.”
“Con cóc bằng bạch ngọc đúng là có công dụng làm ấm cơ thể, bà nhà tôi sử dụng hơn một tháng lập tức tai thính mắt tinh, bước đi khỏe hơn! Đồ tốt như vậy nếu không phải muốn xu nịnh Diệp lão đại, tôi thật sự chẳng nỡ lấy ra.” Việt Câu Tử nuối tiếc không thôi.
Hàn Kỳ cầm lấy hộp gỗ tinh xảo bên trong là con cóc bằng bạch ngọc, vừa bước đến cánh cửa chi nhánh công ty Hoa Cường lại đúng lúc gặp được Bạch Tinh Đồng vội vã bước đến.
“Ồ? Trên tay anh là bảo bối gì đấy?” Bạch Tinh Đồng thuận miệng hỏi.
Hàn Kỳ đáp: “Là con cóc bằng bạch ngọc, chủ tịch Diệp bảo tôi đem trả lại.”
“Anh nói gì? Bên trong là gì cơ?” Bạch Tinh Đồng đột nhiên ngừng bước.
Hàn Kỳ nhếch miệng nói: “Thì là con cóc bằng bạch ngọc.”
“Anh mở cho tôi xem thử.” Nhiệt độ trên người Bạch Tinh Đồng thoáng chốc giảm xuống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui