Thần Cấp Ở Rể


Diệp Vô Phong trực tiếp giao những việc này cho Lâm Thư Âm kinh doanh, dù sao vợ anh là một thiên tài bẩm sinh trong giới thương trường, đầu óc kinh doanh cực kì nhạy bén.

Lúc này Diệp Vô Phong đang ngồi trên ghế đá trong công viên, trời đang vào thu, không khí mang đến cảm giác mát mẻ.

Mọi người xung quanh đi tới đi lui, không có cách nào tưởng tượng được nơi này có một trận chiến tàn khốc xảy ra mấy ngày trước.

Du Kinh Hồng xuất hiện trước tầm mắt đang quan sát bốn phía Diệp Vô Phong với một trước váy dài, không phù hợp với ấn tượng trong trí nhớ của Diệp Vô Phong.

Anh kinh ngạc nhìn Du Kinh Hồng: “Cô…”
“Nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, vật tôi muốn vẫn nằm trong tay anh, mấy ngày hôm trước anh kiên quyết không đưa nó cho tôi, rốt cuộc anh có mục đích gì?” Khuôn mặt Du Kinh Hồng lạnh tanh nhìn anh.

Diệp Vô Phong mỉm cười: “Cô nói vậy không đúng rồi, cứ như tôi là người có mục đích không trong sáng gì vậy, tôi toàn tâm toàn lực hoàn thành nhiệm vụ cô giao cho tôi thế cơ mà, tại mấy hôm nay tôi bận việc, cho nên không có thời gian gặp mặt cô.


Du Kinh Hồng đương nhiên không tin lý do này, việc của công ty Hoa Cường đều được Lâm Thư Âm giải quyết, còn Diệp Vô Phong mỗi ngày đều không có chuyện gì làm đi lại vẩn vơ, sau khi Lâm Thư Âm xong việc thì đưa cô ấy đi ăn tiệc, đi ngắm cảnh.

Thời gian này là khoảng thời gian sống phóng khoáng nhất.

Mà Diệp Vô Phong rõ ràng đang lừa gạt cô, bức tranh kia chắc chắn có vấn đề nên anh ta mới trì hoãn không giao cho cô.

Cô nheo mắt nhìn Diệp Vô Phong, trong lòng đang đoán Diệp Vô Phong mưu tính điều gì.

Nhưng Diệp Vô Phong lại lấy một hộp dài dưới ghế ra, để ở một bên.

“Đây là bức tranh cô muốn, cô có thể kiểm tra.


Du Kinh Hồng vốn tưởng rằng lần này gặp Diệp Vô Phong sẽ lùi thời gian giao tranh cho cô, không ngờ anh lại đưa ra bức tranh một cách đơn giản như vậy.

Điều này khiến cô ngẩn người.

Trong khoảng thời gian này, cô đã chờ Diệp Vô Phong liên lạc với mình, thậm chí còn gửi một vài tin nhắn cho anh, nhưng câu trả lời cô nhận được là: “Chờ một chút, hiện giờ tôi đang bận, hết bận sẽ liên lạc với cô sau.


Với lòng vẫn còn một chút nghi ngờ, cô cầm chiếc hộp lên và mở nó ra, thì thấy một bức tranh đang được cuộn gọn bên trong, mặc dù chưa được mở ra, nhưng ánh hào quang kỳ lạ trên đó phả vào mặt cô.

Du Kinh Hồng biết ngay đây là bức tranh “Mã đáo thành công” mà cô tìm kiếm.

“Đừng dùng ánh mắt nghi ngờ ấy nhìn tôi, nếu như tôi đã đồng ý làm nhiệm vụ này thì đương nhiên sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao, tôi đã đưa bức tranh cho cô, nếu như cô vẫn chưa yên tâm thì có thể tìm một người chuyên nghiệp kiểm tra nó.


Diệp Vô Phong hoàn toàn không lo lắng về bức tranh, bức “Mã đáo thành công” trên tay Du Kinh Hồng được anh lấy từ nhà Âu Dương, nếu bức tranh này là giả, vậy chứng minh nhà Âu Dương căn bản không có bức tranh nổi tiếng “Mã đáo thành công” này.

Du Kinh Hồng gật đầu khẳng định: “Anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm người kiểm tra, hiện giờ công ty Hoa Cường của anh đã thành công tiến vào tỉnh Liêu Đông, tình huống hiện tại có thể nói có lợi với hai bên.


Diệp Vô Phong nhún vai: “Chuyện này là sự thật mà, nhưng người bị ràng buộc thì luôn cảm thấy khó chịu, chẳng qua từ khi tham gia vào Hồng Thuẫn, luôn có việc phải làm, nếu không công ty Hoa Cường sao có thể tung hoành như vậy ở Liêu Đông này?”
Công ty Hoa Cường thuận lợi xâm chiếm thị trường Liêu Đông căn bản cũng bởi vì có quan hệ với phía trên, nếu như giải quyết giải quyết xong các công ty tập đoàn và gia tộc tại Liễu Đông, mà phía trên vẫn chèn ép công ty Hoa Cường, thì công ty Hoa Cường không có biện pháp nào giành hạng mục đấu thầu đơn giản như vậy.

Càng không có cơ hội ký kết giấy tờ hợp đồng sau khi lấy được đấu thầu một thuận lợi như được bật xanh.

Du Kinh Hồng lạnh nhạt nói: “Tôi đã nói rồi, đây là cục diện có lợi cho cả hai phía, dòng họ Âu Dương luôn cậy mình là vua xứ mù tại Liêu Đông mà lộng quyền, toan tính một tay che trời, thậm chí không để người của chính phủ phái xuống vào mắt, Liêu Đông cần một thế lực mới nhúng tay vào.


Diệp Vô Phong gật đầu: “Mà thế lực kia chính là công ty Hoa Cường.


Trên mặt Du Kinh Hồng hiện lên nụ cười: “Dù sao công ty Hoa Cường đã có anh, đương nhiên có thể chống lại dòng họ Âu Dương, Âu Dương Lôi dù mạnh như thế nào cũng không thể mạnh bằng người đã từng đứng đầu Long Môn trước kia.


Diệp Vô Phong bất đắc dĩ nhún vai: “Tôi không còn là người đứng đầu Long Môn nữa rồi, hơn nữa nếu đã hợp tác với Hồng Thuẫn của các cô, thì tôi chắc chắn không còn liên hệ với Long Môn bên kia nữa.


Du Kinh Hồng liếc nhìn Diệp Vô Phong, cô đương nhiên không tin Diệp Vô Phong sẽ dừng liên hệ với Long Môn, không phải anh ta đã tìm Đường Trảm, một trong Tứ Đại Thiên Vương Long Môn trong trận chiến đấu oanh liệt lần đầu tiên với Độ Biên hay sao?
Nhưng chỉ cần Diệp Vô Phong không làm chuyện gây hại tới đất nước, cô sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Cô đặt một tập tài liệu vào trong tay Diệp Vô Phong, mục đích cô gặp Diệp Vô Phong lần này, ngoài trừ việc phải lấy “Mã đáo thành công” thì còn có chuyện quan trọng hơn phải nói với Diệp Vô Phong.

Mà đây cũng là nhiệm vụ tiếp theo của Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong hình như cũng sững người, dù sao anh mới giải quyết xong chuyện bên này, công ty Hoa Cường cũng mới tiến vào Liêu Đông, kết quả tập tài liệu này lại quyết định bước kế tiếp của anh.

Anh nhìn Du Kinh Hồng rồi cười khổ: “Như thế này có phải quá nhanh không?”
Du Kinh Hồng mỉm cười nói: “Yên tâm, cậu cứ xem tài liệu trước đi, còn lúc nào đi thì sẽ thương lượng với cậu sau.


Diệp Vô Phong phải chấp nhận.

Du Kinh Hồng đã nói đến mức này, anh cũng không có cách nào từ chối, chỉ có thể cầm lấy tập tài liệu.

Du Kinh Hồng mỉm cười cầm bức tranh rời đi, để lại cho Diệp Vô Phong một khoảng không gian riêng tư.

Diệp Vô Phong mở công viên một lúc lâu mới rời đi, lúc trở về phòng của mình, anh lộ ra một nụ cười.

“Sao rồi, nhìn thấy bí ẩn bên trong chưa?”
Bên trong phòng của anh, nhóm người Đường Trảm cẩn thận đứng phân tích bức tranh trước mặt.

Mà nếu như Du Kinh Hồng nhìn thấy bức tranh này đương nhiên sẽ kinh hãi, bởi vì bức tranh này giống hệt bức tranh “Mã đáo thành công” trong tay cô.

Thì ra Diệp Vô Phong cố tình kéo dài thời gian là vì chuyện này.

Đó là để sao chép bức tranh này, dù sao đây chính là bản đồ kho báu của Lâu Lan, nhưng Đường Trảm lại nghiêm mặt sầu não nhìn Diệp Vô Phong.

“Lão đại, không phải tôi đã nói rồi sao, đây chỉ là một tấm bản đồ không trọn vẹn, anh có bắt chúng tôi nhìn cả ngày chúng tôi cũng không nhìn ra cái gì đó…”
Tiểu Yêu ở bên cạnh cũng nói: “Lão đại Đường Trảm nói đúng đó, chỉ là một bức tranh mà thôi, chúng tôi không thể nhìn ra cái gì.


“Xem ra chúng ta phải thu thập các bức tranh khác, nhưng chuyện này cần phải mất một khoảng thời gian, vậy chúng ta cất bức tranh này đi trước.

” Diệp Vô Phong không làm khó nhóm Đường Trảm.

Đường Trảm cười tủm tỉm tới gần: “Lão đại, tôi nghe nói anh cùng Du Kinh Hồng có quan hệ hợp tác, tôi thấy chuyện này không đơn giản vậy đâu…Chẳng có lẽ anh muốn Du Kinh Hồng trở thành chị dâu của bọn tôi à?”
Diệp Vô Phong tức giận nói: “Trong đầu cậu chứa cái gì đó? Nếu có thời gian nghĩ mấy cái linh tinh này thì không bằng nghĩ cách khiến Long Môn trở lên lớn mạnh, rồi làm sao có thể giết chết Vua Thú kia.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui