Các nhân viên cảnh sát vây quanh lối vào bệnh viện đều kinh ngạc nhìn Diệp Vô Phong, đây là một trò đùa sao?
Phải biết rằng thông tin họ nhận được là các băng nhóm xã hội đen bên trong được trang bị vũ khí nhiệt cực mạnh, hoàn toàn là trang bị của lực lượng vũ trang.
A Mịch cũng nói trên điện thoại rằng kẻ địch là lính đánh thuê và rất mạnh, nhưng Diệp Vô Phong nói rằng anh giết hết mấy tên xã hội đen một mình ư?
Điều này có quá phóng đại không?
Đỗ Miên Tân cũng có chút không rõ, anh ta biết Diệp Vô Phong rất mạnh, nhưng bên kia là một đội vũ trang, một đội vũ trang như vậy rất có kinh nghiệm đánh giết người.
Một đội như thế mà bị Diệp Vô Phong một mình giải quyết ư?
Các nhân viên cảnh sát xung quanh đã rất sốc và bắt đầu bàn tán.
Đỗ Miên Tân nhìn thấy vẻ mặt khẳng định của Diệp Vô Phong, ngay lập tức phó cục trưởng nói: "Có nghe thấy không, nếu đã như vậy thì hãy đi xử lý tử thi thể đàng hoàng đi, còn tên còn sống kia thì bắt lại cho tôi, nhất định phải hỏi ra kẻ chủ mưu."
Tất cả các nhân viên cảnh sát chạy đến bệnh viện, bệnh nhân và bác sĩ trong bệnh viện được cứu đều lộ ra vẻ vui mừng.
Sau khi các nhân viên cảnh sát xung quanh đều đã rời đi, Đỗ Miên Tân đến bên cạnh Diệp Vô Phong, nói nhỏ: "Đây là chuyện nhà họ Nguyên làm ra à?"
Diệp Vô Phong gật đầu: "Đúng vậy, nhưng tôi đoán không được hỏi cái gì đâu, nhưng Nguyên Đông Thành lần này đã bị tôi giết chết rồi."
Đỗ Miên Tân trợn to hai mắt: "Anh giết...!"
Diệp Vô Phong mỉm cười: "Ừ, tôi cũng không muốn, nhưng chính anh ta tự tìm cái chết, cũng không thể trách tôi được.
Phong Lệ Na vẫn đang ở bệnh viện cấp cứu.
Nếu Phong Lệ Na có thể qua khỏi cơn nguy kịch, chuyện này sẽ kết thúc, nhưng nếu Phong Lệ Na xảy ra chuyện không may, nhà họ Nguyên bọn họ đều phải chôn cùng, một người cũng không thể thiếu.”
Đỗ Miên Tân cảm nhận được luồng sát khí mạnh mẽ đến nghẹt thở của Diệp Vô Phong, anh ta có thể chắc chắn rằng Diệp Vô Phong thực sự có thể nói được làm được.
Anh ta thở dài: "Tôi biết tôi không thể gợi ý bất cứ điều gì cho anh, nhưng bây giờ tốt hơn hết nên vào bệnh viện để xem Phong Lệ Na thế nào đi?"
Diệp Vô Phong gật đầu, trực tiếp đi đến hành lang phòng cấp cứu, lúc này hành lang đầy lỗ đạn, cảnh sát đang không ngừng thu thập chứng cứ tại chỗ này.
Không bao lâu sau khi đi đến hành lang, bác sĩ đi ra, nói với Diệp Vô Phong: "Tình trạng bệnh nhân đã ổn định.
Cũng may là anh cấp cứu kịp thời, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi."
Diệp Vô Phong thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Bạch Nhạn Phi, ít nhất hiện tại anh có thể cho Bạch Nhạn Phi một lời giải thích.
Anh vào bệnh viện, tìm một phòng y tế, lấy đạn ra khỏi người và băng bó vết thương một cách đơn giản.
Sau khi kiểm tra thời gian, anh chắc chắn rằng A Mịch và Lâm Chí đều không bị thương, liền vội vàng đến khu quân sự, và ngay sau đó, đưa Liễu Như từ khu quân sự về tòa án.
Hôm nay là ngày diễn ra phiên tòa, anh đã xử lý chuyện Phong Lệ Na cả đêm, thức trắng đêm không ngủ.
Bên trong nhà họ Nguyên, Nguyên Húc nhìn thi thể con trai mình, hít sâu một hơi, mỉm cười nhìn mười mấy tên côn đồ đang quỳ gối phía dưới.
Khoảng hơn chục tên côn đồ đến nhà họ Nguyên để xin lỗi theo lời của Mike.
Lúc này mười mấy tên côn đồ đều rất hoảng sợ, đặc biệt là người trong nhà đều không nói gì, người nhà họ Nguyên cũng không nói, bọn họ không dám thở mạnh, bởi vì bọn họ biết người nhà họ Nguyên muốn giết họ là một chuyện rất đơn giản.
Chỉ cần bọn họ chọc giận người nhà họ Nguyên là sẽ xong đời.
Nguyên Húc nhìn Nguyên Đông Thành hồi lâu, sau đó phủ lên tấm vải trắng, thờ ơ hỏi những tên côn đồ này: "Bọn mày nói là Diệp Vô Phong giết con tao?"
Tên côn đồ gật gật đầu: “Chủ tịch Nguyên, chúng tôi thật sự đã cố gắng hết sức, nhưng bởi vì cậu Thành không cho chúng tôi ở lại nhà máy, mà để chúng tôi canh cổng, cho nên chúng tôi thật sự không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Tôi chỉ biết rằng có những tiếng súng rất dữ dội phát ra từ nhà máy, cuối cùng những tên lính đánh thuê đã đuổi ra ngoài và hỏi chúng tôi Diệp Vô Phong đâu...”
Đương nhiên, bọn họ không thể nào kể chuyện chính bọn họ đã để cho Diệp Vô Phong đi, gã đang cố hết sức ném cái nồi cho đám lính đánh thuê kia, dù sao đám lính đánh thuê đó cũng đã rời khỏi Liêu Tây rồi.
Cho dù không rời khỏi cũng sẽ đi tìm Diệp Vô Phong trả thù, nếu thuận lợi giết chết Diệp Vô Phong thì đương nhiên là mọi người đều vui rồi.
Đến lúc đó, Nguyên Húc có biết bọn họ thả Diệp Vô Phong ra hay không cũng không thành vấn đề, cuối cùng là đã giết chết Diệp Vô Phong thôi.
Và nếu những người lính đánh thuê đó chết dưới tay Diệp Vô Phong, sẽ không ai biết họ đã làm gì.
Nguyên Húc gật đầu, vẻ mặt u ám, trong mắt như là đang tích tụ lửa giận, nhưng vẫn không phát giận, không biết ngồi ở trên ghế sa lon đang suy nghĩ cái gì.
Lục Phong Siêu đứng ở bên cạnh Nguyên Húc, đương nhiên anh t biết Nguyên Húc hiện tại đau lòng như thế nào, dù sao Nguyên Húc cũng chỉ có một đứa con trai.
Sau khi hít sâu một hơi, Nguyên Húc nhìn mười mấy tên xã hội đen bên dưới: "Tao sẽ giao cho bọn mày một nhiệm vụ, nếu nhiệm vụ hoàn thành, tao có thể tha cho bọn mày một con đường sống."
Bọn xã hội đen đều mang vẻ mặt vui mừng, miễn không chết là được!
Nguyên Húc nhanh chóng tiết lộ nhiệm vụ này, đám xã hội đen đều là nở nụ cười, đương nhiên loại chuyện này đối với bọn họ rất đơn giản.
Nguyên Húc vẫy tay để cho tất cả những tên côn đồ đi xuống, trong khi Lục Phong Siêu cúi đầu và hỏi: "Có cần tôi giết Phong Lệ Na không?"
Nguyên Húc lắc đầu: "Không cần, cái chết của Phong Lệ Na không ảnh hưởng gì đến Diệp Vô Phong, người duy nhất có thể ảnh hưởng đến anh ta cũng chỉ có người thân bên cạnh anh ta."
Lục Phong Siêu gật đầu và lùi lại, cả đại sảnh chỉ còn lại Nguyên Húc và thi thể của Nguyên Đông Thành.
Ông ta hoàn toàn không ngờ con trai mình sẽ làm loạn như vậy, lại lên kế hoạch tự tay giết chết Diệp Vô Phong, không cần phải nói, ông ta biết rằng sẽ không thể làm được.
Nhưng đứa con trai ngu ngốc của ông ta nghĩ rằng có thể giết Diệp Vô Phong với một vài tên lính đánh thuê đó.
Tất nhiên, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, và bây giờ tình hình ở Liêu Tây đã trở nên rất tế nhị rồi.
Mọi người bắt đầu chờ đợi, mặc dù họ không biết gần đây đã xảy ra chuyện gì với nhà họ Nguyên, và họ cũng không biết rằng Cục Hồng Thuẫn sẽ ra tay với nhà họ Nguyên.
Nhưng bọn họ cũng đã bắt đầu suy đoán, dù sao thì trong nhà họ Nguyên có mấy chuyện không hay liên tục xảy ra, đều là chuyện mất mặt, nhưng nhà họ Nguyên lại không làm gì cả, điều này khiến bọn họ đều tự hỏi liệu có phải nhà họ Nguyên đã sắp tiêu đời rồi không.
Nguyên Húc giễu cợt: "Một đám các người đều là chỉ chờ xem sao? Thật sự là rất nực cười, các người đã quên nếu nhà họ Nguyên xong đời thì các người cũng sẽ bị chơi chết sao?"
Ông ta không hài lòng với thái độ chờ đợi của những người đó, nhưng cũng biết đây là thói quen của những doanh nhân ấy, có thể đứng ra giúp đỡ khi nhà họ Nguyên gặp khó khăn thì cũng không có nhiều người, sẽ giúp đỡ thì đều là những xí nghiệp đã cùng giành quyền cùng nhà họ Nguyên thôi..